• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Mạch Huyên tái xanh, tuy cô ta biết, cô ta không phải con ruột của nhà họ Mạch, nhưng không ai dám nói chuyện thẳng thừng một cách không nể nang gì cô ta như thế.

Mạch Huyên nắm chặt tay, thầm mắng Mạch Ly trăm ngàn lần, nguyền rủa cô chết không tử tế. Cho rằng nhất định là Mạch Ly đã sớm gặp được người đàn ông này, sau đó dùng mưu hèn kế bẩn để mê hoặc Mặc Tam gia, khiến cho chú ấy ra mặt giúp.

Quả nhiên là thứ đồ vô liêm sỉ, sinh ra trong hoàn cảnh bần hàn thì tư duy và con người cũng đê tiện.

Mặc Quân không ngờ tới chú ba lại ra mặt giúp Mạch Ly, bất giác, gã ta cảm thấy đồ vật của bản thân bị người khác xâm phạm. Dù rằng đó là một món đồ vứt đi gã ta không cần tới nữa, nhưng cảm giác đó vẫn khiến gã bực bội trong lòng.

"Chú ba, sao chú lại nói vậy chứ? Dù sao Tiểu Huyên cũng chỉ có ý tốt thôi mà..."

Tuy rằng không cam tâm, thế nhưng Mặc Quân vẫn không dám quá lớn tiếng, Mặc Quân muốn thuận lợi thừa kế gia sản của Mặc gia thì còn phải dựa vào Mặc Chính Thần. Trong giây lát, gã ta tự nhiên tính ra việc lợi và việc hại của việc dám ra mặt chống đối người chú ba tuy liệt hai chân nhưng lại quyền uy tột cùng này.

Mạch Hiểu Vĩ xưa nay sống không biết kiêng dè gì, thấy chị gái Mạch huyên bị người ta chỉ thẳng mặt mắng mỏ thì sao chịu được, cậu ta lập tức gạt tay đứng dậy, sửng sồ.

"Chú ba, tôi tôn trọng chú nên mới gọi chú một tiếng là chú ba mà thôi, một người tàn tật như chú, có gì giỏi giang hơn người mà đi khinh thường chị gái tôi."

Mạch Hiểu Phong thực sự muốn đi lên bịt miệng thằng em trai ngu xuẩn đến mức tột cùng này. Tuy rằng Mạch gia cũng là gia tộc hào môn, nhưng so với Mặc gai có Mặc Chính Thần từng bước đưa lên vị thế không ai sánh bằng thì rõ ràng chẳng đáng để vào mắt.

Mà chỉ cần là những người sống trong cái vòng này thì đều biết được, việc Mặc Tam gia ghét nhất chính là có người nói hắn là kẻ tàn tật không thể đi được mà phải ngồi xe lăn.

Bình thường Mạch Hiểu Vĩ tuy hoang đường nhưng lại biết sợ người nên sợ. Thế nhưng hôm nay không biết tại sao tên ngu xuẩn này lại có thể thốt ra mấy lời đấy.

bầu không khí nháy mắt giảm xuống chục độ, Mặc Chính Thần không nổi cơn thịnh nộ như mọi người vẫn nghĩ, thậm chí hắn còn bật cười, chỉ có điều, nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt sắc bén kia.

Chính Mạch Hiểu Vĩ cũng phải lạnh run người trước ánh mắt như muốn đông cứng người ấy. Cậu ta vốn thuộc loại người nói trước nghĩ sau, ai mà ngờ được lần này lại gây ra họa lớn.

"Chú ba, chú đừng tức giận, cháu sẽ dạy bảo lại em nó." Người luôn đứng ngoài như Mạch Hiểu Phong cuối cùng cũng phải xông vào giải vây cho thằng em trai ngu ngốc. Anh ta chỉ hận không thể đá cho thằng em ba này một cú cho thông não ra.

Mặc Chính Thần đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ phía sau đẩy xe lăn đi, trước đó còn không quên bỏ lại một câu nói.

"Mạch Hiểu Vĩ, thời gian sau đó tốt nhất cậu đừng hối hận."

Nói xong hắn liền xoay người rời đi, để lại cho những người có mặt ở đây một bóng lưng buốt giá. Đương lúc Mạch Ly tính bỏ đi thì một tên vệ sĩ áo đen của Mặc Chính Thần đột nhiên trở lại đây và nói.

"Mạch tiểu thư, thiếu gia nhà tôi có chuyện muốn nói với cô."

Gọi một tiếng Mạch tiểu thư rõ ràng là đang không xem Mạch Huyên là người nhà họ Mạch.

Mạch Ly nhìn đám người kia căm ghét nhìn cô chằm chằm, cô dửng dưng rời đi theo vệ sĩ nọ, thời gian của cô không phải để dành cho đám người chẳng liên can này.

Đi ra phía ngoài, cô nhìn thấy người đàn ông đó đang ngồi trong một chiếc xe thương vụ sang trọng màu đen tuyền, tình cảnh này rõ ràng là muốn cô lên xe theo. Mạch Ly chẳng từ chối, bản thân cô còn phải làm nhiệm vụ, nếu như Mặc Chính Thần không cho cô theo thì cô cũng phải tìm cách để lại gần hắn.

Cả quãng đường Mặc Chính Thần đều không nói lời nào, đương lúc Mạch Ly còn không biết hắn định tìm cô để làm gì thì lúc này hai người đã đến một tòa trang viên rộng lớn được xây cất trên lưng chừng núi.

Đây rõ ràng là trang viên riêng của Mặc Chính Thần.

Khi cô vừa bước xuống đã nghe hắn nói.

"Đẩy tôi vào trong."

Bình thường công việc này đều được vệ sĩ làm, nhưng hôm nay Mặc tam gia lại không muốn làm thế.

Mạch Ly không phản bác, dù sao thì hắn cũng đã ra mặt cho cô, trông hắn không giống người có ý xấu.


Trang viên này thực sự rất rộng lớn, không biết cô phải đẩy bao lâu mới có thể đưa hắn tới sảnh chính của căn biệt thự lớn này.


Bước vào trong nhà, Mặc Chính Thần liền dùng thang máy chuyên dụng đi thẳng lên lầu ba, Mạch Ly thấy thế cũng chỉ có thể đi theo sau hắn rồi đến một thư phòng rộng lớn.


Phía trên bàn gỗ lớn có một tờ giấy trắng đã được chuẩn bị sẵn sàng, Mạch Ly thấy hắn vẫy cô qua thì cũng chỉ có thể đi tới.


Thế nhưng bước chân cô cũng phải dừng lại vì cô đã nhìn thấy mấy chứ lớn ở trên đó.


Giấy đăng kí kết hôn!





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK