• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Lan nghe đến đây, sớm đã tức giận đến mức mắt nổ đôm đốp. Ả đột ngột lao đến, hệt như chó lớn xổng chuồng, nhảy ra "cắn" Tô Liên Dĩ một phát.

Bởi vì quá bất ngờ, Tô Liên Dĩ không kịp né tránh, cứ như vậy bị Ngô Lan tông vào người, cả hai cùng lúc ngã xuống đường.

Bịch.

Tô Liên Dĩ ngã xuống đất, cảm thấy toàn thân đau nhói. Bụng dưới bỗng trương lên, từ sâu trong cơ thể chảy ra chất dịch lỏng.

Cô hốt hoảng ôm lấy bụng mình, sắc mặt thoáng chốc đã trắng bệch.

Con cô, con của cô...

"Có ai không? Giúp, giúp tôi với!" Tô Liên Dĩ hoảng sợ tột độ, khóc lớn. Âm thanh cũng vì thế mà trở nên đứt đoạn. "Cứu, làm ơn, cứu con của tôi..."

Người qua đường bị một màn này làm cho chết sững, nhất thời chưa biết phản kháng thế nào, một giọng nói đầy lạnh lùng xen lẫn nóng vội đã vang lên.

"Nhanh, đưa người lên xe, đến bệnh viện cho tôi."

"Mau lên, cô ấy bị động thai rồi!"

Tô Liên Dĩ ngước đôi mắt đẫm lệ lên, trông thấy là người quen, trong lòng nổi lên một tia hy vọng, vươn tay ra như đang cố nắm lấy sợi rơm cứu mạng.

"Bác sĩ Giang, cứu con tôi..."



"Nhất định." Giang Thuần Tư gật đầu chắc nịch, sau đó lập tức bế ngang Tô Liên Dĩ lên, lao thẳng vào trong xe. Vừa chạy, anh vừa ra lệnh cho thuộc hạ: "Bắt cô ta lại, đợi Liệt về xử lý."

"Rõ!"

...

Giang Thuần Tư đẩy cửa phòng bệnh, chậm rãi thở phào một hơi. Cũng may Tô Liên Dĩ chỉ bị động thai nhẹ, chảy ít máu, cả mẹ lẫn con đều ổn. Nếu không, e là anh sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ không thể dập tắt của Mục Gia Liệt mất.

Tuy rằng Tô Liên Dĩ khăng khăng khẳng định bản thân có thể tự bảo vệ chính mình, Mục Gia Liệt vẫn không thể yên tâm được. Thế nên hắn bí mật nhờ cậy Giang Thuần Tư trông nom cô lúc hắn không ở bên cạnh.

Tô Liên Dĩ quả nhiên rất biết cách bảo vệ bản thân. Mới rời xa Mục Gia Liệt một chút, cô đã để mình gặp nguy hiểm rồi.

Giang Thuần Tư thở dài, lắc đầu cười đầy bất lực. Đẩy cửa phòng bệnh, anh dịu giọng lên tiếng trấn an:

"Đừng sợ, cả mẹ và con đều đã an toàn rồi."

"Bác sĩ Giang..." Tô Liên Dĩ mấp máy môi, hồi lâu sau mới đưa ra đề nghị: "Anh có thể giữ bí mật chuyện này không? Tôi không muốn chồng tôi lo lắng."

Tô Liên Dĩ không phải kẻ ngốc. Bình tĩnh suy nghĩ kĩ càng, sẽ nhận ra mối quan hệ thật sự của Giang Thuần Tư và Mục Gia Liệt, cũng sẽ đoán ra lý do vì sao anh ta lại xuất hiện kịp thời như vậy.

Là Mục Gia Liệt không yên tâm, cho nên mới nhờ bạn của mình trông chừng cô cẩn thận.

Hắn không có ở bên cạnh cô, nhưng tuyệt đối vẫn sẽ cho cô sự an toàn tuyệt đối.



Mục Gia Liệt ở đằng sau, bảo vệ cho cô.

Giang Thuần Tư rũ mi, đột nhiên bật cười thành tiếng. Vừa ngoan ngoãn, vừa thông minh, lại còn đáng yêu, sảo sao Mục Gia Liệt say quên lối về như vậy.

Anh gật đầu đồng ý với cô, cô kêu nằm xuống nghỉ ngơi, còn bản thân sẽ đi chuẩn bị xe, nhanh chóng hộ tống cô đến nhà họ Tống ở Kinh Bắc.

Sau khi rời khỏi phòng, Giang Thuần Tư vừa sải bước vừa quay số.

"Chuyện gì?"

"Liệt, liên quan đến vợ cậu đấy."

"Cô ấy bị làm sao?" Mục Gia Liệt ở đầu dây bên kia nóng vội quát: "Cậu mau nói đi!"

"Cô ấy bị đẩy ngã dẫn đến động thai nhẹ. Hiện tại đã không sao rồi. Cậu không cần phải lo. Người mình cũng đã thay cậu bắt rồi. Yên tâm làm việc. Mình tin chắc cậu cũng muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, trở về cưới vợ đẹp mà."

Mục Gia Liệt nhìn đống giấy tờ chất cao như núi trên bàn làm việc, rất nhanh đã rơi vào trầm tư.

Giang Thuần Tư nói đúng, hiện tại hắn rất muốn được trở về, tặng cô một hôn lễ thật linh đình, so với hôn lễ của chủ nhân nhà họ Thiệu ở Kinh Bắc phải hơn gấp trăm lần.

Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng táo bạo.

Hay là... đem đống giấy vụn này đốt sạch đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK