Phía sau cánh gà Từ Bạch Vũ xoa xoa cổ, biểu hiện vô cùng lo lắng. Dù đã thay đổi vật rơi xuống nhưng vẫn có chút không an tâm.
"Tiền bối Từ, anh xem kia chẳng phải là tổng giám đốc hả?" Hân Ly kéo tay áo cậu, chỉ về phía cửa.
"Không ngờ tổng giám đốc cũng ở đây."
"May quá, đến rồi." Khẽ thở phào, Cố Dục Thiên tới trễ khiến cậu lo muốn chết.
Sự xuất hiện của hắn khiến bầu không khí trở nên nặng nề. Nghe thương trường đồn đại con người tổng giám đốc CL cực kỳ nghiêm khắc trong công việc, phạm một lỗi nhỏ liền bị đào thải ngay. Đợt sản phẩm Hồng trà lần này đối với tập đoàn thực phẩm là bước đệm để tạo tiếng vang lớn. Vì vậy, Cố Dục Thiên tự mình đến giám sát toàn bộ quá trình ghi hình. Nhân viên sắp xếp để hắn ngồi ở vị trí tốt dưới khán đài, bảo đảm có thể nhìn tổng quát cả sân khấu.
Từ Bạch Vũ đứng dưới sân khấu âm thầm quan sát, cũng coi như trút được cục tạ, mọi thứ cuối cùng đã đi đúng hướng. Cố Dục Thiên ngẩn đầu liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ lấp ló sau cánh gà. Gương mặt không giấu nổi nét vui vẻ.
"Triệu Phong, tao đi một lát."
"Đi đâu vậy? Sắp quay rồi mà?"
Hắn không để ý, để lại hồ sơ khảo sát cho người đại diện CL kiêm bạn thân rồi đi mất. Triệu Phong thở dài, đọc kỹ hồ sơ.
"Chuẩn bị xong. Mọi người vào vị trí!" Một nhân viên đưa tay ra hiệu.
"Sắp rồi... một chút nữa..." Từ Bạch Vũ đưa mắt nhìn sợi dây giữ mấy tấm ván ép, chúng đã đứt gần hết.
Cậu ngay lập tức nhìn xuống khán đài.
"Trời mé!! Đâu rồi?!!"
"Từ Bạch Vũ." Giọng nói trầm vang lên bên cạnh.
Cổ tay bị nắm lấy, mắt mở cậu lớn hết cỡ, tất cả cơ quan trên người chính thức đừng hoạt động.
"Cố..."
*Pực*
*RẦMMMMM!!!!*
"AAAAAAAAAA!!!!!!"
"TỪ VŨ NIÊN!!!!!"
"MAU CỨU NGƯỜI!!!!"
Ba, bốn tấm ván rơi xuống gây ra tiếng động vô cùng lớn, khiến mọi người có mặt tại hiện trường khiếp đảm tột độ. Vài người phản ứng chạy đến, nhưng đến nơi mới ngỡ ra người đang bị tấm ván đè lên lại là Từ Bạch Vũ?
Một khắc lúc nãy, thông tin chưa tới não cậu đã gạt tay Cố Dục Thiên ra, chạy tới kéo Từ Vũ Niên sang một bên. Vì thời gian quá ngắn mà chỉ kéo được một nửa, rồi kiên quyết ôm lấy y chống đỡ toàn bộ lực của ván ép rơi xuống.
*Roạt* Mấy tấm ván được dịch ra.
"Tiểu Niên? Em sao rồi, có bị thương không?"_ "Đổi vật rơi xuống thực sự là quyết định đúng đắn." Cậu gắng ngượng ngồi dậy.
Từ Vũ Niên nhất thời bị chấn động. Còn cậu chưa kịp làm gì thì cả cơ thể liền bị nhấc bổng tách khỏi em trai.
"Cố tổng?!"
"Các cậu thu dọn hiện trường, tạm dừng quay." Cố Dục Thiên ôm cậu đi, bàn giao lại công việc cho các nhân viên khác.
"Chờ đã! Tiểu Niên, em ấy..."
"Ngậm miệng!" Hắn gằn giọng.
Anh bạn nhỏ bị dọa nạt, cụp tai dán chữ X lên miệng, cho vàng cũng không dám hé lời.
"Tiểu Niên, em có sao không?" Hân Ly đến bên cạnh y hỏi thăm.
"Vâng, không sao..." Y đáp nhẹ rồi đứng dậy trở về phòng nghỉ.
Mọi người bắt tay dọn dẹp lại đống hỗn độn.
"Thật là, ai lại để mấy tấm ván ở đó vậy?"
"Vừa nãy nguy hiểm quá..."
"Mà nếu lúc đó là thứ khác... aizzz thật không dám nghĩ tới."
"Nhưng cậu ta ngầu thật nhaaa" Một nhân viên nữ bẻ ngang câu chuyện.
"Phải phải, cậu ấy không giống mấy lời đồn kia." Có người tiếp thêm câu chuyện.
"Tôi làm việc cùng cậu ấy, dịu dàng lắm luôn! Là gu tôi đó!"
"Mấy bà chị!! Tập trung làm việc!!!"
Xem ra độ hảo cảm của Từ Bạch Vũ với mọi người theo biểu đồ đang tăng tăng tăng a~
- -- Phòng y tế của học viện ---
Cố Dục Thiên đặt cậu xuống giường bệnh để nhân viên y tế kiểm tra.
"Không ảnh hưởng tới xương, do tác động nên một bên cánh tay trật nhẹ và xây xát ngoài da. Cậu trai trẻ, cậu là diễn viên đóng thế à?"
Từ Bạch Vũ cười xòa, không biết tiếp lời như thế nào.
"Cậu cởi áo ra đi, tôi sơ cứu cho cậu." Bên cạnh đặt xuống vài dụng cụ băng bó cần thiết.
"Vâng..."
"Khoan, để tôi làm đi." Cố Dục Thiên lên tiếng đề nghị.
"Anh? Làm được không?" Cô gái nghiêng đầu nghi hoặc.
"Trước đây tôi từng học qua, kỹ năng thực hành không tồi."
"Được. Cẩn thận đấy, bây giờ tôi phải ra ngoài giải quyết chút việc nhà. Làm xong giúp tôi đóng cửa phòng lại là được. Còn cậu này nếu đến tối vẫn còn đau thì phải đến bệnh viện kiểm tra." Nói xong liền đem mọi thứ giao cho hắn.
"Cố tổng, mấy cái này anh để tôi tự làm, anh quay lại..."
"Ở đó chưa cần đến tôi. Cậu mau cởi áo ra." Hắn cắt ngang.
Từ Bạch Vũ cuối cùng cũng ngoan ngoãn để Cố Dục Thiên sơ cứu. Kỹ năng thật sự không tồi, đây có thể gọi là tài lẻ đi. Được vài phút im lặng, hắn không nhịn được hỏi cậu: "Cậu chán sống rồi?"
"Gì cơ?"
"Sao lại lao ra đó?"
"Do tôi..."
"Nếu lúc đó rơi xuống thứ khác cứng hơn chỗ ván ép đó thì não cậu đã nát thành đậu hũ." Đây không phải hỏi, đây chính là càm ràm.
"Tôi cũng chả biết, chân tôi nhanh hơn não. Nhưng nếu tôi không cứu em ấy nhất định tôi sẽ ân hận."
"Còn trách ngược tôi cái hầu tử nhà anh! Vừa vụt cơ hội để kết nối với vợ tương lai kia kìa ông nội! Có thằng điên nào cầm kéo cắt dây tơ hồng như anh không hả?!!" Suy nghĩ này không nói ra miệng được.
*Cốc*
"Askk! Anh đánh tôi làm gì?" Tự nhiên lại bị cú một cái rõ đau.
"Thử độ cứng của đầu cậu."
"Tiền lương không tồi nên tôi không đấm anh. Hức, tiền phải được ưu tiên a..." Cậu xoa xoa đầu, học được chữ "nhẫn". (Nhẫn trong nhẫn nhịn)
"Này cậu..." Cố Dục Thiên nhìn anh bạn nhỏ trước mặt, treo biển: Đang cọc cấm chọc!
Hắn khẽ cười tập trung tiếp tục băng bó. Hoàn thành xong, Từ Bạch Vũ mặc lại áo, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Đột nhiên Cố Dục Thiên chắn trước mặt, không để cậu kịp nhận thức liền khẽ ôm lấy gáy để đầu Từ Bạch Vũ tựa vào vai mình nhẹ giọng.
"Cậu là đứa trẻ cứng đầu. Sau này phải bảo hộ bản thân, không được, tôi đến bảo hộ cậu."
"Hả?" Cái tình tiết này...
*Tinh Tinh*
Cố Dục Thiên nhận được tin nhắn từ Triệu Phong yêu cầu quay về xử lý nốt set quay. Hắn xoa đầu Từ Bạch Vũ bảo ở đây chờ hắn, giải quyết xong việc sẽ quay lại đưa cậu về nhà và không cho phép có mặt tại sân khấu nữa. Cậu bị một loạt hành động của Cố Dục Thiên làm cho phát ngốc.
*Roạt* Cửa phòng mở ra.
"Cố tổng, anh quên gì s... Tiểu Niên?!" Cậu ngẩn đầu liền thấy em trai.
"Vết thương của anh..."
"À, không có gì, trầy nhẹ thôi. Sức anh trâu lắm hehe."
...
Đáng sợ nhất là mọi thứ đột nhiên im lặng.
Từ Vũ Niên hít sâu, cúi đầu hỏi:
"Anh luôn muốn tôi biến mất... lý do anh cứu tôi..."
Cậu đứng dậy dùng cánh tay không bị thương khoác vai y, nhìn vào đôi mắt giấu sau phần tóc mái tự hào mà nói.
"Anh đã nói cả đời đối tốt với em. Quân tử nhất ngôn, nói được làm được!"
Y vẫn cúi đầu không phản ứng.
"Anh nghĩ nói vậy sẽ ngầu lắm..." Cậu xụ mặt buồn hiu.
"Khụ. Hahaha, soái. Anh nói ra câu đó với vẻ mặt nghiêm túc siêu soái." Trên gương mặt rõ ràng hiện hữu nụ cười thoải mái, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, khiến viền mắt đỏ hồng.
"Hả?" Cái tình tiết này????
Ủa? Ủa? Ủa???????
Kết thúc chương 9.