Ánh nắng hắt lên song cửa, luồn qua khe hở, rơi trên khuôn mặt thanh tú của người con gái.
Tô Liên Dĩ bị ánh nắng làm phiền, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Mí mắt nhắm nghiền chậm rãi mở ra.
Ngồi ngẩn người trên giường lớn một lúc lâu, Tô Liên Dĩ cuối cùng cũng hồi thần. Cánh môi nhạt màu bị dày vò đến sưng tấy, nhuốm một màu đỏ tươi, mím chặt thành một đường.
Nhanh chóng tiếp nhận việc bản thân mất đi lần đầu, Tô Liên Dĩ chống tay ngồi dậy. Động tác làm cho chăn trên người trượt xuống, để lộ dấu vết hoan ái trên làn da trắng đến nhợt nhạt, cùng với đó là cơn đau âm ỉ truyền đến từ eo.
Cắn răng chịu đựng đau đớn, Tô Liên Dĩ ngó trái liếc phải, phát hiện ra trong căn phòng rộng lớn ngoài bản thân còn có Mục Gia Liệt.
Hắn ngồi trên xe lăn, chống khuỷu tay lên thành xe mà ngủ. Dường như ngủ không ngon giấc, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, lộ rõ sự bất an.
Người này... hôm qua trước khi ngất lịm đi, rõ ràng cô đã thấy hắn mở cửa bước xuống xe. Chẳng lẽ là nhìn nhầm rồi?
Đêm hôm qua, cũng là cô tận lực nhún nhảy trên người hắn suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó còn tự giác leo lên giường ngủ?
Bổ não một hồi, khuôn mặt Tô Liên Dĩ đã đỏ bừng. Cô lắc đầu mấy lần, gạt phăng những suy nghĩ vớ vẩn của bản thân sang một bên, dùng chăn cuốn lấy cơ thể, nhịn đau rời giường.
"Em định đi đâu?"
Vào lúc Tô Liên Dĩ bước một chân ra khỏi phòng, giọng nói không có độ ấm đột ngột vang lên khiến sống lưng cô lạnh toát.
Con ngươi màu hổ phách đầy nguy hiểm dán chặt lên tấm lưng nhỏ bé của Tô Liên Dĩ. Cô nhịn không được mà phát run, dùng hết sự dũng cảm bản thân tích góp mười tám năm cuộc đời, quay lại lườm Mục Gia Liệt.
"Tất nhiên là rời khỏi đây. Chẳng lẽ ở lại để bị anh chơi chết?"
Dứt lời, Tô Liên Dĩ vọt khỏi phòng, cắm đầu cắm cổ mà chạy. Đến cả cái túi xách rẻ tiền cô nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa cũng bị cô quên mất, vứt ở một xó nào đó trong biệt thự rộng lớn.
Mục Gia Liệt mím chặt môi, từ trong túi áo lấy ra một chiếc chìa khóa hết sức bình thường. Không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng hắn vô thức nhếch lên một độ cong nhỏ, vẽ thành một nụ cười dịu dàng.
Một nụ cười không nên xuất hiện trên môi Mục Gia Liệt.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là tiếng báo cáo lạnh nhạt của thuộc hạ.
"Ông chủ, đã bắt được người rồi."
...
Tô Liên Dĩ bị hai vệ sĩ ấn chặt lên ghế sofa, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hung hăng lườm Mục Gia Liệt ở trước mặt.
Cô gằn giọng: "Anh muốn gì?"
"Kết hôn." Mục Gia Liệt nâng mắt, nhàn nhạt phun ra hai chữ.
"Anh nằm mơ." Tô Liên Dĩ thấy chết không sợ, cười khinh một tiếng: "Tôi đi theo chủ nghĩa độc thân, cả đời sẽ không lấy chồng."
Đồng tử màu hổ phách lóe lên tia khác thường. Dường như hắn không ngờ đến, Tô Liên Dĩ sẽ thẳng thừng từ chối mình không chút do dự.
Mục Gia Liệt nhìn thẳng vào mắt Tô Liên Dĩ. Cái nhìn như móc câu khiến thâm tâm cô ngứa ngáy.
"Gả cho tôi, tôi có tiền, có thể cho em."
"Nếu em chê ít, toàn bộ tài sản của tôi đều cho em."
Tô Liên Dĩ thiếu nhất là tiền. Nếu tiền không thể khiến cô mềm lòng, vậy thì chỉ cần dùng thật nhiều tiền.
Tô Liên Dĩ nghiến răng nghiến lợi. Đúng là cô thiếu tiền, cũng rất thích tiền, nhưng cô chỉ thích tiền do bản thân kiếm được thôi. Còn tiền kẻ khác cho cô, một đồng cô cũng không muốn lấy.
Trong mắt Mục Gia Liệt, rốt cuộc cô là loại phụ nữ hám danh hám lợi gì vậy?
Tô Liên Dĩ dùng toàn bộ sức lực vùng khỏi sự khống chế của hai vệ sĩ, đứng bật dậy, mắng Mục Gia Liệt một trận.
"Anh tưởng anh ghê gớm lắm sao? Có tiền thì muốn làm gì cũng được hả? Tôi là loại đàn bà hám tiền thế sao? Nhà họ Mục thì ghê gớm lắm chắc. Đồ thần kinh! Tôi thà làm chó cũng không thèm lấy anh!"
Dứt lời, Tô Liên Dĩ xoay người rời đi, để lại Mục Gia Liệt bị mắng đến phát ngốc.
Vệ sĩ muốn tiến lên ngăn cản, lại bị cô lấy mạng ra uy hiếp, sợ hãi không dám lại gần. Dù sao cũng là người ông chủ để ý, có trăm cái mạng vệ sĩ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đến khi Mục Gia Liệt hồi thần, Tô Liên Dĩ đã rời đi lúc nào không hay.
"Ông chủ..." Vệ sĩ Chu Tần, cũng chính là người hôm qua đã đánh ngất Tô Liên Dĩ, kìm nén nỗi sợ hãi, gọi một tiếng.
"Chẳng phải chú nói gạo nấu thành cơm, cô ấy sẽ đồng ý lấy tôi sao?" Mục Gia Liệt nheo mắt, lạnh giọng chất vấn.
"Cái này, tôi..."
Chu Tần nuốt nước bọt, ấp úng nửa ngày trời cũng không nói ra được câu hoàn chỉnh. Anh có biết bà chủ bá đạo như vậy đâu. Đến cả lần đầu cũng không cần, lại còn đi theo chủ nghĩa độc thân nữa chứ.
Choang!
Mục Gia Liệt nóng giận hất đổ bộ cốc chén trên mặt bàn. Gân xanh nổi đầy cánh tay rắn chắc.
Đám vệ sĩ đứng một bên co quắp, run như cầy sấy.
Mỗi lần Mục Gia Liệt phát bệnh đều sẽ đập phá đồ đạc.
Mục Gia Liệt thở hắt một hơi. Đôi mắt đỏ ngầu, vằn tơ máu, lóe lên tia u tối. Hắn gằn giọng, buông lời thô tục.
"Mẹ kiếp!"
"Hạ thuốc lần nữa cho tôi."
"Nấu thành cơm đ*o được thì ông đây nấu ra cám!"
_
Chà: MGL mắc chứng hưng cảm, dễ bị kích động, cáu kỉnh và nóng giận.
Tô Liên Dĩ bị ánh nắng làm phiền, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Mí mắt nhắm nghiền chậm rãi mở ra.
Ngồi ngẩn người trên giường lớn một lúc lâu, Tô Liên Dĩ cuối cùng cũng hồi thần. Cánh môi nhạt màu bị dày vò đến sưng tấy, nhuốm một màu đỏ tươi, mím chặt thành một đường.
Nhanh chóng tiếp nhận việc bản thân mất đi lần đầu, Tô Liên Dĩ chống tay ngồi dậy. Động tác làm cho chăn trên người trượt xuống, để lộ dấu vết hoan ái trên làn da trắng đến nhợt nhạt, cùng với đó là cơn đau âm ỉ truyền đến từ eo.
Cắn răng chịu đựng đau đớn, Tô Liên Dĩ ngó trái liếc phải, phát hiện ra trong căn phòng rộng lớn ngoài bản thân còn có Mục Gia Liệt.
Hắn ngồi trên xe lăn, chống khuỷu tay lên thành xe mà ngủ. Dường như ngủ không ngon giấc, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, lộ rõ sự bất an.
Người này... hôm qua trước khi ngất lịm đi, rõ ràng cô đã thấy hắn mở cửa bước xuống xe. Chẳng lẽ là nhìn nhầm rồi?
Đêm hôm qua, cũng là cô tận lực nhún nhảy trên người hắn suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó còn tự giác leo lên giường ngủ?
Bổ não một hồi, khuôn mặt Tô Liên Dĩ đã đỏ bừng. Cô lắc đầu mấy lần, gạt phăng những suy nghĩ vớ vẩn của bản thân sang một bên, dùng chăn cuốn lấy cơ thể, nhịn đau rời giường.
"Em định đi đâu?"
Vào lúc Tô Liên Dĩ bước một chân ra khỏi phòng, giọng nói không có độ ấm đột ngột vang lên khiến sống lưng cô lạnh toát.
Con ngươi màu hổ phách đầy nguy hiểm dán chặt lên tấm lưng nhỏ bé của Tô Liên Dĩ. Cô nhịn không được mà phát run, dùng hết sự dũng cảm bản thân tích góp mười tám năm cuộc đời, quay lại lườm Mục Gia Liệt.
"Tất nhiên là rời khỏi đây. Chẳng lẽ ở lại để bị anh chơi chết?"
Dứt lời, Tô Liên Dĩ vọt khỏi phòng, cắm đầu cắm cổ mà chạy. Đến cả cái túi xách rẻ tiền cô nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa cũng bị cô quên mất, vứt ở một xó nào đó trong biệt thự rộng lớn.
Mục Gia Liệt mím chặt môi, từ trong túi áo lấy ra một chiếc chìa khóa hết sức bình thường. Không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng hắn vô thức nhếch lên một độ cong nhỏ, vẽ thành một nụ cười dịu dàng.
Một nụ cười không nên xuất hiện trên môi Mục Gia Liệt.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là tiếng báo cáo lạnh nhạt của thuộc hạ.
"Ông chủ, đã bắt được người rồi."
...
Tô Liên Dĩ bị hai vệ sĩ ấn chặt lên ghế sofa, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hung hăng lườm Mục Gia Liệt ở trước mặt.
Cô gằn giọng: "Anh muốn gì?"
"Kết hôn." Mục Gia Liệt nâng mắt, nhàn nhạt phun ra hai chữ.
"Anh nằm mơ." Tô Liên Dĩ thấy chết không sợ, cười khinh một tiếng: "Tôi đi theo chủ nghĩa độc thân, cả đời sẽ không lấy chồng."
Đồng tử màu hổ phách lóe lên tia khác thường. Dường như hắn không ngờ đến, Tô Liên Dĩ sẽ thẳng thừng từ chối mình không chút do dự.
Mục Gia Liệt nhìn thẳng vào mắt Tô Liên Dĩ. Cái nhìn như móc câu khiến thâm tâm cô ngứa ngáy.
"Gả cho tôi, tôi có tiền, có thể cho em."
"Nếu em chê ít, toàn bộ tài sản của tôi đều cho em."
Tô Liên Dĩ thiếu nhất là tiền. Nếu tiền không thể khiến cô mềm lòng, vậy thì chỉ cần dùng thật nhiều tiền.
Tô Liên Dĩ nghiến răng nghiến lợi. Đúng là cô thiếu tiền, cũng rất thích tiền, nhưng cô chỉ thích tiền do bản thân kiếm được thôi. Còn tiền kẻ khác cho cô, một đồng cô cũng không muốn lấy.
Trong mắt Mục Gia Liệt, rốt cuộc cô là loại phụ nữ hám danh hám lợi gì vậy?
Tô Liên Dĩ dùng toàn bộ sức lực vùng khỏi sự khống chế của hai vệ sĩ, đứng bật dậy, mắng Mục Gia Liệt một trận.
"Anh tưởng anh ghê gớm lắm sao? Có tiền thì muốn làm gì cũng được hả? Tôi là loại đàn bà hám tiền thế sao? Nhà họ Mục thì ghê gớm lắm chắc. Đồ thần kinh! Tôi thà làm chó cũng không thèm lấy anh!"
Dứt lời, Tô Liên Dĩ xoay người rời đi, để lại Mục Gia Liệt bị mắng đến phát ngốc.
Vệ sĩ muốn tiến lên ngăn cản, lại bị cô lấy mạng ra uy hiếp, sợ hãi không dám lại gần. Dù sao cũng là người ông chủ để ý, có trăm cái mạng vệ sĩ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đến khi Mục Gia Liệt hồi thần, Tô Liên Dĩ đã rời đi lúc nào không hay.
"Ông chủ..." Vệ sĩ Chu Tần, cũng chính là người hôm qua đã đánh ngất Tô Liên Dĩ, kìm nén nỗi sợ hãi, gọi một tiếng.
"Chẳng phải chú nói gạo nấu thành cơm, cô ấy sẽ đồng ý lấy tôi sao?" Mục Gia Liệt nheo mắt, lạnh giọng chất vấn.
"Cái này, tôi..."
Chu Tần nuốt nước bọt, ấp úng nửa ngày trời cũng không nói ra được câu hoàn chỉnh. Anh có biết bà chủ bá đạo như vậy đâu. Đến cả lần đầu cũng không cần, lại còn đi theo chủ nghĩa độc thân nữa chứ.
Choang!
Mục Gia Liệt nóng giận hất đổ bộ cốc chén trên mặt bàn. Gân xanh nổi đầy cánh tay rắn chắc.
Đám vệ sĩ đứng một bên co quắp, run như cầy sấy.
Mỗi lần Mục Gia Liệt phát bệnh đều sẽ đập phá đồ đạc.
Mục Gia Liệt thở hắt một hơi. Đôi mắt đỏ ngầu, vằn tơ máu, lóe lên tia u tối. Hắn gằn giọng, buông lời thô tục.
"Mẹ kiếp!"
"Hạ thuốc lần nữa cho tôi."
"Nấu thành cơm đ*o được thì ông đây nấu ra cám!"
_
Chà: MGL mắc chứng hưng cảm, dễ bị kích động, cáu kỉnh và nóng giận.