• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Ly sợ đến mức cả người cũng co rúm cả vào.

Cô điên cuồng gọi hệ thống ở trong đầu, nhưng có vẻ như hệ thống đã chập mạch thật rồi. Mặc cho cô gào thế nào thì hệ thống cũng không hiện lên như mọi lần nữa.

Phía sau cô, Kim tổng không hề biết đến sự kêu gào thảm thiết đằng sau cô. Hắn đè chặt người con gái đó xuống giường, khuôn mặt tuấn mĩ đã bị sự chiếm hữu điên cuồng lấp kín.

Hắn từ từ lột phăng váy cưới được cắt may cầu kì trên người cô. Hắn cười lạnh, xé tan bộ đồ mà không hề nương tay.

“Sau này anh nhất định sẽ đền cho bảo bối một bộ váy cưới đẹp hơn, đắt tiền hơn, khiến cho những người khác đều phải ngạc nhiên. Thế nên bảo bối đừng lưu luyến cái thứ rách nát này nhé.”

Nói xong, hắn lập tức cúi người xuống hôn lên bờ lưng trần trụi của cô. Mặc cho Mạch Ly giãy dụa, hắn vẫn không thả.

Mạch Ly khóc cũng không xong, cô vừa cố gắng bò lên phía trên thì lập tức bị hắn kéo lại ngay.

Cho đến khi những dấu hôn đỏ đã phủ kín cả người cô, một kiểu đánh dấu chủ quyền làm cho Kim tổng thoả mãn. Hắn hài lòng vô cùng, đưa tay vuốt ve lưng cô từ trên xuống dưới, sau đó như cố tình mà trượt dần xuống, đến khi dừng lại ở một vị trí đáng xấu hổ, hắn mới xấu xa mà đùa giỡn cô.

“Ưm… anh… anh làm cái gì vậy hả?!”

Đây là lần đầu tiên cô bị người ta đùa giỡn một cách suồng sã như thế, hốc mắt cô đỏ bừng, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Cô quay đầu lại nhìn hắn, thút thít.

“Hức… anh… anh đừng có… đừng mà…”

Kim Triền Húc thích chết cái dáng vẻ ngây ngô này của cô. Nhân lúc cái miệng nhỏ xinh kia đang hé mở, hắn như chớp lấy thời cơ mà đặt lên đó một nụ hôn sâu.

“Ưm…”

Đến lúc tách ra, Mạch Ly đã bị hắn lột hết đồ từ trên xuống dưới từ lúc nào.

Cô thở hổn hển bị hắn xoay người lại đối diện với khuôn mặt tuấn tú kia. Hai tay người đàn ông túm chặt lấy eo cô, khuôn mặt tà mị.

“Có thể sẽ đau một chút, bảo bối gắng nhịn nhé.”

Nói xong, hắn không chờ cô thích ứng mà đã dùng tay bóp chặt eo cô. Mạch Ly ban đầu còn ngơ ngác, nhưng khi cảm nhận được cơn đau kéo tới như bị xé rách, nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức tuôn ra.

“Hức… anh… đau… đi ra ngoài!”

Đây là lần đầu tiên Mạch Ly làm chuyện này, không những vậy, kích cỡ của người đàn ông này còn rất khủng khiếp. Thế nên khi Kim Triền Húc ra vào trong cơ thể cô, cô suýt nữa thì không nhịn được mà hét lớn.

Kim Triền Húc cũng xót cô chết mất, hắn nằm đè lên người cô, dùng môi hôn đi những vệt nước mắt của người con gái.

Sau đó còn không ngừng an ủi cô như dỗ dành một đứa nhỏ

“Bảo bối ngoan, không sao đâu, một lát liền hết đau, anh đảm bảo đó.”

Mạch Ly không tin hắn, cô vừa khóc vừa lắc đầu muốn đưa tay đẩy hắn ra. Nhưng hai tay cô đã bị hắn túm chặt đè lên trên, từng nụ hôn rơi trên khuôn mặt đỏ bừng.

Mãi cho tới khi tiếng thút thít của cô đã nhỏ dần, hắn đã hiểu rằng cô đã có thể tiếp nhận. Cơ thể hắn lúc này cũng cứng còng, một là vì nhẫn nhịn quá mức, hai là cơ thể của người con gái này quá sức mê người, hắn suýt thì nhịn không nổi.

Hắn khẽ đung đưa người, nghe những tiếng rên rỉ nhỏ vụn đó, hắn cong môi mà làm một cách nhanh hơn.

“Đừng… đừng nhanh như vậy…”

Kim Triền Húc không nghe, hắn thậm chí càng gian xảo mà đẩy nhanh tốc độ.

Một đêm này, thực sự rất dài.

Đến khoảng nửa đêm Kim tổng có gọi người mang thức ăn lên rồi đút cho cô một chén cháo trong khi cô nhỏ còn đang mơ màng. Sau đó lại tiếp tục đè người ra để làm tiếp.

Mạch Ly thậm chí còn không biết bao giờ người đàn ông này mới chịu kết thúc. Chỉ biết trong lúc thần trí hỗn độn, cô nghe thấy hắn nói nhỏ bên tai rằng.

“Bảo bối sinh cho anh một bảo bối nhỏ có được không?”

Sáng sớm hôm sau. Mạch Ly khó chịu ngồi dậy. Cơ thể cô đau nhức không chỗ nào là không có dấu hôn.

Cô đương mơ màng muốn đứng dậy thì đột nhiên một cánh tay từ bên kia đã kéo cô lại về với một vòng ôm ấp áp và vững chãi.


“Ngủ thêm một chút nữa đi.”


Mạch Ly vốn còn đang buồn ngủ, nhưng sau khi nghe thấy hắn nói vậy, cô như chợt nhớ ra gì đó mà trừng lớn mắt.


Cô quay đầu lại đối diện với một khuôn mặt tuấn tú bức người, cả người lúc này đều không được tự nhiên.


Kim Triền Húc lúc này đang nhắm mắt, không thể không nói hắn thực sự có cho mình một khuôn mặt cực kì mê người.


Khi hắn mở mắt ra, sự sắc bén trong đôi mắt chim ưng đó khiến cho người ta hoảng hốt, nhưng khi nhắm lại rồi lại có thể mang cho người ta một sự bình yên và có thể thưởng thức nét đẹp trên khuôn mặt đó mà không cần hoảng sợ khi nhìn vào đôi mắt ấy.


Thấy cô cứ nhìn mãi, hắn hơi hé mắt ra rồi hỏi.


“Sao vậy? Thấy chồng em đẹp trai lắm đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK