"Mày thái độ cái gì? Được gả vào nhà họ Mục là phúc mày tích tám đời, biết không hả?"
Giọng nói chanh chua, cay nghiệt vang lên càng khiến thâm tâm Tô Liên Dĩ nguội lạnh.
Tô Liên Dĩ là tiểu thư thật nhà họ Ngô, sinh ra ở Kinh Bắc, vì bị người nhà họ Tô bế nhầm, lạc mất gia đình của mình.
Lên bốn tuổi, nhà họ Tô vì đụng phải tấm sắt là hai nhà Thiệu, Hạ, táng gia bại sản. Tô Liên Dĩ cũng vì thế mà lưu lạc đầu đường xó chợ, sau được cô nhi viện nhận vào.
Mười tám tuổi, vừa trưởng thành đã được nhà họ Ngô đón về. Ngỡ tưởng được yêu thương, nhưng không ngờ cha mẹ ruột lại muốn cô thay thế người em không chung dòng máu, gả cho một tên tàn tật.
Lòng đã chết.
Mười bốn năm không có hơi ấm của tình thân.
Sau này, Tô Liên Dĩ cũng không cần nữa.
Cười lạnh một tiếng, Tô Liên Dĩ cầm lấy cốc nước, không chút do dự hắt lên người Ngô phu nhân.
"Phúc tám đời này, tôi thà không có còn hơn!"
Ngô phu nhân kinh ngạc trong thoáng chốc rồi chuyển sang tức giận. Bà đứng phắt dậy, gầm lên: "Mày... mày... tao là mẹ ruột mày!"
"Ồ." Tô Liên Dĩ cười nhạo một tiếng, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng lạnh lẽo: "Mẹ ruột? Vậy mười tám năm qua, đã bao giờ bà đi tìm tôi chưa?"
"Mày đang trách tao không đi tìm mày sớm hơn?" Ngô phu nhân gằn giọng, đáy mắt vằn tơ máu.
Tô Liên Dĩ lắc đầu, cầm lấy túi xách rẻ tiền của mình, nhàn nhạt nói.
"Không trách bà, trách tôi đã từng coi trọng cái gọi là tình thân. Bà Ngô, tôi họ Tô, tên Liên Dĩ, không phải con gái bà. Bà chỉ có một đứa con gái tên Ngô Lan."
Giọng nói Tô Liên Dĩ đều đều, giống như mọi việc cô nói đều không liên quan đến mình vậy.
Thất vọng quá nhiều, con người sẽ không còn hi vọng nữa.
Đem lời muốn nói nói ra, Tô Liên Dĩ xoay người, tiêu sái rời đi, hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ lời mắng chửi đay nghiến nào của Ngô phu nhân.
Bóng dáng Tô Liên Dĩ biến mất sau cánh cửa nhà kiên cố.
Ngô phu nhân ngồi phịch xuống ghế, uống cạn cốc nước, thở phì phò, mặt đỏ bừng vì tức giận, hoàn toàn không để tâm đến bộ quần áo ướt nhẹp của bản thân.
Ngô Lan ngồi bên cạnh bà, chậm rãi vuốt lưng cho bà. Im lặng hồi lâu, cô ta lên tiếng: "Mẹ, tuy đối tượng kết hôn của con bị liệt, nhưng đó là nhà họ Mục. Con có thể chịu ấm ức, gả vào đó mà."
Ngô phu nhân nghe đến đây càng tức giận. Bà gằn giọng: "Nhà họ Mục chỉ đích danh nó."
"Dạ?"
"Chủ nhân nhà họ Mục muốn Tô Liên Dĩ!"
"..."
Ngô Lan há miệng nhưng không thể nói bất cứ lời nào. Tại nơi Ngô phu nhân không nhìn thấy, bàn tay Ngô Lan siết chặt lại, móng tay được chăm sóc tỉ mỉ đâm vào da thịt, nhưng cô ta không cảm thấy đau.
Trong lòng cô ta tràn đầy ghen ghét, đố kị.
Chỉ là một con nhỏ quê mùa chết tiệt, tại sao lại có thể lọt vào mắt xanh của người đứng đầu Mục gia?
...
Lúc Tô Liên Dĩ rời khỏi nhà họ Ngô, bầu trời đã tối đen như mực.
Ánh đèn neon soi sáng mọi góc ngách, mọi nẻo đường, nhưng không thể chiếu sáng đáy lòng đầy sương mù của cô.
Trong tay không có tiền. Vì xúc động nhất thời, Tô Liên Dĩ mười tám tuổi một lần nữa giống Tô Liên Dĩ bốn tuổi, không có nơi để về.
Xem ra... đêm nay phải ngủ ngoài đường rồi.
Tô Liên Dĩ thở dài một hơi, đang chuẩn bị cất bước rời đi, lại nghe thấy có người gọi tên. Cô giật thót tim, đưa tay ôm ngực, quay phắt đầu lại.
"Anh... anh là ai?"
"Ông chủ của tôi rất thích cô, liệu cô có thể lên xe không?"
Người đàn ông nhìn có vẻ giống vệ sĩ, diện bộ âu phục màu đen tuyền, cung kính nói chuyện với Tô Liên Dĩ. Anh ta cúi người, làm động tác mời, nhìn về phía chiếc BMW màu đen cách đó không xa.
Tô Liên Dĩ nhăn mày, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Cô lùi lại phía sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách.
Tô Liên Dĩ khách sáo nói: "Không thể, chúng ta không quen."
Cúi người chào một cái, Tô Liên Dĩ xoay người rời đi. Cước bộ so với lúc đi bộ nhanh hơn một chút, giống như chạy trốn nhưng không muốn người khác phát hiện.
Thiết bị liên lạc bên tai vệ sĩ phát ra tiếng rè máy móc, ngay sau đó là tiếng nói trầm thấp, đầy từ tính của người đàn ông.
"Bắt người."
Vệ sĩ nhận lệnh, cất bước đi về phía Tô Liên Dĩ.
Tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần. Dây thần kinh Tô Liên Dĩ căng chặt. Tên kia đuổi theo cô, cô biết.
Ngay lúc quay lại chuẩn bị đối mặt, một cú chặt dứt khoát rơi trúng cổ cô.
Bốp.
"Hự..."
Ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trước khi chìm vào hôn mê, Tô Liên Dĩ trông thấy cảnh tượng mơ hồ.
Cửa xe BMW bật mở.
Đôi chân thon dài, thẳng tắp, được quần tây đen ôm sát xuất hiện trong tầm mắt Tô Liên Dĩ.
Mùi gỗ nhàn nhạt thoảng trong không khí.
Tô Liên Dĩ ngất lịm đi, rơi vào vòng tay vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Một cái ôm tràn ngập mùi gỗ dịu nhẹ.
Giọng nói chanh chua, cay nghiệt vang lên càng khiến thâm tâm Tô Liên Dĩ nguội lạnh.
Tô Liên Dĩ là tiểu thư thật nhà họ Ngô, sinh ra ở Kinh Bắc, vì bị người nhà họ Tô bế nhầm, lạc mất gia đình của mình.
Lên bốn tuổi, nhà họ Tô vì đụng phải tấm sắt là hai nhà Thiệu, Hạ, táng gia bại sản. Tô Liên Dĩ cũng vì thế mà lưu lạc đầu đường xó chợ, sau được cô nhi viện nhận vào.
Mười tám tuổi, vừa trưởng thành đã được nhà họ Ngô đón về. Ngỡ tưởng được yêu thương, nhưng không ngờ cha mẹ ruột lại muốn cô thay thế người em không chung dòng máu, gả cho một tên tàn tật.
Lòng đã chết.
Mười bốn năm không có hơi ấm của tình thân.
Sau này, Tô Liên Dĩ cũng không cần nữa.
Cười lạnh một tiếng, Tô Liên Dĩ cầm lấy cốc nước, không chút do dự hắt lên người Ngô phu nhân.
"Phúc tám đời này, tôi thà không có còn hơn!"
Ngô phu nhân kinh ngạc trong thoáng chốc rồi chuyển sang tức giận. Bà đứng phắt dậy, gầm lên: "Mày... mày... tao là mẹ ruột mày!"
"Ồ." Tô Liên Dĩ cười nhạo một tiếng, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng lạnh lẽo: "Mẹ ruột? Vậy mười tám năm qua, đã bao giờ bà đi tìm tôi chưa?"
"Mày đang trách tao không đi tìm mày sớm hơn?" Ngô phu nhân gằn giọng, đáy mắt vằn tơ máu.
Tô Liên Dĩ lắc đầu, cầm lấy túi xách rẻ tiền của mình, nhàn nhạt nói.
"Không trách bà, trách tôi đã từng coi trọng cái gọi là tình thân. Bà Ngô, tôi họ Tô, tên Liên Dĩ, không phải con gái bà. Bà chỉ có một đứa con gái tên Ngô Lan."
Giọng nói Tô Liên Dĩ đều đều, giống như mọi việc cô nói đều không liên quan đến mình vậy.
Thất vọng quá nhiều, con người sẽ không còn hi vọng nữa.
Đem lời muốn nói nói ra, Tô Liên Dĩ xoay người, tiêu sái rời đi, hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ lời mắng chửi đay nghiến nào của Ngô phu nhân.
Bóng dáng Tô Liên Dĩ biến mất sau cánh cửa nhà kiên cố.
Ngô phu nhân ngồi phịch xuống ghế, uống cạn cốc nước, thở phì phò, mặt đỏ bừng vì tức giận, hoàn toàn không để tâm đến bộ quần áo ướt nhẹp của bản thân.
Ngô Lan ngồi bên cạnh bà, chậm rãi vuốt lưng cho bà. Im lặng hồi lâu, cô ta lên tiếng: "Mẹ, tuy đối tượng kết hôn của con bị liệt, nhưng đó là nhà họ Mục. Con có thể chịu ấm ức, gả vào đó mà."
Ngô phu nhân nghe đến đây càng tức giận. Bà gằn giọng: "Nhà họ Mục chỉ đích danh nó."
"Dạ?"
"Chủ nhân nhà họ Mục muốn Tô Liên Dĩ!"
"..."
Ngô Lan há miệng nhưng không thể nói bất cứ lời nào. Tại nơi Ngô phu nhân không nhìn thấy, bàn tay Ngô Lan siết chặt lại, móng tay được chăm sóc tỉ mỉ đâm vào da thịt, nhưng cô ta không cảm thấy đau.
Trong lòng cô ta tràn đầy ghen ghét, đố kị.
Chỉ là một con nhỏ quê mùa chết tiệt, tại sao lại có thể lọt vào mắt xanh của người đứng đầu Mục gia?
...
Lúc Tô Liên Dĩ rời khỏi nhà họ Ngô, bầu trời đã tối đen như mực.
Ánh đèn neon soi sáng mọi góc ngách, mọi nẻo đường, nhưng không thể chiếu sáng đáy lòng đầy sương mù của cô.
Trong tay không có tiền. Vì xúc động nhất thời, Tô Liên Dĩ mười tám tuổi một lần nữa giống Tô Liên Dĩ bốn tuổi, không có nơi để về.
Xem ra... đêm nay phải ngủ ngoài đường rồi.
Tô Liên Dĩ thở dài một hơi, đang chuẩn bị cất bước rời đi, lại nghe thấy có người gọi tên. Cô giật thót tim, đưa tay ôm ngực, quay phắt đầu lại.
"Anh... anh là ai?"
"Ông chủ của tôi rất thích cô, liệu cô có thể lên xe không?"
Người đàn ông nhìn có vẻ giống vệ sĩ, diện bộ âu phục màu đen tuyền, cung kính nói chuyện với Tô Liên Dĩ. Anh ta cúi người, làm động tác mời, nhìn về phía chiếc BMW màu đen cách đó không xa.
Tô Liên Dĩ nhăn mày, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Cô lùi lại phía sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách.
Tô Liên Dĩ khách sáo nói: "Không thể, chúng ta không quen."
Cúi người chào một cái, Tô Liên Dĩ xoay người rời đi. Cước bộ so với lúc đi bộ nhanh hơn một chút, giống như chạy trốn nhưng không muốn người khác phát hiện.
Thiết bị liên lạc bên tai vệ sĩ phát ra tiếng rè máy móc, ngay sau đó là tiếng nói trầm thấp, đầy từ tính của người đàn ông.
"Bắt người."
Vệ sĩ nhận lệnh, cất bước đi về phía Tô Liên Dĩ.
Tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần. Dây thần kinh Tô Liên Dĩ căng chặt. Tên kia đuổi theo cô, cô biết.
Ngay lúc quay lại chuẩn bị đối mặt, một cú chặt dứt khoát rơi trúng cổ cô.
Bốp.
"Hự..."
Ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trước khi chìm vào hôn mê, Tô Liên Dĩ trông thấy cảnh tượng mơ hồ.
Cửa xe BMW bật mở.
Đôi chân thon dài, thẳng tắp, được quần tây đen ôm sát xuất hiện trong tầm mắt Tô Liên Dĩ.
Mùi gỗ nhàn nhạt thoảng trong không khí.
Tô Liên Dĩ ngất lịm đi, rơi vào vòng tay vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Một cái ôm tràn ngập mùi gỗ dịu nhẹ.