Tia nắng từ bên ngoài phòng len qua khe cửa hắt lên mắt Từ Bạch Vũ, cậu nhăn mày theo thói quen đưa tay dụi mắt. Nhưng đột nhiên tay chân không cử động được? Bị bóng đè?
Khi tỉnh hẳn thì mới nhận Từ Vũ Niên nằm ngay bên cạnh tay để ngang ngực cậu. Từ Bạch Vũ khó hiểu rón rén nhấc tay y ra nhưng sau đó lại bị lực kéo xuống làm lại lên giường.
"Ca, vẫn còn sớm..."
"Tiểu Niên? Em tỉnh rồi mau mau ngồi dậy."
Từ Vũ Niên vươn tay ôm lấy eo người kéo sát lại, vùi đầu vào hõm cổ cậu giọng nghèn nghẹn làm nũng.
"Em không chịu."
Cậu với tay lên đầu giường lò mò tìm điện thoại, bật màn hình lên xem.
"Mấy giờ rồi---7h hơn??!!"
"Tiểu Niên!! Dậy, dậy mau!!! Chúng ta đều trễ mất rồi!!!" Cậu lay lay mạnh vai y đánh thức.
Từ Vũ Niên dụi mắt ngáp một cái, giọng ngái ngủ.
"Vũ ca, một tiếng nữa em mới cần đến học viện."
"Vậy cũng không được làm biếng. Em mau đi làm vệ sinh cá nhân, anh xuống làm bữa sáng cho em." Từ Bạch Vũ vội vàng ngồi dậy bước xuống giường
"Anh hâm lại cà ri được không a? Hôm qua em vẫn chưa kịp ăn."
Cậu gật đầu đồng ý. "Được, đều nghe em."
"Huh, nhưng mà tại sao em lại ngủ ở phòng anh?"
Từ Vũ Niên gãi đầu, ngập ngừng đáp lại.
"Hôm qua em về thấy anh ngủ quên. Dìu anh về phòng xong em cũng buồn ngủ quá nên ngủ lúc nào không hay."
"Phải ha... thời điểm này học viện đang chạy nước rút, em ấy càng phải hao tâm..." Từ Bạch Vũ hài lòng ôn nhu xoa đầu em trai, hạ giọng.
"Cảm ơn vì sự cố gắng của em nhé."
Ánh mắt y nhìn cậu khắc trở nên ủy khuất, Từ Bạch Vũ cũng nhận ra, lúng túng nhìn không biết bản thân đã lỡ lời gì. Y nhẹ túm lấy eo cậu, gục đầu lên bụng anh trai rầu rĩ.
"Sắp tới là công diễn, buổi diễn quá quan trọng. Em có chút sợ, cảm giác không an tâm..."
Áp lực lần này thật sự lớn hơn nhiều, Từ Vũ Niên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chịu rất nhiều áp lực, lúc nhỏ còn có ba sau này vì không muốn mẹ lo lắng nên vẫn luôn né tránh nói về chuyện của mình. Cậu trấn an.
"Mọi người đều yêu thích em. Em làm rất tốt, sẽ ổn thôi."
Y ngước mặt nhìn cậu, lời trong lòng không kiềm được mà phát ra ngoài.
"Người khác luôn nói em là thiên tài...Nếu em không ưu tú... có phải bọn họ liền không quan tâm em nữa?"
Từ Bạch Vũ tối mặt, ý vị không vui.
"Em từ khi nào tự ti như vậy? Còn ba mẹ cơ mà? Anh méc mẹ bây giờ."
"Còn anh thì sao?"
"Hả?"
"Anh sẽ không bỏ rơi em phải không? Ca, em hứa đạt được giải cao, sẽ không khiến anh thất vọng."
Từ Vũ Niên ngơ ngác nhìn anh trai, anh trai hình như có chút giận.
"Tiểu Niên, em thích dương cầm?"
"Vâng..."
"Anh biết dương cầm khiến em vui vẻ. Và em đang làm rất tốt. Hơn nữa phấn đấu học tập là trách nhiệm của em, sẽ không có chuyện vì em không đoạt giải mà anh không chăm sóc em nữa."
Thành thực mà nói khiến cậu thất vọng chính là đáng vẻ Từ Vũ Niên sợ hãi bản thân, không dám tin tưởng chính mình.
Em trai cúi mặt gật đầu, cậu cười cười đưa ngón tay lên miệng biểu thị giữ im lặng.
"Bí mật nhé. Anh tạm thời không nói lại chuyện này với dì. Em biết rõ là em sẽ bị mắng nếu dì biết đúng không?"
"Ưmm..." _ "Nhưng mà em, không muốn làm em trai nhỏ..."
"Huh? Đợi em lớn chút nữa sẽ thành đệ đệ rồi nha. Hm, hết giờ tán gẫu, Tiểu Niên em mau quay về thay đồ. Anh cũng cần đến bệnh viện chuyến nữa."
"Anh đến đó làm gì vậy? Em còn chưa hỏi anh sao hôm qua anh lại ở đó."
"Chuyện này..." _ "Tiểu Niên là yếu tố quan trọng giúp Cố Dục Thiên giải quyết vụ này. Em ấy nên biết." Từ Bạch Vũ suy nghĩ, quyết định kể mọi chuyện.
"Thực ra CL đã bị một người tố cáo lên bộ kiểm định lương thực thực phẩm cho rằng sản phẩm của công ty có lượng chất bảo quản vượt quá mức cho phép, khiến người đó ngộ độc. Người này đang trong quá trình đệ đơn lên tòa án, quá trình này diễn ra càng lâu số đơn hàng bị thu hồi để kiểm tra sẽ càng dễ hỏng. Lúc đó CL sẽ tổn thất lớn."
"Nên anh đến đó để hòa giải?"
"Ừm, anh đã đến mấy lần nhưng không khả quan. Ông ấy không chịu tiếp chuyện với anh."
Từ Vũ Niên không nói không rằng nắm lấy hai vai cậu, hạ giọng.
"Bạch Vũ, nói thật cho em, có phải vết thương trên trán anh nguyên lai là do ông ta làm?"
Vẻ mặt của y bây giờ thực sự rất hung dữ, chân mày chau lại, đáy mắt đã không giữ nổi sát ý. Cho rằng chỉ cần Từ Bạch Vũ gật đầu nói phải, Từ Vũ Niên liền tìm người nọ tính đủ. Cậu khẽ rùng mình, không biết vì sao em trai đột ngột đáng sợ như vậy.
"Tiểu Niên, em...."
"Em chỉ nghe sự thật."
Đây không phải muốn nghe sự thật, mà cưỡng ép chỉ nghe điều mình muốn nghe.
"Đau, Tiểu Niên... anh đau..."
Từ Vũ Niên sực tỉnh mới phát hiện ra mình dùng lực tay rất mạnh, khiến Từ Bạch Vũ nhíu mày vì đau. Y gấp gáp thả lỏng, tay chân lóng ngóng không biết làm gì liền ôm chầm lấy cậu, luôn miệng nói xin lỗi.
"Em xin lỗi, em sai rồi, em xin lỗi, thực xin lỗi..."
Cậu kinh ngạc không rõ vì sao mà Từ Vũ Niên lại kích động như vậy, hành động từ hôm qua đến giờ đều rất kỳ lạ trong lòng không thoát khỏi cảm giác bất an. Nhìn thấy y tủi thân đến đỏ mắt cậu liền không nghĩ nhiều nữa, đưa tay vỗ lưng an ủi.
"Tiểu Niên, em rốt cuộc là làm sao? Nói anh nghe."
Từ Vũ Niên không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ lắc đầu dụi vào vai cậu luôn miệng lặp lại lẩm nhẩm trong miệng.
"Không, anh đừng đi có được không? Xin anh, đừng biến mất... em sợ, em sợ rồi anh..."
"Anh có nói là anh sẽ đi đâu hả? Tiểu Niên, em---"
"Anh đừng đi, anh đừng đi cũng đừng bỏ em lại..."
Có vẻ như em trai tạm thời không nghe cậu nói gì nữa.
"Bình tĩnh nào, anh không đi. Anh thật sự sẽ không đi."
Dỗ mất một lúc Từ Vũ Niên mới chịu buông lỏng tay, cư nhiên cằm vẫn đặt ở trên vai cậu, nhỏ giọng.
"Có thật không?"
"Không lừa em, nếu em sợ khi nào anh đi công tác, sẽ dẫn em theo cùng được không?"
"Anh hứa nhé?"
"Được được, nhưng mà trước đó..."
Từ Bạch Vũ đẩy người ra, đặt nhẹ nắm đấm lên đầu y không hài lòng nói.
"Em vừa nãy đã gọi trỏng tên anh, sau này không được nói như vậy."
"Xin lỗi Vũ ca. Em trai nhỏ xin lỗi." Y bày ra biểu cảm hối lỗi.
Tâm Từ Bạch Vũ mềm nhũn, cậu thề đấy không ai có thể từ chối ánh mắt này của Từ Vũ Niên đâu.
________
. Bệnh viện trung ương.
"Hm, mãi em ấy mới chịu cho mình đi."
Từ Bạch Vũ thở dài, lúc ở nhà Từ Vũ Niên nhất quyết không cho cậu đến bệnh viện một mình, hoặc là ở nhà hoặc là có em ấy đi theo. Nhưng vẫn còn buổi luyện tập ở học viện y không thể vắng mặt, khua tay múa chân giải thích nửa giờ đồng hồ Từ Vũ Niên mới chịu thỏa hiệp. Cậu được đi với điều kiện nếu thấy người đàn ông kia có biểu hiện quá khích phải lập tức rời khỏi đó.
*Tiếng nhạc chuông điện thoại."
"Triệu tiền bối?"
"Bạch Vũ, thông tin cậu cần đều đã cho người đi điều tra, họ sẽ sớm gửi qua mail cho cậu."
"Cảm ơn anh." Giọng điệu vui vẻ hẳn, cậu sắp tóm được rơm cứu mạng nhất định phải tóm được.
" Tôi điều tra lâu như thế lại bỏ qua chi tiết này. Nhưng sao cậu không gọi cho Cố Dục Thiên? Cậu ta sẽ giúp cậu nhanh hơn cả tôi nữa."
"Là anh ấy lúc CL gặp vấn đề anh ấy không nói cho tôi biết. Bây giờ xem như là trả đũa đi, đáng đời."
Triệu Phong ở bên đầu dây bụp miệng nhịn cười, nãy giờ là để loa ngoài cho người mà ai cũng biết là ai nghe, mặt hắn ta méo xệch rồi. Xấu hơn khỉ diễn xiếc. Triệu Phong nén cười nói câu tạm biệt rồi cúp máy, buông được điện thoại ra liền đập bàn cười lớn.
"Má nó Cố Dục Thiên! Mày ăn quả này lớn rồi! Sống thế nào đi mấy ngày vợ không gọi đã vậy còn bị dỗi! Há Há Há!!!!"
Cố Dục Thiên không có tâm trạng cự lộn với Triệu Phong. Hắn biến thành cún lớn rầu rĩ, mấy ngày qua chỉ nhìn được bạn nhỏ qua mấy tấm ảnh chụp trộm, hắn nhớ mùi sữa đậu ngọt, hắn nhớ bầu má mềm, hắn nhớ cơ thể ấm áp. Nhưng bạn nhỏ lại không gọi cũng không nhắn hắn một tin nào, lần cuối liên lạc chính là ngày hắn đi. Từ Bạch Vũ ở bên kia thay mặt hắn cùng nhân viên chống đỡ tạm thời, hắn ở bên này cũng không khá hơn bận đến mức chán ăn cả ngày liên tục làm việc khép kín, sắp kiệt sức rồi.
*Ting*
Cố Dục Thiên mở máy, là tin nhắn thoại của Từ Bạch Vũ. Hai mắt hắn lập tức phát sáng, ngồi nghiêm chỉnh bấm nút nghe, đặc biệt rất giống cún lớn ngoan ngoãn.
Đoạn tin nhắn dài đa phần đều nói về công việc, nhưng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm, nói khỏe như vậy chứng tỏ sức khỏe của cậu rất tốt bé con rất ngoan ngoãn không có hành cậu.
Nói nhiều như thế hắn lại chỉ nhớ mỗi câu chú ý an toàn, Cố Dục Thiên đã hồi sinh trở thành sói lớn đầy năng lượng, nhưng thứ cho hắn tham lam hắn muốn nghe giọng của bạn nhỏ. Đồng bộ với suy nghĩ ngón tay lập tức bấm gọi cậu.
"Vũ~..."
Ở đây có một chú cún ủy khuất cầu dỗ dành.
Kết thúc chương 34.