"Mày biết chọn phòng ghê, Từ Vũ Niên." Triệu Nhật Minh ngồi phịch xuống giường hằn học làu bàu.
Từ Vũ Niên không quan tâm đến những lời kia, cẩn thận sắp xếp vali của mình. Khi trở về khách sạn của học viện, hầu như mọi người đã bắt cặp gần hết. Xác xuất lớn nhất xảy ra rằng y ở cùng phòng với Triệu Nhật Minh.
"Này---"
"Tôi dùng phòng tắm trước." Y ném cho cậu ta một câu rồi nhanh chóng rời đi.
"Mẹ, dám làm lơ mình."
Triệu Nhật Minh độc thoại mãi thành chán, quay ra kiểm tra nhạc cụ. Loại mà cậu ta chơi là violin, năng lực không tệ nên trở thành cây violin chính. Chơi thử vài nốt thử đàn thì có tiếng chuống điện thoại vang lên.
"Hừ, cái gì vậy?"
Trong lúc thử âm thanh đàn mà bị tiếng khác xen vào sẽ khiến cậu ta cực kỳ khó chịu. Triệu Nhật Minh nhăn mặt, ngó xung quanh mới phát hiện ra là điện thoại của Từ Vũ Niên.
"Ê! Điện thoại của mày reo kìa! Ồn ào quá!"
Không có tiếng đáp lại, tiếng nước từ vòi sen làm y không nghe thấy gì khác. Chuông đổ 5 hồi thì ngưng, Triệu Nhật Minh cũng không có ý định bắt máy hộ. Nhưng vừa quay lại thử đàn thì chuông lại reo. Hoạ hoằn cậu ta mới chộp lấy bấm nút nghe, cất giọng bực nhọc.
"Alo."
"Tiểu Niên? Em đã về khách sạn chưa?"
"Từ Vũ Niên đang tắm, có gì gọi lại sau được không?"
"Hơ? À, em là bạn cùng phòng của Tiểu Niên?"
"Đúng thì sao?"
"À không. Anh là anh trai của Tiểu Niên, hy vọng em sẽ giúp đỡ em ấy nhé."
"Cậu ta lớn rồi, tự lo được."
Từ Bạch Vũ ở đầu máy cười bất lực, bạn học này của em trai có hơi hung dữ. Làm cậu không dám kéo dài cuộc gọi ra thêm nữa.
"Vậy em có thể giúp chuyển lời đến em ấy giùm anh được không."
"Nói lẹ-- Ư, um..."
"Em trai? Có chuyện gì vậy?"
"Vũ ca, là em."
"Tiểu Niên? Em quay lại rồi à? Người lúc nãy đang nói chuyện với anh đâu?"
Từ Vũ Niên liếc mắt sang bên cạnh, một tay y bóp chặt miệng Triệu Nhật Minh. Cậu ta hoảng sợ gắng sức gỡ tay y ra. Chỉ không ngờ y bề ngoài mảnh khảnh, yếu ớt nhưng lực bàn tay và cánh tay thật đáng kinh ngạc. Y bình tĩnh trả lời Từ Bạch Vũ.
"Cậu ấy vừa có việc phải ra ngoài. Anh đã đến nơi chưa? Có mệt không?"
"Anh vừa đến, đi đường xa nên hơi mệt một chút. Nhưng anh ngủ một giấc là khoẻ lại ngay."
"Anh... Ở chung với tên đó hả?" Vừa nói ánh mắt liền tối đi, sát ý vô tình khiến y bóp chặt miệng người bên cạnh hơn.
"Tên đó? Ý em là A Thiên? Không có, anh ở một mình. View biển ở đây khá tuyệt."
"Vũ ca, em cũng muốn xem..."
Triệu Nhật Minh rùng mình. Bà nó, cái giọng điệu nũng nịu này là gì vậy? Bất ngờ chưa dừng lại, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt của Từ Vũ Niên khi xem hình được gửi đến càng đáng sợ hơn!
Y trong mắt tất cả mọi người luôn mang vẻ mặt bình tĩnh, không nóng vội và hoàn hảo xử lý tất cả tình huống phát sinh. Nhưng tấm ảnh trong điện thoại có phải đến từ giới phù thủy hay không mà, gương mặt thanh tú kia lại bất ngờ dịu dàng đến thế.
"Nó tắm đến ngu rồi hả?!!"
Nhờ vậy mà lực tay Từ Vũ Niên thả lỏng, Triệu Nhật Minh chớp thời cơ giằng ra.
"Aha! Mày---"
"K--khoan, cẩn thận!"
*Rầm*
Chưa kịp cười ăn mừng thì cơ thể theo quán tính ngã ra sau. Vì đang ngồi sát đầu giường nên nguy cơ rất cao sẽ đập đầu vào thành gỗ. Từ Vũ Niên phản xạ nhanh, dùng tay đỡ lấy đầu Triệu Nhật Minh khiến tay y bị va chạm mạnh. Cả người ngã đè lên cậu ta.
"Ư..." Cơn đau khiến y rít mạnh một hơi.
"Tay!"
Triệu Nhật Minh căng mắt, không ngờ Từ Vũ Niên lại đỡ cho mình. Đối với người chơi dương cầm đôi tay là thứ trân quý hơn tất cả, cậu ta nhanh chóng nhích đầu ra khỏi tay y.
Nhưng không thể lăn ra khỏi đây vì đã bị tên mặt baby thân hình tinh tinh này kiềm mất rồi còn đâu! Còn, còn không mặc cả áo! (Vừa tắm xong, chỉ quấn mỗi khăn tắm) Mặt mũi Triệu Nhật Minh đỏ ửng, lúng túng nói.
"Này,.. mày không sao chứ?"
"Nhỏ tiếng chút, anh ấy sẽ nghe."
"Tiểu Niên? Xảy ra chuyện gì vậy?! Anh nghe tiếng lớn quá?!"
Từ Bạch Vũ ở đầu dây nghe thấy tiếng to nhưng vậy liền hoảng hốt hỏi, sợ rằng em trai sẽ xảy ra chuyện không hay. Từ Vũ Niên không thể cho cậu biết chuyện hiện tại, đành nén đau nói dối.
"Vũ ca, em không sao. Em làm rơi vali thôi."
"Phù, may mà không sao."
"Vũ ca, quản lý gọi em nên em cúp trước nhé."
"Ừa ừa, bye bye. Tập luyện tốt nhé."
"Tạm biệt anh."
"Anh trai đó quan trọng với mày ghê nhỉ. Bị thương cũng không nói cho anh ta biết." Triệu Nhật Minh đẩy nhẹ y ra.
Từ Vũ Niên lại gặp đau mà nhăn mặt, sắc mặt cậu ta liền thay đổi thành lo lắng.
"Đau hả?!"
"Vẫn ổn, tôi ra ngoài chút."
Y nhàn nhạt rời phòng tìm lão sư để băng bó.
______
"Lão sư."
"Ồ, Vũ Niên đấy à? Sao vậy em?"
"Em bị thương."
"HẢ?!!!"
Tin tức Từ Vũ Niên bị thương nhanh chóng lan khắp khách sạn. Cả một đoàn người ai nấy đều hốt hoảng, y là chân chơi dương cầm chính và ngày biểu diễn đã kề cận. Cả bác sĩ cũng đã được mời đến. Bác sĩ sau một hồi chẩn đoán thì đưa ra kết luận, cả một làng nín thở chờ nghe.
"Cậu Từ đây không sao cả, chỉ là bị thương nhẹ thôi. Trong 2 ngày tới cậu hạn chế cử động thì sẽ tháo băng được."
"Em cảm ơn."
Lão sư tâm trạng treo ngược cành cây cuối cùng cũng cắt được giây thừng treo mình.
"Vì sao em lại bị thương?"
"Em không cẩn thận bị kẹp tay vào cửa. Là sự thất trách ở em, em xin lỗi."
"Hừm, dù sao cũng là bất đắc dĩ. Về sau em phải cẩn thận hơn."
"Em hiểu."
Trong lúc y đang được kiểm tra và băng bó thì bên ngoài cả một đám người đứng chúm tụm lại xem. Tiếng xì xào to dần.
"Thật lo cho cậu ấy."
"Tự nhiên đang yên đang lành, Vũ Niên lại bị thương?"
"Đúng vậy. Cậu biết không, Vũ Niên ở cùng phòng với Triệu Nhật Minh đấy."
"Liệu có phải..."
"Cũng không thể không xảy ra."
"Lần trước Triệu Nhật Minh còn chỉ trích Vũ Niên ở khán phòng nữa. Cậu ta trước giờ vẫn luôn ganh đua với Vũ Niên."
"Àiii... Đúng thật."
Tất cả những lời bàn tán đều lọt hết vào tai Triệu Nhật Minh đang núp sau bức tường. Cậu ta dựa lưng vào tường trầm mặc, cắn cắn môi rồi bỏ đi.
"Ai bảo cậu ta gây sự trước!"
________
Từ Vũ Niên trở lại phòng thấy Triệu Nhật Minh đang ngồi trên giường, quấn chăn che qua cả đầu. Nghe tiếng mở cửa có phản ứng dựng người lên nhưng lại không hỏi thăm câu nào.
Y không đặt nặng chuyện này, từ tốn đến bàn trà rót chút nước uống. Sau đó lại rót dư thêm một ly, lấy ra một viên socola.
"Cho cậu."
"Gì?" Triệu Nhật Minh lén lút quay lại.
"Lúc nãy, xin lỗi."
Y đang xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ.
Người cuộn trong chăn khẽ run rẩy, vài giọt nước bắt đầu rơi trên mu bàn tay. Mặc dù rất ghét Từ Vũ Niên nhưng cậu ta không hề muốn đả thương y, chỉ muốn dùng thực lực âm nhạc đánh bại y, lâu lâu thì có độc miệng mắng người ta một chút.
"Tôi---"
Triệu Nhật Minh ngẩn đầu, rưng rưng nước mắt, đưa cả hai bàn tay ra trước mặt y.
"Xin lỗi, tôi không có ý làm cậu bị thương. Hay--- cậu đánh lại tôi đi?"
Từ Vũ Niên ngây ra, sau đó bật cười.
"Cậu là trẻ con à?"
"Nói gì hả?!"
Ở nhà mỗi khi làm sai thì ba cậu ta đều sẽ dùng ra khẽ vào tay, bảo rằng nếu làm không nên chuyện thì quên chuyện học đàn đi. Trong lòng cực kỳ ấm ức, đã hạ một nước rồi mà còn không biết điều.
"Mau đánh đi! Tôi mà hối hận thì cậu tự chịu thiệt!"
Thật ra thì đó Từ Vũ Niên bắt nạt cậu ta trước, y bị thương là cũng coi như huề. Vậy là y lời rồi.
"Ừm? Được thôi. Ráng chịu đấy?"
Triệu Nhật Minh nhắm chặt mắt, mím môi chờ đợi. Nhưng đợi lại được cảm giác má bị xếch lên.
"A?"
Y dùng tay bẹo má cậu ta, nghịch ngợm kéo ra một chút.
"Công bằng rồi. Cái này cho cậu."
Nói xong Từ Vũ Niên liền nhét viên socola vào miệng Triệu Nhật Minh.
"Um?!"
Cậu ta phản xạ cắn một cái, vị ngọt lẫn vị đắng lan toả trong khoang miệng. Sắc mặt ngỡ ngàng, không muốn thừa nhận nhưng ngon quá đi mất.
"Đây là gì vậy?"
"Socola?" Y quay người trở về giường của mình bấm điện thoại.
"Tưởng đắng nhưng nó không đắng như tôi tưởng."
"20% là cacao. Cậu chưa từng ăn?"
"Ba tôi bảo không được ăn nhưng thứ rẻ tiền. Không tốt."
"Mình quên mất cậu ta là đại thiếu gia." Từ Vũ Niên cạn lời, không tiếp chuyện nữa.
Nhưng đột nhiên vai bị chọt chọt.
"Còn nữa không?"
"Trong tủ lạnh ấy."
Triệu Nhật Minh vui như một đứa trẻ, vứt cả chăn xuống đất chạy đi mở tủ lạnh.
Y bất giác nhìn vào tay mình, lúc nãy chỉ cần nói rằng vốn y và cậu ta đã huề nhau. Nhưng tự nhiên không kiềm chế được muốn bóp má lần nữa. Mềm thật, môi cũng vậy khi nãy ngón tay đã chạm phải, nhưng vẫn không bằng của Từ Bạch Vũ. Anh trai trong lòng Từ Vũ Niên là tuyệt nhất thế giới.
Kết thúc chương 43.