Bên ngoài, trời đã tối đen như mực. Bóng tối che phủ muôn nơi.
Ánh trăng nhu hòa hắt bên song cửa, rơi trên làn da trắng nõn của người phụ nữ.
"Ưm... a..."
Tô Liên Dĩ vô lực đón nhận khoái cảm như thủy triều cuồn cuộn, đánh thẳng lên đại não. Đôi môi tái nhợt bị hôn đến sưng tấy bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Vươn cánh tay không còn sức lực vòng qua cổ Mục Gia Liệt, Tô Liên Dĩ thấp giọng nỉ non.
"Hức... chồng, chồng ơi... chậm một chút, em không... ưm..."
Mục Gia Liệt cúi đầu, ngậm lấy đôi môi hơi nhiễm sắc đỏ của Tô Liên Dĩ, đem lời cầu xin của cô nuốt trọn vào bụng.
Bàn tay hư hỏng nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tô Liên Dĩ, khóa chặt cô dưới thân mình.
G.ậ.y t.h.ị.t cứng rắn, nóng như lửa đốt chôn sâu vào động nhỏ mê người, được vách thịt ẩm ướt xoắn chặt, làm hắn sướng đến tê dại.
Buông tha cánh môi mềm mại, Mục Gia Liệt cúi xuống, l.i.ế.m m.ú.t đôi gò bồng trắng trẻo, thơm tho.
Hắn cảm thấy bản thân sắp điên rồi!
Càng tiếp tục, hắn càng trầm mê, càng sa đọa trong khoái cảm mê hồn này.
Mục Gia Liệt thở hắt một hơi, khí nóng phun ra, chọc cho toàn thân Tô Liên Dĩ ngứa ngáy, khó chịu.
"Dĩ Dĩ, thả lỏng một chút. Anh muốn tiến sâu hơn."
"Sâu... không, không thể..." Tô Liên Dĩ ngước đôi mắt ngập ánh nước lên nhìn Mục Gia Liệt, dáng vẻ giống như động vật ăn cỏ rơi vào móng vuốt của kẻ săn mồi tàn bạo, ra sức cầu xin.
Con ngươi màu hổ phách thoáng chốc tối sầm. "Liệt nhỏ" không chút do dự mà biểu tình dữ dội.
"A... sao, sao của anh lại... ưm... lại to hơn rồi?"
"Bởi vì thằng nhỏ muốn được em yêu thương đấy." Mục Gia Liệt hôn chốc chốc lên mặt Tô Liên Dĩ, đáy mắt nổi lên tầng tà mị: "Ngoan, thả lỏng."
Tô Liên Dĩ do dự hồi lâu, thẳng đến khi Mục Gia Liệt bày ra bộ dáng làm nũng, nói "em muốn anh nghẹn đến chết sao?", cô mới mềm lòng, quyết định thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó.
"Anh... anh nhẹ một chút... em, em sợ đau..."
...
Cốc, cốc.
"Bà chủ, cô ổn chứ? Tôi nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ trong phòng."
Nữ y tá trực ca đêm đi qua, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động lạ, trong lòng hoảng hốt không thôi, ba chân bốn cẳng chạy đến vặn nắm cửa phòng bệnh.
Thế nhưng, cửa đã bị khóa trái, người bên ngoài không có cách nào mở được.
Trong phòng, Tô Liên Dĩ khó khăn bịt miệng, cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ ngọt nị, lòng nóng như lửa đốt.
Căng thẳng xen lẫn sợ hãi vì có người thứ ba xuất hiện, vách thịt mê người run rẩy, xoắn chặt lấy c* v*t cứng nóng.
"F*ck!"
Mục Gia Liệt thô tục phun ra một chữ, hơi thở trở nên dồn dập, nặng nề. Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, hắn thật sự bị Tô Liên Dĩ kẹp chặt đến mất khống chế, muốn buông súng đầu hàng.
Đẩy hông về phía trước, đem thẳng nhỏ cắm vào sâu bên trong. Tô Liên Dĩ giật nảy, thấp giọng "a" một tiếng.
"Ư... có, có người... anh... ưm..."
"Sợ gì chứ." Mục Gia Liệt thấp giọng cười khẽ một tiếng, âm thanh như được ngâm rượu, người nghe người say. Bế thốc cơ thể nhỏ nhắn của Tô Liên Dĩ lên, để đôi chân trắng nõn vòng lấy eo mình, hắn vừa đi ra phía cửa, vừa nói: "Em nhỏ giọng một chút, sẽ không ai phát hiện ra."
"Hức... đừng..."
Tô Liên Dĩ ấm ức gục mặt vào vai Mục Gia Liệt, nức nở cầu xin.
Mỗi một bước đi, g.ậy th.ịt trong cơ thể lại tiến vào sâu hơn. Tô Liên Dĩ cảm thấy bản thân sắp bị bức đến điên rồi.
Lưng trần áp lên cửa lớn. Nóng lạnh giao thoa làm đầu óc Tô Liên Dĩ trống rỗng. Cô cắn chặt môi dưới, nước mắt giàn giụa, lắc đầu xin Mục Gia Liệt dừng tay.
"Làm nũng cũng vô dụng."
"Dĩ Dĩ, lúc em cắt cổ tay tự sát, đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?"
"Em... ah..." Tô Liên Dĩ há miệng thở dốc, vừa định biện minh đã bị khoái cảm như ong chích làm cho đầu óc tê dại, mất đi toàn bộ khả năng ngôn luận, chỉ còn biết rên rỉ ngọt ngào.
Đôi mắt Mục Gia Liệt đỏ ngầu như nhuốm máu. Cắn mút làn da nhạy cảm ở cần cổ, để lại dấu vết thuộc về mình, hắn trầm giọng: "Bảo bối, đừng bao giờ nghi ngờ tình cảm anh dành cho em."
"Hức... ưm..."
Tô Liên Dĩ há miệng, định nói gì đó, nhưng tiếng đập cửa lại vang lên, đánh gãy lời nói của cô.
Rầm, rầm!
"Bà chủ, cô có ổn không?"
"Không được, phải xuống lấy chìa khóa."
"Đừng..." Tô Liên Dĩ bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, vô thức bật ra tiếng.
Y tá nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, lập tức cuống lên, vừa mừng vừa lo: "Bà chủ, cô ổn chứ? Cô có thể mở cửa để tôi vào kiểm tra không?"
"Ưm... không, không cần..." Tô Liên Dĩ cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ, trừng mắt lườm Mục Gia Liệt, gắng gượng nói: "Tôi, tôi ổn... ư..."
"Nhưng giọng cô yếu lắm. Bà chủ, không cần ngại, hãy để tôi vào." Y tá cố chấp nói. Đùa gì vậy? Người bên trong là tâm can bảo bối của kẻ thống trị màn đêm Tây Đô. Nếu không đối đãi hẳn hoi, để xảy ra sai sót, tất cả mọi người đều phải chết.
"Chồng... hức... giúp, giúp em với..."
Rơi vào đường cùng, Tô Liên Dĩ dùng toàn bộ chút sức lực còn lại, hôn lên môi Mục Gia Liệt một cái thật nhẹ, thủ thỉ lấy lòng hắn.
Mục Gia Liệt khẽ cười một tiếng. Dáng vẻ mê người này của Tô Liên Dĩ, ngoài hắn ra, ai cũng đừng mong được chiêm ngưỡng. Cho nên, không cần cô nói, hắn cũng sẽ giúp.
"Đi đi, vợ tôi, tôi chăm."
Y tá giật thót tim, sau khi nhận ra người vừa lên tiếng là ai, sắc mặt lập tức tái nhợt. Bộ não nhanh nhạy phán đoán, rất nhanh đã biết đằng sau cánh cửa xảy ra chuyện gì.
Đỏ mặt chào hỏi một tiếng, y tá chạy như bay rời khỏi hiện trường đầy xấu hổ.
"Đuổi người đi rồi, em có nên thưởng cho anh không?"
"Hức... anh, anh thật xấu xa..."
Rõ ràng bắt nạt cô đến phát khóc, còn xoe tay, vẫy đuôi đòi quà. Đúng là gã đàn ông ngang ngược!
"Ừ, anh xấu xa."
"Vợ ơi, kẹp chặt chút, để anh b.ắn cho em lớn bụng, khiến em mang thai con của kẻ xấu xa này."
Ánh trăng nhu hòa hắt bên song cửa, rơi trên làn da trắng nõn của người phụ nữ.
"Ưm... a..."
Tô Liên Dĩ vô lực đón nhận khoái cảm như thủy triều cuồn cuộn, đánh thẳng lên đại não. Đôi môi tái nhợt bị hôn đến sưng tấy bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Vươn cánh tay không còn sức lực vòng qua cổ Mục Gia Liệt, Tô Liên Dĩ thấp giọng nỉ non.
"Hức... chồng, chồng ơi... chậm một chút, em không... ưm..."
Mục Gia Liệt cúi đầu, ngậm lấy đôi môi hơi nhiễm sắc đỏ của Tô Liên Dĩ, đem lời cầu xin của cô nuốt trọn vào bụng.
Bàn tay hư hỏng nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tô Liên Dĩ, khóa chặt cô dưới thân mình.
G.ậ.y t.h.ị.t cứng rắn, nóng như lửa đốt chôn sâu vào động nhỏ mê người, được vách thịt ẩm ướt xoắn chặt, làm hắn sướng đến tê dại.
Buông tha cánh môi mềm mại, Mục Gia Liệt cúi xuống, l.i.ế.m m.ú.t đôi gò bồng trắng trẻo, thơm tho.
Hắn cảm thấy bản thân sắp điên rồi!
Càng tiếp tục, hắn càng trầm mê, càng sa đọa trong khoái cảm mê hồn này.
Mục Gia Liệt thở hắt một hơi, khí nóng phun ra, chọc cho toàn thân Tô Liên Dĩ ngứa ngáy, khó chịu.
"Dĩ Dĩ, thả lỏng một chút. Anh muốn tiến sâu hơn."
"Sâu... không, không thể..." Tô Liên Dĩ ngước đôi mắt ngập ánh nước lên nhìn Mục Gia Liệt, dáng vẻ giống như động vật ăn cỏ rơi vào móng vuốt của kẻ săn mồi tàn bạo, ra sức cầu xin.
Con ngươi màu hổ phách thoáng chốc tối sầm. "Liệt nhỏ" không chút do dự mà biểu tình dữ dội.
"A... sao, sao của anh lại... ưm... lại to hơn rồi?"
"Bởi vì thằng nhỏ muốn được em yêu thương đấy." Mục Gia Liệt hôn chốc chốc lên mặt Tô Liên Dĩ, đáy mắt nổi lên tầng tà mị: "Ngoan, thả lỏng."
Tô Liên Dĩ do dự hồi lâu, thẳng đến khi Mục Gia Liệt bày ra bộ dáng làm nũng, nói "em muốn anh nghẹn đến chết sao?", cô mới mềm lòng, quyết định thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó.
"Anh... anh nhẹ một chút... em, em sợ đau..."
...
Cốc, cốc.
"Bà chủ, cô ổn chứ? Tôi nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ trong phòng."
Nữ y tá trực ca đêm đi qua, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động lạ, trong lòng hoảng hốt không thôi, ba chân bốn cẳng chạy đến vặn nắm cửa phòng bệnh.
Thế nhưng, cửa đã bị khóa trái, người bên ngoài không có cách nào mở được.
Trong phòng, Tô Liên Dĩ khó khăn bịt miệng, cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ ngọt nị, lòng nóng như lửa đốt.
Căng thẳng xen lẫn sợ hãi vì có người thứ ba xuất hiện, vách thịt mê người run rẩy, xoắn chặt lấy c* v*t cứng nóng.
"F*ck!"
Mục Gia Liệt thô tục phun ra một chữ, hơi thở trở nên dồn dập, nặng nề. Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, hắn thật sự bị Tô Liên Dĩ kẹp chặt đến mất khống chế, muốn buông súng đầu hàng.
Đẩy hông về phía trước, đem thẳng nhỏ cắm vào sâu bên trong. Tô Liên Dĩ giật nảy, thấp giọng "a" một tiếng.
"Ư... có, có người... anh... ưm..."
"Sợ gì chứ." Mục Gia Liệt thấp giọng cười khẽ một tiếng, âm thanh như được ngâm rượu, người nghe người say. Bế thốc cơ thể nhỏ nhắn của Tô Liên Dĩ lên, để đôi chân trắng nõn vòng lấy eo mình, hắn vừa đi ra phía cửa, vừa nói: "Em nhỏ giọng một chút, sẽ không ai phát hiện ra."
"Hức... đừng..."
Tô Liên Dĩ ấm ức gục mặt vào vai Mục Gia Liệt, nức nở cầu xin.
Mỗi một bước đi, g.ậy th.ịt trong cơ thể lại tiến vào sâu hơn. Tô Liên Dĩ cảm thấy bản thân sắp bị bức đến điên rồi.
Lưng trần áp lên cửa lớn. Nóng lạnh giao thoa làm đầu óc Tô Liên Dĩ trống rỗng. Cô cắn chặt môi dưới, nước mắt giàn giụa, lắc đầu xin Mục Gia Liệt dừng tay.
"Làm nũng cũng vô dụng."
"Dĩ Dĩ, lúc em cắt cổ tay tự sát, đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?"
"Em... ah..." Tô Liên Dĩ há miệng thở dốc, vừa định biện minh đã bị khoái cảm như ong chích làm cho đầu óc tê dại, mất đi toàn bộ khả năng ngôn luận, chỉ còn biết rên rỉ ngọt ngào.
Đôi mắt Mục Gia Liệt đỏ ngầu như nhuốm máu. Cắn mút làn da nhạy cảm ở cần cổ, để lại dấu vết thuộc về mình, hắn trầm giọng: "Bảo bối, đừng bao giờ nghi ngờ tình cảm anh dành cho em."
"Hức... ưm..."
Tô Liên Dĩ há miệng, định nói gì đó, nhưng tiếng đập cửa lại vang lên, đánh gãy lời nói của cô.
Rầm, rầm!
"Bà chủ, cô có ổn không?"
"Không được, phải xuống lấy chìa khóa."
"Đừng..." Tô Liên Dĩ bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, vô thức bật ra tiếng.
Y tá nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, lập tức cuống lên, vừa mừng vừa lo: "Bà chủ, cô ổn chứ? Cô có thể mở cửa để tôi vào kiểm tra không?"
"Ưm... không, không cần..." Tô Liên Dĩ cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ, trừng mắt lườm Mục Gia Liệt, gắng gượng nói: "Tôi, tôi ổn... ư..."
"Nhưng giọng cô yếu lắm. Bà chủ, không cần ngại, hãy để tôi vào." Y tá cố chấp nói. Đùa gì vậy? Người bên trong là tâm can bảo bối của kẻ thống trị màn đêm Tây Đô. Nếu không đối đãi hẳn hoi, để xảy ra sai sót, tất cả mọi người đều phải chết.
"Chồng... hức... giúp, giúp em với..."
Rơi vào đường cùng, Tô Liên Dĩ dùng toàn bộ chút sức lực còn lại, hôn lên môi Mục Gia Liệt một cái thật nhẹ, thủ thỉ lấy lòng hắn.
Mục Gia Liệt khẽ cười một tiếng. Dáng vẻ mê người này của Tô Liên Dĩ, ngoài hắn ra, ai cũng đừng mong được chiêm ngưỡng. Cho nên, không cần cô nói, hắn cũng sẽ giúp.
"Đi đi, vợ tôi, tôi chăm."
Y tá giật thót tim, sau khi nhận ra người vừa lên tiếng là ai, sắc mặt lập tức tái nhợt. Bộ não nhanh nhạy phán đoán, rất nhanh đã biết đằng sau cánh cửa xảy ra chuyện gì.
Đỏ mặt chào hỏi một tiếng, y tá chạy như bay rời khỏi hiện trường đầy xấu hổ.
"Đuổi người đi rồi, em có nên thưởng cho anh không?"
"Hức... anh, anh thật xấu xa..."
Rõ ràng bắt nạt cô đến phát khóc, còn xoe tay, vẫy đuôi đòi quà. Đúng là gã đàn ông ngang ngược!
"Ừ, anh xấu xa."
"Vợ ơi, kẹp chặt chút, để anh b.ắn cho em lớn bụng, khiến em mang thai con của kẻ xấu xa này."