Lưu Song còn chưa kịp hỏi Yến Triều Sinh có muốn trở về hồ Thương Lam hay không, thì bên ngoài Quỷ vực đã xảy ra chuyện.
Một vị sứ giả Yêu tộc tới Quỷ vực ăn mừng sinh thần của Yến Triều Sinh đã chết, hình như là bị Quỷ tu giết.
Trường Hoan hừ nói: "Nô tỳ đoán, không chừng là vị Thiên quân kia làm. Hắn hiện giờ đánh không lại Yêu quân chúng ta, cho nên mới chơi xấu sau lưng. Yêu giới và Quỷ vực mấy năm nay quan hệ vốn không tính là hòa thuận, chuyện xúi giục quan hệ hai giới, người như hắn ta có thể làm ra."
Lưu Song gật gật đầu, nàng cũng cảm thấy Phong Phục Mệnh đáng nghi nhất. Vị Thiên quân đại nhân này vẻ ngoài ôn nhuận khiêm tốn, nhưng thủ đoạn lại không được lỗi lạc.
Nhưng đạo dụng binh, chưa nói tới ai đúng ai sai, luận về âm độc, Yến Triều Sinh cũng không thua một tấc.
Loại chuyện này Lưu Song không thể giúp được gì, Yến Triều Sinh có việc ở bên này, nói không chừng nàng chỉ có thể một mình về hồ Thương Lam. Vì thế trước tiên nàng việt một bức thư, nhưng một hàng cuối cùng vẫn còn để lại, chưa từng động bút.
Trong nàng chẳng lẽ vẫn mong đợi, rằng Yến Triều Sinh sẽ trở lại sau khoảng thời gian dài sao?
Cùng Yến Triều Sinh về hồ Thương Lam, chính là tâm nguyệt của Lưu Song từ xưa tới nay. Lưu Song kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái hộp gấm, nàng mở nó ra, bên trong có vô số trang sức cổ xưa, tuy rằng cũ kỹ, nhưng có thể nhìn ra sự tinh xảo và dụng tâm.
Đây đều là đồ vật thuộc về phàm nhân, cũng chính là của hồi môn mà vị mẫu thân phàm nhân đã nhặt nàng về để lại cho nàng.
Mấy năm ở nhân gian đó, chính là thời gian Lưu Song đơn thuần vui vẻ nhất trên đời.
Mẫu thân phàm nhân luôn nói, theo tập tục ở nhân gian, nữ nhi gia gả cho người ta, phải trở về nhà của phu quân, mới có thể ân ái lâu dài đến già, cử án tề mi*. Sau này nàng xuất giá, nhất định phải về nhà của phu quân.
*Cử án tề mi 举案齐眉: vợ chồng thương yêu, tôn trọng lẫn nhau.
Nhưng bà còn chưa kịp tìm cho Lưu Song một phu quân có phẩm mạo tốt, một ngày nọ, một đạo sĩ đi ngang qua nói Lưu Song là yêu nghiệt, sẽ gây họa cho toàn bộ Tề quốc, đạo sĩ kia đức cao vọng trọng, là đệ tử của Quốc sư đời trước, lão ta đã nói như vậy, tất cả mọi người bắt đầu liệt kê những chỗ bất thường của Lưu Song.
Họ nói Lưu Song có bộ dạng yêu nhan họa thủy, hai ngày không ăn gì cũng không cảm thấy đói, bị kim đâm vào tay cũng chưa từng chảy máu. Nhân tâm hoảng sợ, cuối cùng phụ mẫu đã đuổi Lưu Song khỏi gia môn.
Sau đó khi vị mẫu thân phàm nhân từng nuôi dưỡng nàng kia sắp chết, trước khi bà chết Lưu Song có đến thăm, Lưu Song vẫn mang hình hài của một thiếu nữ như cũ, nhưng mẫu thân gương mặt đã đầy sương gió, hai thái dương trắng toát.
Lưu Song xuyên qua vách tường nhân gian đi vào, ngồi xổm bên mép giường, nắm lấy tay bà. Mẫu thân đôi mắt ngậm nước, dùng ngón tay gầy gò vuốt ve mặt mày Lưu Song, hỏi Lưu Song có trách bà hay không.
Lưu Song lắc đầu, nhẹ nhàng chải vuốt tóc mai của phu nhân.
Trên đời đa phần là vậy, cha mẹ con cái ở bên nhau, không ai có thể dễ dàng từ bỏ. Thời điểm bọn họ mang Lưu Song ngây thơ vô tri về nhà, đã dạy nàng những điều tốt đẹp thuần thiện, dạy nàng đọc sách viết chữ, cho nàng sự quan tâm ấm áp. Lưu Song hiểu rằng bọn họ sợ hãi nàng, nàng đã theo một bằng hữu tốt là Thiếu U đi qua phàm trần, học được không ít thứ, đã quên đi năm đó bọn họ nhất thời xấu xa thế nào, chỉ nhớ rõ họ đã tốt trong một khoảng thời gian dài như thế nào.
Phu nhân khóc không thành tiếng, lệ rơi đầy mặt, ngoài Lưu Song, bà đến chết cũng không có nổi một đứa con. Nghe nói, là không muốn sinh.
Đó là lần đầu tiên Lưu Song trải qua sinh ly tử biệt.
Tiểu Tiên thảo làm xong hậu sự cho mẫu thân phàm nhân, quỳ túc trực bên linh cữu, nàng bị đuổi khỏi gia môn khi còn ngây thơ mơ hồ, hiện giờ đã là cảnh còn người mất, thương hải tang điền, nhưng nàng đã có thể tự mình đảm đương, có thể xử trí thỏa đáng mọi việc.
Phụ thân tuổi đã cao đi vào, ông đã không còn mang bộ dáng anh tuấn danh sĩ của năm đó nữa, sờ sờ đầu Lưu Song, đưa cho nàng một cái hộp.
Trong đó là khoản tiết kiệm hơn nửa đời của bọn họ, để lại cho nữ nhi làm của hồi môn. Dù biết Lưu Song không phải là phàm nhân, phụ thân vẫn nói với nàng: "Tìm phu quân không dễ, nhưng trở thành chính mình lại không khó. Nếu sau này phu quân tốt với con, thì đó là lương thần hảo cảnh, yên vui cả đời. Nhưng nếu phu quân đối với con không tốt, khiến con thương tâm, con hãy trở lại làm chính mình, rời bỏ hắn, đi tìm một hạnh phúc và niềm vui mới. Đừng vì bất kỳ một người nào mà đánh mất chính mình."
Thiếu U từng nói, lúc trước khi bọn họ đuổi nàng ra khỏi gia môn, có lẽ không phải vì sợ hãi nàng, mà là vì để bảo vệ nàng. Hai năm sau, người phụ thân ôn hòa trong ký ức cũng qua đời. Lưu Song liền ở hồ Thương Lam, lập bài vị cho bọn họ.
Lưu Song ý thức được, nhưng sinh linh trên thế gian này không giống nhau, sinh mệnh với nàng chỉ là một cái chớp mắt, một lần ra ngoài ngao du của nàng, chính là cả đời của phụ mẫu phàm nhân.
Một hộp của hồi môn được Lưu Song trân quý trăm năm, mang đến Yêu giới, hiện tại đang được cất ở Quỷ vực. Trang sức tuy cũ nhưng không hề phai nhạt, giống như tình yêu ấm áp mà Lưu Song từng nhận được.
Lưu Song muốn dẫn Yến Triều Sinh về hồ Thương Lam, đến xem tất thảy những thứ thuộc về nàng.
Để nói với phụ mẫu rằng, nàng chưa từng sống không tốt, vẫn luôn thực sự hạnh phúc. Phu quân nàng là quân chủ náo động trời đất, bảo hộ cho hai giới an khang, phù hộ cho vô số sinh linh.
Kỳ thật khi Lưu Song mới quen biết Yến Triều Sinh không lâu, đã từng nhắc với Yến Triều Sinh về hồ Thương Lam, Yến Triều Sinh lại không chút để ý: "Ồ? Là chỗ nào?"
"Chàng đã quên rồi sao, chàng đã từng đến đó rồi!"
Hai năm trước, Yến Triều Sinh đại chiến với Tiên giới bị trọng thương, trời xui đất khiến rơi vào trong hồ Thương Lam Tiên cảnh, máu tươi nhuốm đỏ cả một vùng đất.
Lúc đó Lưu Song thần thức mới mở, cho rằng sắp gặp tai họa ngập đầu, nàng hoảng sợ, định nhờ lão thụ bên cạnh cứu nàng.
Máu tươi của Yến Triều Sinh mạnh mẽ dung nhập vào mạch của nàng, linh khí tràn trề cơ hồ trong nháy mắt cho nàng ăn no. Lưu Song còn chưa kịp phản ứng, bản năng Tiên thảo đã nhanh chóng nuốt lấy Tiên khí của nhân gia.
Lưu Song vội vàng định xuất ra linh lực trả lại cho hắn, chưa đợi tiểu Tiên thảo xuất ra linh khí, Yến Triều Sinh một tay chống đỡ đứng dậy, chẳng thèm lau máu tươi bên khóe môi, hóa thành đạo lưu quang màu đen rồi biết mất.
Sau đó, nàng mới hóa hình, rồi được phụ mẫu phàm nhân nhặt về.
Những ký ức sống động của nàng, là từ Yến Triều Sinh mà bắt đầu, mặc cho hắn cái gì cũng không biết.
Sau đó mỗi mười năm, hồ Thương Lam gặp nghiệt hỏa, Yến Triều Sinh đều phái một đám Yêu theo Lưu Song trở về, bình định nghiệt hỏa, phù hộ tộc nhân.
Lưu Song đi ra ngoài với bức thư mới viết xong một nửa, muốn thanh loan hỗ trợ đưa tin, với tốc độ của thanh loan, nó sẽ nhanh chóng quay lại. Nhưng vừa mới ra cửa, nàng thấy Trường Hoan thần sắc không tốt lắm.
"Trường Hoan, làm sao vậy?"
"Nương nương, không thấy thanh loan đâu!"
"Cái gì!" Lưu Song vừa nghe, giật mình.
"Hôm nay nô tỳ gọi thanh loan, hồi lâu vẫn không nghe thấy thanh loan tới, nhóm Quỷ tu có đi tìm, cũng không có ai tìm thấy nó. Thanh loan là Yêu thú trung thành, nếu triệu hồi không tới, nhất định đã xảy ra chuyện."
Trường Hoan nói chưa hết lời, Lưu Song vừa nghe đã hiểu, thanh loan triệu hồi không tới, chỉ có hai loại tình huống, hoặc là nó bị trọng thương không thể bay nổi, hoặc là nó thân chết hồn diệt.
Bất luận là loại tình huống nào, đều khiến trái tim người ta trầm xuống.
"Yêu quân đã về chưa?"
"Vẫn chưa."
Lưu Song nỗ lực trấn định: "Xích diều kia có ở đây không, Yêu quân ra Quỷ vực, có mang theo xích diều không?"
"Xích diều đã theo Yêu quân ra ngoài rồi."
Bây giờ đúng là khó làm, những người có thể cảm nhận được vị trí của thanh loan là Yến Triều Sinh và xích diều đều không có ở đây. Lưu Song sợ thanh loan xảy ra chuyện, quả quyết đưa ra quyết định, nói: "Thanh loan không có khả năng tự tiện bay ra khỏi Quỷ vực, tẩm điện ta có thủ dụ của Yêu quân, đều động nhóm Quỷ tu đang nhàn hạ, đi tìm thanh loan!"
"Vâng!"
Chỉ trong chốc lát, mấy chục tướng Quỷ xuất động, thân ảnh xuyên qua Quỷ vực, tìm kiếm thanh loan.
Trường Hoan an ủi nói: "Nương nương đừng nóng vội, thanh loan lợi hại như vậy, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện đâu."
Lưu Song gật gật đầu, mặc cho Trường Hoan nói cái gì đi nữa, nàng vẫn tự mình đi đến những nơi thanh loan thường tới.
Thanh loan theo Lưu Song trăm năm, tính tình kiêu ngạo, nàng đã tự mình chải vuốt lông chim cho nó, lại còn làm tổ cho nó, thường xuyên làm chút đồ ăn nhẹ, từ đó thanh loan mới từ từ nhận nàng làm chủ.
Từ ngày nhận nàng làm chủ, nó cực kỳ dính lấy nàng, có một lần Lưu Song suýt nữa gặp nguy hiểm, thanh loan đã lấy thân làm lá chắn.
Thời gian ở Quỷ vực, ngoại trừ Trường Hoan là theo Lưu Song lâu nhất, còn có thanh loan.
Hiện giờ trong lòng Lưu Song cảm thấy bất an, thực sự lo lắng thanh loan sẽ xảy ra chuyện. Nàng chui vào chỗ thanh loan cùng xích diều ở, bên trong ngoài vài lông chim rơi rụng, không có gì khác.
Lưu Song thực sự thất vọng, hiện giờ Túc Luân đại nhân cũng không có ở đây, nàng không có cách nào đến chỗ khác ở Quỷ vực tìm thanh loan.
Trời tối dần, nhóm tướng Quỷ cũng trở lại, toàn bộ đều không thấy thanh loan.
Bên ngoài quạ Quỷ kêu hai tiếng, Lưu Song ngồi ở tẩm điện, thanh loan xảy ra chuyện, nàng căn bản không thể ngủ được, nàng thắp đèn lưu ly lên, liệt kê trên giấy những nơi thanh loan có thể bay tới, tính toán để nhóm tướng Quỷ tiếp tục đi tìm.
Khi quạ Quỷ kêu to tiếng thứ ba, Lưu Song đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thê lương kéo dài.
Là thanh âm thanh loan cầu cứu!
Lưu Song ngay cả áo choàng chống rét cũng không kịp mặc, xách đèn lưu ly đi ra ngoài: "Trường Hoan!"
Không thấy bóng dáng Trường Hoan đâu, tướng Quỷ đi tìm thanh loan cũng không ở đây. Nói vậy có lẽ bọn họ vẫn đang tận chức tận trách tìm thanh loan.
Không trung rên rỉ một tiếng thật dài, Lưu Song bất chấp, xách theo làn váy theo tiếng chạy tới.
Trải qua chuyện mưa Quỷ, nàng biết mình linh lực thấp kém, tự nhủ nếu nàng không thể lỗ mãng nhanh chóng chạy ra ngoài một mình, nếu không cứu được thanh loan trở về, sẽ hối hận với bản thân mình.
Nhưng chạy được vài bước, lại phát hiện thanh loan đang ở trong điện.
Kỳ quái, Lưu Song nghĩ thầm, nếu ở trong điện, làm sao không tìm thấy thanh loan?
Nơi này trống trải, có một cái hồ máu, ở giữa cái hồ máu, là một tòa đình hóng gió.
Nửa đêm, cái nơi ngày thường được coi là lịch sự tao nhã này lại thật ảm đạm.
Lưu Song cẩn thận ngồi xổm phía sau núi đó, quan sát tòa đình hóng gió.
Một lão nhân râu bạc trắng đang đưa lưng về phía nàng, đang dùng một cái vạc lớn để luyện chế gì đó. Mà tiếng hí vang của thanh loan, chính là từ đó phát ra.
Đồng tử Lưu Song co chặt, lão nhất đang dùng thanh loan để luyện đan. Thanh loan là Thượng Cổ Yêu thú, ăn vào tu vi xác thật có thể tăng vọt.
Không biết ai lá gan lớn như vậy, dám có ý đồ với thanh loan!
Lưu Song thầm nắm chặt chủy thủ trong tay, nhìn chằm chằm bóng dáng lão nhân, bỏ lại trản đèn lưu ly, đi đến chỗ lão.
Thiếu U từng nói, luyện đan giống như nhập định, đan lô không mở, người luyện đan không thể thức tỉnh.
Quả nhiên, khi nàng đi đến phía sau lão nhân, người nọ vẫn bất tri bất giác. Thanh loan ở bên trên tựa hồ cảm nhận được nàng đang tới gần, tiếng rên rỉ càng thêm thê lương bi ai.
Mắt thấy thanh loan sắp bị luyện hóa, Lưu Song không quan tâm đến bất cứ điều gì, ánh mắt tối sầm lại, đâm vào trái tim lão nhân từ phía sau.
Chủy thủ mang theo linh lực của Yến Triều Sinh, dễ dàng đâm vào thân thể lão nhân, lão phun ra một miệng máu, từ từ ngã xuống.
Lưu Song vội vàng đi đến bên đan lô, muốn thả thanh loan ra.
Nhưng vừa đụng tới đan lô, phía sau lại phát ra một tiếng cười quỷ dị, Lưu Song quay đầu lại, lão nhân đã ngã xuống phía sau, không biết từ khi nào đã đứng lên, nhìn nàng cổ quái mà cười.
Nàng trong lòng biết không ổn, đang định thả thanh loan ra, cùng nó đánh địch, thì đan lô đã biến mất từ lúc nào.
Dung nhan của lão nhân trong đình, chậm rãi thay đổi.
Từ một lão nhân tóc bạc, chậm rãi biết thành một nữ tử trẻ tuổi phong hoa tuyết nguyệt.
Quạ Quỷ cùng nhau kêu lên, nàng ta không thể cười với Lưu Song, chỉ yếu ớt gục xuống mặt đất, che lại vết thương trên bụng, sắc mặt trắng bệch.
Một khắc nhìn thấy khuôn mặt nữ tử kia, trong đầu Lưu Song tựa hồ có sét đánh giữa trời quang, đó là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Dường như mỗi ngày trang điểm, nàng đều có thể nhìn thấy dung nhan tám phần tương tự này. Nàng ta và Lưu Song lại giống nhau vô cùng!
Nữ tử cũng một thân Tiên linh khí, nếu không phải Lưu Song mặc đồ xanh, nữ tử kia mặc đồ trắng, thì trong tầng sương máu ở Quỷ vực, cơ hồ không thể phân biệt được hai người.
Vừa dứt lời, một thân ảnh màu đen lập tức xuất hiện, dùng chủy thủ một chưởng đâm vào vai Lưu Song.
Lưu Song khóe môi tràn ra máu tươi, ngước mắt nhìn bọn họ.
Yến Triều Sinh đỡ nữ tử trên mặt đất dậy: "Mật Sở, nàng sao rồi?"
Mật Sở khóe miệng tràn ra máu tươi, dựa vào trong lòng ngực hắn. Hắn nhìn về phía Lưu Song, cười lạnh nói: "Sao lại đả thương nàng ấy?"
Lưu Song chưa từng gặp ánh mắt lạnh băng như thế của hắn, phảng phất chỉ xem nàng như một người xa lạ.
Chuyện thanh loan, một chữ cũng nói không nên lời, đan lô sớm đã biết mất. Nhìn dung nhan tương tự mình tám phần kia, Lưu Song chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Mật Sở Thiên phi, ra đây chính là Mật Sở Thiên phi.
Bả vai đau đến thấu tim, nhưng đau đớn hơn cả, chính là trái tim đã bị nung nấu quá nhiều lần kia.
Nàng lảo đảo từ mặt đất đứng lên, xa xa nhìn bọn họ.
"Chàng cưới ta, là bởi vì nàng ta sao?"
-------------HẾT CHƯƠNG 9-------------