Là con gái của một gia đình trọng nam khinh nữ. Vương Y Y từ nhỏ đã nỗ lực vươn lên để khẳng định bản thân mình. Thế nên đó là nguyên do Mục Tinh Lăng vừa tìm cách bắt nạt lại vừa tìm cớ khiến cho Vương Y Y say đắm anh ta.
Chỉ có điều ban đầu Vương Y Y cũng biết Mục Tinh Lăng là người đã có vợ, thế nên cô ấy không để ý đến người đàn ông này. Không biết Mục thiếu gia học đâu ra cái kiểu bá đạo tổng tài cưỡng ép cô vợ nhỏ, luôn tìm cách khiến cho Vương Y Y không dựa vào thì không được.
Nghĩ tới đây, Mạch Ly chỉ cảm thấy cô gái họ Vương kia thật thảm.
Vương Y Y hiện tại còn chưa biết bản thân là nữ chính trong truyện ngôn tình tiểu thuyết máu chó, hiện tại cô ấy vẫn còn là một người hết lòng với sự nghiệp, muốn khẳng định bản thân vô cùng.
Lúc Kim tổng cho người mời cô ấy về làm bác sĩ tâm lí riêng cho phu nhân nhà ngài ấy, Vương Y Y đã cảm thấy rất vui.
Tiền lương mà Kim tổng đưa cho rất nhiều, Vương Y Y biết bản thân đã gánh lên mình một trọng trách lớn, đương nhiên không dám qua loa. Lúc Vương Y Y tới biệt thự, nhìn thấy người con gái mà Kim tổng dấu trong nhà thì liền hiểu lí do mà Kim Triền Húc say mê cô ấy không lối thoát như thế.
Mạch Ly đích thực là một cô gái cực kì xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, đôi mắt hạnh long lanh cùng làn mi dài cong vút chọc người yêu mến.
Vương Y Y hơi ngớ ra một lát, sau đó cô ấy phát hiện bản thân đang nhìn người ta chằm chằm liền ngại ngùng mà cúi đầu xuống.
“Kim phu nhân, có thể nói chuyện với tôi một lát được không?”
Mạch Ly ngồi trên giường mềm, vì mấy ngài này cô làm dữ quá nên Kim Triền Húc đã gỡ bỏ chiếc lồng vàng trong phòng, mà thay vào đó là cắt cử thêm người canh gác thật đàng hoàng, đảm bảo mọi góc gách trong biệt thự đều có camera và vệ sĩ canh giữ 24/24.
Mạch Ly không còn cách nào khác, vốn dĩ cô còn muốn lên kế hoạch hai, nào ngờ vừa mới nghĩ tới thì đã nhận được tin nữ chính sẽ tới đây.
Vốn dĩ ngay từ đầu cốt truyện sẽ đi theo chiều hướng Kim Triền Húc thích tính cách mạnh mẽ và không thua kém ai của Vương Y Y. Nhưng nào ngờ lại vì cô mà thay đổi, không biết liệu có vì cô tới đây mà xuất hiện hiệu ứng cánh bướm hay không.
Vương Y Y ngồi vào chiếc ghế sô pha trong phòng ngủ, sau đó cô ấy bắt đầu hỏi những câu hỏi rất đỗi bình thường.
“Phu nhân, cô có muốn nói chuyện với tôi một lát không?”
Mạch Ly gật đầu đáp ứng.
“Được, nhưng không cần gọi tôi như vậy, tôi tên là Mạch Ly.”
Vương Y Y biết gọi nhau bằng tên thường ngày cũng có thể giúp cho người bệnh được thoải mái hơn, cô ấy cười mỉm gật đầu đáp ứng.
“Được rồi, Mạch Ly, tôi là Vương Y Y,…”
Cuộc trò chuyện này diễn ra rất bình thường, nếu như không phải đã biết trước, không khéo Mạch Ly còn không hề nhận ra cô ấy là một bác sĩ tâm lí.
Thế nhưng đến phút cuối, Vương Y Y bất chợt hỏi một câu khiến Mạch Ly phải ngạc nhiên.
“Có phải Mạch Ly không thích tiên sinh nhà mình không?”
Từ đầu tới giờ Mạch Ly không hề đề cập gì tới việc quan hệ giữa cô và Kim tổng, thế nhưng không hiểu sao Vương Y Y lại nhìn ra được.
Mạch Ly không biết liệu sau đó Vương tiểu thư này có báo cáo mọi chuyện với Kim Triền Húc hay không nên cô không dám gật bừa, chỉ sợ nếu như Kim Triền Húc biết được lại phát điên rồi làm ra mấy chuyện biến thái để ép cô yêu hắn.
“Tôi sẽ không nói chuyện này với Kim tổng, thế nên cô có thể trả lời một cách thoải mái.”
Mạch Ly tin tưởng vào cô ấy. Khẽ gật đầu, cô thật sự rất mệt mỏi vì sự chiếm hữu cực đoan của người đàn ông kia.
“Đúng vậy.”
Vương Y Y khẽ gấp hồ sơ trên tay lại.
“Tại sao vậy? Vì Kim tổng không phải mẫu người Mạch Ly thích sao?”
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy anh ấy quá mức đáng sợ…”
Tối hôm đó, Kim Triền Húc có việc nên không về nhà kịp để dùng bữa cùng với cô, Mạch Ly biết, Kim tổng thân là người nắm giữ quyền điều hành của KIm thị thì sẽ không bao giờ rảnh rỗi. Bình thường hắn đều trăm công nghìn việc, nhiều đêm cô còn thấy hắn phải thức thâu đêm để làm việc.
Quản lí một tập đoàn chẳng phải việc dễ dàng giống như những người không ngồi lên vị trí ấy vẫn luôn nghĩ.
Ăn xong Mạch Ly liền đi ra sân sau dạo một vòng. Cô kêu quản gia không cần cho người đi theo cô, dù sao hiện tại vệ sĩ cũng đầy trong biệt thự, cô trốn chẳng thoát nổi.
Thế nhưng giữa chừng, cô đột nhiên phát hiện ở sân sau có một bóng người lạ mặt lấm la lấm lét.
Mạch Ly không dại và dây vào, cô vừa muốn lặng lẽ trở vào trong thì đột nhiên bàn tay cô bị nắm lấy rồi kéo mạnh cô về phía bụi cây.
Mạch Ly đương muốn động thủ thì đột nhiên cô nhìn thấy khuôn mặt của Mục Tinh Lăng.
“Cuối cùng cũng có thể đến gần em rồi, đi thôi, anh đưa em rời khỏi đây.”