Lần đầu tiên Mục Gia Liệt lắm lời như vậy.
Cũng là lần đầu tiên hắn bày ra bộ dáng yếu đuối nhất, hèn mọn cầu xin một ánh mắt, một chút tình cảm.
Tô Liên Dĩ ngây người như phỗng. Một Mục Gia Liệt xa lạ khiến cô không quen. Những lời hắn nói càng khiến cô không cách nào tin được.
Năm mười hai tuổi, Tô Liên Dĩ đã gặp Mục Gia Liệt, thậm chí còn cứu hắn một mạng ư?
Bùa hộ mệnh cô vẫn luôn đem theo lại chính là chìa khóa biệt viện của Mục phu nhân ở đất Tây Đô?
Sắc mặt Tô Liên Dĩ trắng bệch. Cô lắc đầu, cười khổ một tiếng: "Năm mươi lăm tuổi, tôi vì ngã cầu thang mà mất đi một phần trí nhớ. Mục Gia Liệt, anh nói tôi làm thế nào để tin anh đây?"
Mục Gia Liệt siết chặt nắm đấm. Sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Việc Tô Liên Dĩ ngã cầu thang, mất trí nhớ, trong tài liệu điều tra đều ghi rõ mồn một.
Sau khi nhà họ Tô ở Kinh Bắc phá sản, Tô Liên Dĩ lưu lạc đầu đường xó chợ, rồi được nhận vào cô nhi viện. Tại đây, Liên Dĩ được một gia đình khá giả nhận nuôi. Cặp vợ chồng được chẩn đoán khó sinh con. Nào ngờ sau hai năm đón Tô Liên Dĩ về, người vợ lại mang thai ngoài dự tính.
Sau khi con gái ruột ra đời, con gái nuôi là Tô Liên Dĩ lập tức bị hắt hủi, ghẻ lạnh. Trong mắt cha mẹ nuôi không có cô, chỉ còn hình bóng của em gái.
Mà việc Tô Liên Dĩ ngã cầu thang chính là do một tay cô em gái kia gây ra. Trong căn nhà ấy, Tô Liên Dĩ không có chút tiếng nói và địa vị nào, không ai đứng ra làm chủ, giúp đỡ cô, cũng không ai cho cô cái gọi là "công bằng".
Tô Liên Dĩ mất trí nhớ. Thế nhưng cô lại chỉ quên mất Mục Gia Liệt mà thôi.
Hắn không cam tâm.
Tại sao lại quên đi hắn?
Tại sao lại phải tiếp tục nhớ gương mặt của những kẻ tởm lợm kia, tiếp tục bị đày đọa, bị dày vò chứ?
Mục Gia Liệt thở hắt một hơi, điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn và cảm xúc loạn thành một đống trong lòng. Nắm lấy tay Tô Liên Dĩ, kéo cô ngồi lên đùi mình, hắn trầm giọng: "Tôi chứng minh cho em thấy."
Tô Liên Dĩ hốt hoảng, chống tay lên khuôn ngực rắn chắc của Mục Gia Liệt, cố gắng đẩy hắn ra. Miệng nhỏ mắng một tiếng: "Đồ điên này, chân của anh..."
"Dù sao cũng không có cảm giác. Em ngồi lên cả đời cũng được."
Tô Liên Dĩ: "?" Đấy là trọng điểm hả?
Mục Gia Liệt phất lờ biểu cảm kì quái của Tô Liên Dĩ. Hắn một tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay nhấn nút để xe lăn tự di chuyển.
Sau khi xác nhận chiếc chìa khóa kia thật sự có thể mở cánh cửa đóng kín suốt sáu năm của biệt viện, đầu óc Tô Liên Dĩ trống rỗng.
Mục Gia Liệt không hề nói dối.
Tô Liên Dĩ và hắn quả thật đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. Chỉ là, cô đã sớm quên mất mà thôi.
Cắn chặt môi dưới, cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng, choáng ngợp tâm trí Tô Liên Dĩ.
Mục Gia Liệt vẫn luôn đợi cô, đợi sáu năm rồi. Hắn cầu xin cô đừng chết, đừng rời bỏ hắn.
Thì ra, có một người đối với cô tốt đến như vậy.
Thì ra, có một người muốn cô tiếp tục sống.
Vậy cô... có lẽ cũng nên thử tiếp nhận người này.
"Mục Gia Liệt." Tô Liên Dĩ khó khăn nói, giọng hơi run. Ngồi trong lòng hắn, cô ngước đôi mắt ngập nước lên, nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu hổ phách, hỏi: "Tôi là một người không có gì cả. Không tiền, không quyền, không học vấn, chỉ có một trái tim thôi. Anh... vẫn lựa chọn lấy tôi sao?"
"Lấy." Mục Gia Liệt gật đầu, dứt khoát thừa nhận: "Cho dù em có hỏi một trăm, một ngàn lần, câu trả lời cũng chỉ có một. Tôi muốn lấy em."
Lời nói chân thành chạm đến trái tim yếu ớt, rỉ máu, đầy thương tích của Tô Liên Dĩ. Tuyến phòng thủ kiên cố bị phá vỡ. Cô nép vào lồng ngực rắn chắc của Mục Gia Liệt tìm kiếm cảm giác an toàn, bật khóc như một đứa trẻ.
Tiếng khóc thương tâm khiến trái tim Mục Gia Liệt đau quặn.
Đau tê tâm liệt phế.
Cũng là lần đầu tiên hắn bày ra bộ dáng yếu đuối nhất, hèn mọn cầu xin một ánh mắt, một chút tình cảm.
Tô Liên Dĩ ngây người như phỗng. Một Mục Gia Liệt xa lạ khiến cô không quen. Những lời hắn nói càng khiến cô không cách nào tin được.
Năm mười hai tuổi, Tô Liên Dĩ đã gặp Mục Gia Liệt, thậm chí còn cứu hắn một mạng ư?
Bùa hộ mệnh cô vẫn luôn đem theo lại chính là chìa khóa biệt viện của Mục phu nhân ở đất Tây Đô?
Sắc mặt Tô Liên Dĩ trắng bệch. Cô lắc đầu, cười khổ một tiếng: "Năm mươi lăm tuổi, tôi vì ngã cầu thang mà mất đi một phần trí nhớ. Mục Gia Liệt, anh nói tôi làm thế nào để tin anh đây?"
Mục Gia Liệt siết chặt nắm đấm. Sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Việc Tô Liên Dĩ ngã cầu thang, mất trí nhớ, trong tài liệu điều tra đều ghi rõ mồn một.
Sau khi nhà họ Tô ở Kinh Bắc phá sản, Tô Liên Dĩ lưu lạc đầu đường xó chợ, rồi được nhận vào cô nhi viện. Tại đây, Liên Dĩ được một gia đình khá giả nhận nuôi. Cặp vợ chồng được chẩn đoán khó sinh con. Nào ngờ sau hai năm đón Tô Liên Dĩ về, người vợ lại mang thai ngoài dự tính.
Sau khi con gái ruột ra đời, con gái nuôi là Tô Liên Dĩ lập tức bị hắt hủi, ghẻ lạnh. Trong mắt cha mẹ nuôi không có cô, chỉ còn hình bóng của em gái.
Mà việc Tô Liên Dĩ ngã cầu thang chính là do một tay cô em gái kia gây ra. Trong căn nhà ấy, Tô Liên Dĩ không có chút tiếng nói và địa vị nào, không ai đứng ra làm chủ, giúp đỡ cô, cũng không ai cho cô cái gọi là "công bằng".
Tô Liên Dĩ mất trí nhớ. Thế nhưng cô lại chỉ quên mất Mục Gia Liệt mà thôi.
Hắn không cam tâm.
Tại sao lại quên đi hắn?
Tại sao lại phải tiếp tục nhớ gương mặt của những kẻ tởm lợm kia, tiếp tục bị đày đọa, bị dày vò chứ?
Mục Gia Liệt thở hắt một hơi, điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn và cảm xúc loạn thành một đống trong lòng. Nắm lấy tay Tô Liên Dĩ, kéo cô ngồi lên đùi mình, hắn trầm giọng: "Tôi chứng minh cho em thấy."
Tô Liên Dĩ hốt hoảng, chống tay lên khuôn ngực rắn chắc của Mục Gia Liệt, cố gắng đẩy hắn ra. Miệng nhỏ mắng một tiếng: "Đồ điên này, chân của anh..."
"Dù sao cũng không có cảm giác. Em ngồi lên cả đời cũng được."
Tô Liên Dĩ: "?" Đấy là trọng điểm hả?
Mục Gia Liệt phất lờ biểu cảm kì quái của Tô Liên Dĩ. Hắn một tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay nhấn nút để xe lăn tự di chuyển.
Sau khi xác nhận chiếc chìa khóa kia thật sự có thể mở cánh cửa đóng kín suốt sáu năm của biệt viện, đầu óc Tô Liên Dĩ trống rỗng.
Mục Gia Liệt không hề nói dối.
Tô Liên Dĩ và hắn quả thật đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. Chỉ là, cô đã sớm quên mất mà thôi.
Cắn chặt môi dưới, cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng, choáng ngợp tâm trí Tô Liên Dĩ.
Mục Gia Liệt vẫn luôn đợi cô, đợi sáu năm rồi. Hắn cầu xin cô đừng chết, đừng rời bỏ hắn.
Thì ra, có một người đối với cô tốt đến như vậy.
Thì ra, có một người muốn cô tiếp tục sống.
Vậy cô... có lẽ cũng nên thử tiếp nhận người này.
"Mục Gia Liệt." Tô Liên Dĩ khó khăn nói, giọng hơi run. Ngồi trong lòng hắn, cô ngước đôi mắt ngập nước lên, nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu hổ phách, hỏi: "Tôi là một người không có gì cả. Không tiền, không quyền, không học vấn, chỉ có một trái tim thôi. Anh... vẫn lựa chọn lấy tôi sao?"
"Lấy." Mục Gia Liệt gật đầu, dứt khoát thừa nhận: "Cho dù em có hỏi một trăm, một ngàn lần, câu trả lời cũng chỉ có một. Tôi muốn lấy em."
Lời nói chân thành chạm đến trái tim yếu ớt, rỉ máu, đầy thương tích của Tô Liên Dĩ. Tuyến phòng thủ kiên cố bị phá vỡ. Cô nép vào lồng ngực rắn chắc của Mục Gia Liệt tìm kiếm cảm giác an toàn, bật khóc như một đứa trẻ.
Tiếng khóc thương tâm khiến trái tim Mục Gia Liệt đau quặn.
Đau tê tâm liệt phế.