Mạch Ly chỉ cảm thấy cánh tay cô rất đau, cô thầm mắng thế giới này đúng là không có duyên với cô.
Mới đầu thì bị Phùng Thanh Hoa cho ăn tát, sau đó còn bị côn đồ chặn đường, lần này thì hay rồi, trực tiếp ăn một dao mà rõ ràng mục tiêu của đám đó còn không phải mình.
Không biết lần sau cô có bị dính đòn và văng về điểm xuất phát hay không nữa.
Đúng là đủ đen đủi.
Cô bị đâm ngã về phía sau, thế nhưng thân thể cô không chạm đất như cô nghĩ mà lại rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.
Sầm Dạ Niên ôm lấy cô, hai tay hắn run rẩy.
Đám người kia thấy đâm sai đối tượng, vừa muốn cầm lại con dao dính máu để xử lí người thì lúc này tài xế của nhà họ Sầm đã tới.
Nói là tài xế nhưng thực chất người đàn ông này cũng xuất thân là một vệ sĩ, có đôi khi bản lĩnh của ông ấy còn bỏ xa một đám người kia.
Tài xế một mình chấp một đám côn đồ học sinh, đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ muốn bò đi cũng không bò được.
Cuối cùng, kết cục chờ đám đó chính là bị cảnh sát hốt vào trong ngục từ từ ngẫm nghĩ lại lỗi lầm.
Không chỉ có vậy, Sầm gia còn cho người tìm hiểu hết tội của bọn kia, đảm bảo đám học sinh vừa đủ tuổi vị thành niên đó được vào tù vài năm để nhà nước cải tạo lại từ đầu.
Phía bên kia, sau khi nhìn thấy Mạch Ly bị thương, Sầm Dạ Niên liền bế bổng cô lên rồi ngồi thẳng vào trong xe, ra hiệu cho tài xế nhanh chóng lái tới bệnh viện.
Vết thương trên tay cô chảy máu khá nhiều, mặc dù biết sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng Sầm Dạ Niên vẫn sợ.
Chỉ cần cô bị thương một chút thôi hắn đã sợ hãi lắm rồi, thế mà hiện giờ cô còn được hắn ôm lấy với vết thương dính đầy máu trên tay.
Mạch Ly thấy hắn run rẩy liền muốn cười, chẳng qua vết thương trên tay cô quá đau nên cô cười không nổi.
Thế nhưng cô vẫn cố gắng vỗ vỗ vào vai hắn vài cái.
“Đừng sợ, tôi không sao đâu.”
Đến nơi, Sầm Dạ Niên liền dùng thân phận người của Sầm gia để có thể đưa cô vào phòng bệnh tốt nhất và bác sĩ giỏi nhất.
Thấy hắn hốt hoảng như vậy làm cho mấy bác sĩ già trong bệnh viện còn nghĩ cô mắc bệnh nan y.
Vết thương kia đúng là khá sâu, phải ở lại bệnh viện vài ngày. Nhưng chính bác sĩ đã nói nó không quá nghiêm trọng, không ảnh hưởng tới xương và mô cơ ở trong, sau một thời gian nữa sẽ lành lại thôi.
Bệnh viện cũng sẽ dùng cho cô loại thuốc tốt nhất, đảm bảo sẽ không để lại sẹo cho cô.
Nằm trên giường bệnh mà Sầm Dạ Niên vẫn chưa bỏ khuôn mặt lạnh như tiền xuống. Mạch Ly mỉm cười nhìn hắn, đưa tay ra kéo khoé miệng hắn sang hai bên.
“Thôi nào, cậu xụ mặt làm tôi sợ đấy.”
Nghe thấy người trong lòng nói vậy, Sầm Dạ Niên tự biết bản thân nên bỏ cái mặt lạnh xuống. Hắn phụng phịu dựa vào chiếc bàn cạnh giường bệnh của cô, tay phải còn không quên mân mê bàn tay nhỏ hơi rũ xuống của cô gái.
“Là tại tôi không tốt…”
Mạch Ly chọc chọc trán hắn.
“Đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”
Tối hôm đó, Sầm Dạ Niên ở lại cùng cô. Vì đây là phòng bệnh VIP nên ngay gần đó có một chiếc giường nhỏ để cho người nhà bệnh nhân có thể ngủ lại.
Sầm Dạ Niên sau khi tâm sự với cô xong, thấy cô có vẻ buồn ngủ thì lập tức giúp cô rửa mặt đánh răng và đỡ cô lên giường đắp chăn cho cô.
Hắn ngồi bên cạnh, khuôn mặt dịu dàng đến không tưởng.
“Có cần tôi kể chuyện trước khi đi ngủ cho cậu không?”
Mạch Ly phì cười.
“Tôi cũng đâu phải con nít.”
Thấy cô không muốn, Sầm thiếu gia cũng chẳng thất vọng, hắn tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ nho nhỏ đủ để thắp sáng khoảng không. Sau đó hắn liền đến gần giường, cúi người xuống và hôn lên trán cô một cái.
“Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon, ngày xưa trước khi đi ngủ mẹ tôi luôn hôn tôi như vậy.”
Mạch Ly không đẩy hắn ra, bởi cô biết, cô thật sự đã xiêu lòng rồi…
Đêm hôm ấy, Mạch Ly an ổn nằm trên chiếc giường êm ái trong phòng bệnh VIP của bệnh viện, nhưng cô đâu biết rằng nơi cô yên bình là thế, bên ngoài lại là giông tố không cách nào nguôi được.
Càng khiến người ta e sợ hơn, chính là giông bão ấy lại do người con trai bên cạnh cô gây nên. Khiến cho người khác không thể nào chống đỡ nổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi bình minh vừa ló rạng. Tiếng chim ríu rít vang lên bên tai khiến cho Mạch Ly bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cô khẽ mở mắt ra đón chào ngày mới, từng tia nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, len lỏi qua tấm kính của phòng bệnh và chiếu xuống nền đá hoa.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Sầm Dạ Niên đã ngồi đấy từ lúc nào, khi hắn nghiêng đầu hỏi han cô, cũng là lúc cô nghe thấy âm thanh máy móc từ phía hệ thống.
[Hệ thống thông báo, nhiệm vụ của ký chủ đã hoàn thành 100%, được đánh giá ở mức S, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ.]
Mới đầu thì bị Phùng Thanh Hoa cho ăn tát, sau đó còn bị côn đồ chặn đường, lần này thì hay rồi, trực tiếp ăn một dao mà rõ ràng mục tiêu của đám đó còn không phải mình.
Không biết lần sau cô có bị dính đòn và văng về điểm xuất phát hay không nữa.
Đúng là đủ đen đủi.
Cô bị đâm ngã về phía sau, thế nhưng thân thể cô không chạm đất như cô nghĩ mà lại rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.
Sầm Dạ Niên ôm lấy cô, hai tay hắn run rẩy.
Đám người kia thấy đâm sai đối tượng, vừa muốn cầm lại con dao dính máu để xử lí người thì lúc này tài xế của nhà họ Sầm đã tới.
Nói là tài xế nhưng thực chất người đàn ông này cũng xuất thân là một vệ sĩ, có đôi khi bản lĩnh của ông ấy còn bỏ xa một đám người kia.
Tài xế một mình chấp một đám côn đồ học sinh, đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ muốn bò đi cũng không bò được.
Cuối cùng, kết cục chờ đám đó chính là bị cảnh sát hốt vào trong ngục từ từ ngẫm nghĩ lại lỗi lầm.
Không chỉ có vậy, Sầm gia còn cho người tìm hiểu hết tội của bọn kia, đảm bảo đám học sinh vừa đủ tuổi vị thành niên đó được vào tù vài năm để nhà nước cải tạo lại từ đầu.
Phía bên kia, sau khi nhìn thấy Mạch Ly bị thương, Sầm Dạ Niên liền bế bổng cô lên rồi ngồi thẳng vào trong xe, ra hiệu cho tài xế nhanh chóng lái tới bệnh viện.
Vết thương trên tay cô chảy máu khá nhiều, mặc dù biết sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng Sầm Dạ Niên vẫn sợ.
Chỉ cần cô bị thương một chút thôi hắn đã sợ hãi lắm rồi, thế mà hiện giờ cô còn được hắn ôm lấy với vết thương dính đầy máu trên tay.
Mạch Ly thấy hắn run rẩy liền muốn cười, chẳng qua vết thương trên tay cô quá đau nên cô cười không nổi.
Thế nhưng cô vẫn cố gắng vỗ vỗ vào vai hắn vài cái.
“Đừng sợ, tôi không sao đâu.”
Đến nơi, Sầm Dạ Niên liền dùng thân phận người của Sầm gia để có thể đưa cô vào phòng bệnh tốt nhất và bác sĩ giỏi nhất.
Thấy hắn hốt hoảng như vậy làm cho mấy bác sĩ già trong bệnh viện còn nghĩ cô mắc bệnh nan y.
Vết thương kia đúng là khá sâu, phải ở lại bệnh viện vài ngày. Nhưng chính bác sĩ đã nói nó không quá nghiêm trọng, không ảnh hưởng tới xương và mô cơ ở trong, sau một thời gian nữa sẽ lành lại thôi.
Bệnh viện cũng sẽ dùng cho cô loại thuốc tốt nhất, đảm bảo sẽ không để lại sẹo cho cô.
Nằm trên giường bệnh mà Sầm Dạ Niên vẫn chưa bỏ khuôn mặt lạnh như tiền xuống. Mạch Ly mỉm cười nhìn hắn, đưa tay ra kéo khoé miệng hắn sang hai bên.
“Thôi nào, cậu xụ mặt làm tôi sợ đấy.”
Nghe thấy người trong lòng nói vậy, Sầm Dạ Niên tự biết bản thân nên bỏ cái mặt lạnh xuống. Hắn phụng phịu dựa vào chiếc bàn cạnh giường bệnh của cô, tay phải còn không quên mân mê bàn tay nhỏ hơi rũ xuống của cô gái.
“Là tại tôi không tốt…”
Mạch Ly chọc chọc trán hắn.
“Đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”
Tối hôm đó, Sầm Dạ Niên ở lại cùng cô. Vì đây là phòng bệnh VIP nên ngay gần đó có một chiếc giường nhỏ để cho người nhà bệnh nhân có thể ngủ lại.
Sầm Dạ Niên sau khi tâm sự với cô xong, thấy cô có vẻ buồn ngủ thì lập tức giúp cô rửa mặt đánh răng và đỡ cô lên giường đắp chăn cho cô.
Hắn ngồi bên cạnh, khuôn mặt dịu dàng đến không tưởng.
“Có cần tôi kể chuyện trước khi đi ngủ cho cậu không?”
Mạch Ly phì cười.
“Tôi cũng đâu phải con nít.”
Thấy cô không muốn, Sầm thiếu gia cũng chẳng thất vọng, hắn tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ nho nhỏ đủ để thắp sáng khoảng không. Sau đó hắn liền đến gần giường, cúi người xuống và hôn lên trán cô một cái.
“Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon, ngày xưa trước khi đi ngủ mẹ tôi luôn hôn tôi như vậy.”
Mạch Ly không đẩy hắn ra, bởi cô biết, cô thật sự đã xiêu lòng rồi…
Đêm hôm ấy, Mạch Ly an ổn nằm trên chiếc giường êm ái trong phòng bệnh VIP của bệnh viện, nhưng cô đâu biết rằng nơi cô yên bình là thế, bên ngoài lại là giông tố không cách nào nguôi được.
Càng khiến người ta e sợ hơn, chính là giông bão ấy lại do người con trai bên cạnh cô gây nên. Khiến cho người khác không thể nào chống đỡ nổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi bình minh vừa ló rạng. Tiếng chim ríu rít vang lên bên tai khiến cho Mạch Ly bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cô khẽ mở mắt ra đón chào ngày mới, từng tia nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, len lỏi qua tấm kính của phòng bệnh và chiếu xuống nền đá hoa.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Sầm Dạ Niên đã ngồi đấy từ lúc nào, khi hắn nghiêng đầu hỏi han cô, cũng là lúc cô nghe thấy âm thanh máy móc từ phía hệ thống.
[Hệ thống thông báo, nhiệm vụ của ký chủ đã hoàn thành 100%, được đánh giá ở mức S, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ.]