• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

. 🎐Journey Bakery🍰

"Tiểu Niên, em chọn đi. Tùy ý, ca mua cho em."

"Thật ạ?"

"Phải phải, mau chọn đi, trước khi anh hối hận."

Từ Vũ Niên nhìn một loạt các mẫu bên trong tủ kính lành lạnh. Tầm mắt đặt lại lên đĩa bánh Tiramisu nhỏ xinh, ngón tay chỉ lên một phần bánh nhỏ.

"Em muốn cái này."

"Tiramisu à? Em không chọn Vani Cake? Anh nghĩ em thích Vani Cake hơn?"

"Hôm nay đột nhiên em muốn đổi khẩu vị."

"Ừm, được thôi. Lấy cho chúng tôi một phần Tiramisu, một phần Vani Cake, và hai ly Latte."

"Dạ được thưa quý khách, đây là hóa đơn và thẻ chờ."

Từ Vũ Niên bỗng nhiên chú ý đến lọ hoa thủy tinh được đặt trên quầy thu ngân, do dự một lúc rồi quay ra nói với cậu.

"Vũ ca, anh ra ngoài lấy chỗ trước được không, em đi vệ sinh."

"Ờmmm, bàn bên cạnh cửa sổ nhé."

Đợi Từ Bạch Vũ rời đi, y mới hướng nữ nhân viên, tay chỉ vào lọ hoa.

"Em có thể lấy một nhánh không?"

"Vâng? Được." Nữ nhân viên định lấy hoa đưa đến liền bị cản lại.

"Chị giúp em đặt hoa bên cạnh đĩa Vani Cake rồi hãy đem ra, làm phiền chị."

Nữ nhân viên như đã nhận ra điều gì, mỉm cười gật đầu đồng ý.

"Không vấn đề, thưa quý khách."

"Cảm ơn chị."

______

"Quý khách, bánh và Latte."

Từ Bạch Vũ đưa tay nhận lấy bánh, giúp người nhân viên đặt đồ xuống bàn. Đồng thời lúc này Từ Vũ Niên cũng trở ra. Cậu vui vẻ uống một ngụm Latte, tay cầm nĩa chuẩn bị thưởng thức.

"Ơ, sao lại có hoa? Ở đây có hoạt động?"



Bạn nhỏ hiếu kỳ nhặt hoa lên nhìn. Sắc tím nhẹ nhàng ôm trọn những cánh hoa mềm mại, nhường như chỉ cần một động tác chạm nhẹ cũng khiến chúng vỡ tan. Từ Vũ Niên mỉm cười hỏi cậu.

"Vũ ca, anh có biết đây là loài gì không?"

"Anh không biết. Về hoa thì rơi vào điểm mù kiến thức của anh."

"Tên của nó là hoa anh thảo muộn."

"Em biết nhiều thật nha Tiểu Niên. Hoa... quả nhiên rất đẹp..."

Xúc cảm từ hoa trên tay khiến tâm trạng Từ Bạch Vũ không khỏi bồn chồn. À, hóa ra hoa chính là như vậy. Xinh đẹp, thuần khiết, ấm áp, đến bây giờ Từ Bạch Vũ mới cảm nhận được. Ở thế giới trước, trong thân thể cũ thì cậu bị dị ứng phấn hoa nặng, nên dù trải qua rất nhiều ngành nghề khác nhau hầu hết đều không liên quan đến hoa. Cậu cũng không dám trưng một nhánh hoa nhỏ nào trong nhà. Vì vậy mà căn phòng nhỏ luôn luôn cứng nhắc, không có sinh khí không có nơi nào mềm mại để thư giãn.

Ngạn ngữ Nga có một câu: "Nếu có 2 ổ bánh mỳ tôi sẽ bán đi một để mua hoa hồng, bởi vì tâm hồn cũng cần được ăn uống."

Cậu trước kia không tin, bởi vì cậu vẫn còn thở cậu vẫn còn sống. Nhưng đến hiện tại mới phát hiện ra cậu sống nhưng sống không tốt, tinh thần cậu bị áp lực xã hội ăn mòn đến kiệt quệ. Không còn nhìn thấy chính mình, càng đi càng mơ hồ, càng đi càng lạc lõng.

Từ Bạch Vũ xoay nhẹ cành hoa trong tay hiếu kỳ hỏi em trai.

"Tiểu Niên, hình như mỗi loại hoa đều có ý nghĩa riêng em có biết ý nghĩa của loài này không?"

Ánh mắt y trầm xuống, tâm tư trong ánh mắt đều đem đặt hết lên người đối diện nhẹ giọng đáp lại.

"Hoa anh thảo muộn, có ý nghĩa---"

"TỪ VŨ NIÊN!! AAA!!!"

Một nhóm gồm ba người chạy xồng xộc từ ngoài vào đến chỗ hai người đang ngồi. Trái phải mỗi người một bên đứng cạnh y, hô một tiếng rồi xách người đứng dậy. Từ Bạch Vũ bị dọa cho ngớ người, mấy người này là gì đây? Đến bắt cóc em trai cậu trước mặt cậu à?

"Khoan đã! Các người..."

Một cô gái đứng ra cúi người trước cậu.

"Xin lỗi anh vì đã làm lỡ cuộc hẹn của hai người. Nhưng không có cậu ấy dàn nhạc không thể luyện tập tiếp được ạ. Chúng em đã bị lão sư gõ đầu đến hỏng não rồi, hicc."

Hóa ra là người từ học viện.

"Vậy các em về học viện đi. Mà trước đó, chờ anh một chút."

Từ Bạch Vũ chạy đến nói gì đó với nhân viên, một lát sau cậu cùng người nhân viên quay lại mang theo rất nhiều hộp bánh nhỏ.

"Đây, các em cầm về học viện ăn cùng nhau."

"Oa, a--anh mua cho chúng em ạ?"

"Ừm, cảm ơn các em vì đã chăm sóc Tiểu Niên. Hãy cố gắng trong buổi hòa nhạc."

Nhận được quà lẫn cả lời động viên, nhóm người bị Từ Bạch Vũ làm cho cảm động đến suýt rớt nước mắt. Ba đồng loạt hướng về cậu ánh mắt sáng rực.

"Anh trai nhỏ, anh có thiếu đứa em nào không ạ? Ở đây có 1,2,3 đứa, anh nhận tụi em có được không? Hứa sẽ ngoan."

Liêm sỉ ở thời điểm này là không cần thiết.

Từ Vũ Niên mặt liền biến sắc, cực kỳ không vui, y đi đến tách anh trai ra để cậu đứng phía sau lưng mình.

"Mau trở về."

"Xì, keo kiệt. Vậy tụi này ra xe trước, cậu đừng hòng trốn. Bye bye anh trai nhỏ."

"Anh trai nhỏ gì chứ? Rõ ràng là anh của mình..." Có người không vui càu nhàu trong miệng.

Từ Bạch Vũ vỗ nhẹ vào vai y, khuyến khích y trở về trường.

"Tiểu Niên, em theo các em ấy đi. Anh cũng có việc phải đi bây giờ."

Từ Vũ Niên giữ lấy cổ tay cậu, lo lắng hỏi.

"Vũ ca, anh chờ em về được không?"

Nhìn vẻ mặt cún con ủy khuất, cậu bật cười xoa đầu y.



"Hảo~ em muốn ăn tối món gì? Anh làm cho em."

"Em muốn ăn cà ri."

"Okay, anh sẽ ghé chợ để mua đồ."

"Anh là tuyệt nhất, Vũ ca!"

________

. Sân bay nội địa _ Thành phố H.

*Tiếng chuông điện thoại*

"Triệu Phong mày ra gọi xe trước, tao có điện thoại."

"Ừ."

Cố Dục Thiên nhìn người gọi đến, đối với hắn thì đây là cuộc gọi quan trọng, cực kỳ quan trọng. Đây là người đã được giao việc theo bảo vệ bạn nhỏ của hắn.

"Đại Huân, báo cáo đi."

"Thưa ngài, cậu Từ đã đến bệnh viện để thăm người đó nhưng lần này ông ta không chỉ mắng mỏ, cậu ấy... còn bị ném đồ vào người."

"Cái gì?! Em ấy thế nào?" Tay hắn nắm chặt, khốn khiếp lão già đó còn dám động thủ với bạn nhỏ.

"Là một cái cốc nhôm ném trúng, hình như...cậu Từ thì bị chảy máu ở trán."

Hắn nghe xong liền tối mặt quay sang nói với Triệu Phong.

"Đặt vé máy bay cho tao. Tao về ngay bây giờ."

"Tao đếch biết là có chuyện gì nhưng bình tĩnh hộ tao cái, người chứ không phải Tôn Ngộ Không mà có Cân Đẩu Vân muốn đi là đi muốn về là về."

"Là xuồng hay ghe gì thì tao cũng phải về."

Triệu Phong nhắm mắt cũng đoán không trật đi đâu được là chuyện liên quan đến Từ Bạch Vũ.

"Bạch Vũ, cậu có tài phép gì mà khiến tên này giở chứng giãy đành đạch ở đây đòi về cho bằng được vậy?"

"Hỏi lại cho rõ đi. Sau đó ra sao?" Triệu Phong trấn an hắn.

Cố Dục Thiên bật loa ngoài, người ở đầu dây tiếp tục nói.

"Thưa ngài lúc ở trong bệnh viện cậu Từ đã gặp một người, người này vừa thấy cậu ấy đã lao đến ôm người rất chặt. Họ cùng nhau đến Journey Bakery. Nhưng bây giờ người kia đã đi rồi, cậu Từ đang đến chợ."

"Được, theo sát bảo vệ em ấy."

Tay bấm nút tắt máy, vẻ mặt hắn tỏ rõ không vui, mối nguy hại lớn nhất xuất hiện rồi. Từ Vũ Niên. Bạn nhỏ rất cưng chiều em trai nên hắn càng không có biện pháp hiệu quả nào để đối phó.

"Triệu Phong, đi thôi. Tao phải sớm quay về bên cạnh em ấy."

"Buff sức mạnh dữ vậy cha. Mà người còn lại mà Lục Huân nhắc là ai?"

"Từ Vũ Niên, em trai của Vũ."

"Tao nhớ rồi, cái cậu được mời đóng quảng cáo đợt trước phải không? Hóa ra là em trai Bạch Vũ..."

"Để ý à? Tao tạo cơ hội cho mày gặp mặt."

Sắc mặt Triệu Phong trầm hẳn, quay người bỏ đi, lòng bàn tay nắm chặt, cảm xúc giận giữ cũng không giấu nổi.

"Cảm ơn, nhưng tao không muốn gặp thêm cơn bão nào nữa đâu."

Xoay ngược kim đồng hồ, trở về 8 năm trước. Cơn bão mang đến sự thay đổi toàn diện.

________



. Học viện âm nhạc Quốc Gia.

Từ Vũ Niên cưỡng chế bị lôi trở về sân khấu của buổi công diễn. Đám sinh viên vừa thấy người về liền như bắt được phao cứu nạn. Không có Từ Vũ Niên đàn chính khiến tiết tấu của bọn họ đều bị loạn hết. Giáo sư thấy y quay lại tâm trạng tốt lên đôi phần nhưng vẫn nghiêm giọng.

"Vũ Niên, em nói là chỉ đi 15 phút, đã gần một tiếng trôi qua. Em hiểu rõ là buổi hòa nhạc sắp tới rất quan trọng?"

"Em xin lỗi giáo sư."

"Từ Vũ Niên, câu xin lỗi cậu nói cũng thật dễ nghe đi." Ở phía sau giáo sư một thanh niên đứng ra cười khẩy châm chọc.

"Cậu đến hiện tại còn không rõ vai trò của mình, là ai đã ca ngợi tinh thần trách nhiệm của cậu?"

Từ Vũ Niên không phản ứng trước Thái độ của bạn học, y trầm mặc cúi đầu một câu cũng không phản kháng. Nam sinh kia thấy y im lặng liền được đà lấn tới.

"Cậu còn---"

"Triệu Nhật Minh, cậu thôi ngay! Giáo sư còn đang đứng ở đây. Cậu không nể mặt chúng tôi cũng phải nể mặt thầy ấy!" Nữ sinh tiến đến đứng trước mặt y bảo vệ.

"Lão sư, Vũ Niên là đi gặp anh trai không phải trốn đi chơi. Một tháng nay cậu ấy là người có tần suất ở lại trường nhiều nhất, cậu ấy lẫn chúng em đều rất nhớ nhà..."

Giáo sư nắm rõ tình hình lên tiếng giải vây, ông biết không còn nhiều thời gian để ở đây tranh luận.

"Được rồi, tạm ngừng việc này ở đây. Cả lớp mau chóng tập trung, tiếp tục tập luyện."

Nữ sinh ôm ra những hộp bánh nhỏ cười hì hì với lão sư.

"Lão sư~. Nghỉ thêm 30 phút được không a. Bánh này là anh trai của Vũ Niên không ăn liền sẽ bị hư hết ạ."

"Hừ, chỉ nghĩ đến chơi là giỏi. Mấy đứa ăn đi, ta ra ngoài một lát."

"Yee, Đặng lão sư muôn năm!!"

Nữ sinh đến gần Từ Vũ Niên đưa bánh cho cậu.


"Cái này là anh trai nhỏ dặn tớ đưa cho cậu. Cậu vẫn chưa kịp ăn ha."


"Chuyện lúc nãy, cảm ơn cậu Tiểu Nguyệt."


"Không có gì. Anh trai nhỏ đã mua bánh đãi chúng tớ, huề a. Cậu đừng bận tâm đến lời của Triệu Nhật Minh, tính khí cậu ấy trước giờ vẫn luôn như vậy."


"Ừm, cậu ấy nói cũng không sai. Đây là lỗi ở tớ, tớ đi chỉnh đàn."


Từ Vũ Niên tạm biệt Tiểu Nguyệt rồi rời đi, cả quá trình Triệu Nhật Minh vẫn đặt ánh mắt quan sát người y. Cậu ta phẫn nộ đấm mạnh vào tường trút giận, miệng lưỡi đay nghiến.


"Từ Vũ Niên, mày đúng là tên vô trách nhiệm!"


Kết thúc chương 32.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK