Cô còn như vậy, ta sẽ giận đấy...
Vài ngày sau khi Yến Triều Sinh rời đi, cuộc tranh tài ở Không Tang bắt đầu.
Cuộc thi đấu vốn là cuộc tranh tài giữa các đệ tử trẻ tuổi của Tiên tộc, khi được tiếp nối đến ngày nay thì trở thành đại hội thu nhận đồ đệ của không ít thị tộc. Theo cách nói của người thường, tầm quan trọng của nó đối với Tiên cảnh, giống như khoa cử ở nhân gian.
Chỉ cần lên linh đài, bộc lộ thiên tư, đệ tử Tiên tộc có thể được cảnh chủ trọng dụng, hứa một chức quan trong Tiên cảnh.
Về phần những đệ tử bình thường, họ sẽ có cơ hội một bước lên trời, bái được một Tiên trưởng gia tộc hùng hậu, pháp lực cao cường làm thầy, hoặc có thể ở lại giữ một chức vị trong Tiên cảnh.
Sáng sớm Lưu Song đang ăn linh quả mẫu thân Tử phu nhân gửi tới thì một thiếu niên đen mặt đi vào.
"Ta đi vắng mấy ngày, ngươi sao lại bị nhốt như thế? Còn bị phạt đến tháp Trấn Yếu, Xích Thủy Lưu Song, người không có đầu óc như ngươi, đến nơi đó có thể sống nổi ba ngày không?"
Lưu Song lại chỉ cười tủm tỉm chào hỏi cậu ta: "Nhị công tử, lại đây ngồi."
"Ai muốn bị nhốt ở đài sen, đen đủi." Bạch Vũ Huyên tức giận nói.
Cậu ta vừa trở về đã bị phụ thân giảng giải về những việc ở cuộc thi. Cuộc thi này đối với đệ tử Tiên tộc rất quan trọng, Bạch Truy Húc trăm năm trước thắng vị trí thứ nhất tại cuộc thi, trở thành phụ tá đắc lực của cảnh chủ."
Bạch Vũ Huyên lang thang nhiều năm, tộc trưởng Bạch thị không nhìn nổi, ra lệnh ép cậu ta năm nay phải lên linh đài tỷ thí, nếu không thắng cuộc thì cút ra khỏi Bạch gia.
"Ngươi đồng ý với Bạch đại nhân rồi?"
Bạch Vũ Huyên bĩu môi, giơ tay hút lấy linh quả vào trong tay, hàm hàm hồ hồ nói: "Ừ."
Lưu Song vô cùng kinh ngạc, theo trí nhớ của nàng, nàng có thể nhìn thấy điều Bạch Vũ Huyên ghét nhất chính là bị người khác so sánh với huynh trưởng của mình, cũng không thích đi trên con đường Bạch Truy Húc từng đi qua.
Cậu ta là một kẻ nổi loạn.
Bạch Truy Húc tao nhã điềm tĩnh, cậu ta sẽ liền hành sự hoang đường, Bạch Truy Húc cưng chiều Lưu Song, cậu ta sẽ thường xuyên cố ý bắt nạt nàng.
Đúng là một tên tính tình trẻ con, nhưng lần này lại không ngờ rằng, cậu ta lại nghe lời Bạch đại nhân, thông qua cuộc thi chính thức phục vụ Không Tang?
"Ngươi không đi có được không?"
Bạch Vũ Huyên gật đầu: "Được chứ, rồi cha ta sẽ lập tức xóa tên ta khỏi gia phả Bạch thị."
"..." Lưu Song nghĩ thần, xem ra cuộc tranh tài lần này, Bạch Vũ Huyên không thể không tham gia.
Chỉ là...
"Không phải thường ngày ngươi thích đối nghịch với Bạch tộc trưởng sao, thì ra cũng sợ bị xóa tên?" Thấy trên mặt Bạch Vũ Huyên có chút mất tự nhiên, Lưu Song gật gù cười nói: "Ồ, thì ra là muốn tìm đạo lữ, nhưng lại sợ bị người ta ghét bỏ."
Quả nhiên, một câu này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, Bạch Vũ Huyên suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Xích Thủy Lưu Song, ngươi đừng nói bậy, có tin tiểu gia đạp ngươi xuống đầm hay không?"
Lưu Song chỉ cười.
Bạch Vũ Huyên càng tức giận, mặt đỏ cả lên: "Ta nói không phải là không phải, ai muốn tìm đạo lữ!"
"Mặt ngươi viết hết lên kìa." Lưu Song gặm linh quả, từ từ nói, "Không Tang trên dưới đều biết ngươi thích Mật Sở, nhưng ngươi không thừa nhận. Nhưng ta khuyên ngươi hãy nên chết tâm đi, ngươi với nàng ta không hợp nhau."
Một kẻ hận nhất là bị danh lợi giam cầm, một kẻ thì thích làm phi hoặc yêu hậu, thứ Mật Sở muốn, Bạch Vũ Huyên chắc chắn không thể đưa cho nàng ta.
Bạch Vũ Huyên thẹn quá hóa giận chỉ vào nàng: "Ngươi đừng có rảnh rỗi quan tâm chuyện của ta, ta thấy ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân mình đi, tháp Trấn Yêu là nơi ngươi có thể đến sao?"
Lưu Song nói: "Không sao hết, ta có pháp bảo, đi tháp Trấn Yêu sẽ không có việc gì. Bạch Vũ Huyên, cuộc so tài lần này, nếu gặp phải Yến Triều Sinh, ngươi phải cẩn thận."
"Tiểu gia phải sợ hắn?"
"Ta sợ ngươi khinh địch."
Bạch Vũ Huyên suýt thì trợn trắng mắt: "Tiểu gia tự mình hủy công lực của hắn, hủy được một lần, sẽ hủy được lần thứ hai."
Lưu Song thương hại mà liếc cậu ta một cái, nhắc nhở nói: "Hiện tại công lực của hắn đã trở lại, nói không chừng còn mạnh hơn trước, đến nỗi tình hình thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm."
Bạch Vũ Huyên không chút quan tâm xua tay, hiển nhiên không để trong lòng.
Lưu Song buồn bã sờ soạng lấy một quả khác gặm, quy định của cuộc thi, một khi đã bước lên linh đài, trừ phi chủ động nhận thua, còn không sẽ không ngừng lại, tự chịu trách nhiệm về cái chết và thương tích của mình, vinh nhục không quan trọng, sau cuộc thi không được phép trả thù.
Với tính cách của Bạch Vũ Huyên, nếu gặp phải Yến Triều Sinh, bắt cậu ta nhận thua, còn khó chịu hơn là giết chết cậu ta. Cậu ta nhất định sẽ không nhận thua.
Mà nếu Bạch Vũ Huyên đánh thắng, cũng sẽ trêu đùa Yến Triều Sinh, sẽ không dễ dàng thu tay lại, Bạch Vũ Huyên chính là chuyên gia kết thù.
Về công, Yến Triều Sinh không thể chết, về tư, Lưu Song không muốn nhị ca ca che chở nàng từ nhỏ chết.
Vốn không biết Bạch Vũ Huyên sẽ bước lên linh đài, bây giờ đã biết, trước khi Bạch Vũ Huyên rời đi, Lưu Song nói: "Nhị công tử, ta cũng đi."
Bạch Vũ Huyên cho rằng nàng muốn đi xem náo nhiệt, nói: "Cảnh chủ bắt ngươi ở đây ngẫm nghĩ."
Ông ta muốn nàng âm thầm luyện hóa sức mạnh của Thần khí. Nhưng ý định của Xích Thủy Xung không cản được nàng! Huống hồ hiện giờ ai cũng biết thiếu chủ đã bị phế, hình phạt cho Lưu Song quá mức nặng nề, không ai sẽ để ý trước đây nàng có ở đầm Cửu Tư hay không.
"Chẳng lẽ ngươi sợ cha ta?"
Bạch Vũ Huyên hừ một tiếng: "Tiểu gia không sợ trời không sợ đất."
"Vậy ngươi chứng mình cho ta xem, để ta đi theo ngươi."
Bạch Vũ Huyên quả nhiên không khỏi phấn khích: "Đi!"
Lưu Song lắc mình biến thành một quả cầu màu trắng hồng dính trên eo cậu ta: "Đi đi đi". Nàng biến thành một con thú tụ linh nhỏ, loại quả tròn nhiều lông này là sủng vật được rất nhiều đệ tử Tiên tộc nuôi dưỡng, nó sẽ giúp thu thập linh khí ở mức độ nhất định, rất có ích cho việc tu luyện.
Bạch Vũ Huyên cầm nàng lên nhìn, nàng chỉ lớn bằng một bàn tay, bộ lông trắng hồng mềm mại, trên đầu có một đôi mắt ngấn nước, giống như hai quả nho tím xinh đẹp. Gió thổi qua, bộ lông trắng hồng trên người nó như muốn nổ tung, đáng yêu đến mức Bạch Vũ Huyên nhìn chằm chằm nó, còn muốn véo một cái.
Chết tiệt.... Đáng yêu quá, dễ thương quá. Nàng khác không lớn như những tụ linh thú khác, lông cũng không trắng như những con khác, bộ lông ửng một màu hồng nhạt như đang thẹn thùng, mềm mại đến không ngờ.
Lưu Song thấp thỏm nói: "Không giống sao, ta chỉ mới luyện thuật biến hình thôi."
Bạch Vũ Huyên hừ một tiếng: "Miễn cưỡng thì vậy là được rồi."
Hồi lâu, cậu ta mới phản ứng lại: "Ngươi có thể sử dụng thuật biến hình!" Năm đó học sử dụng thuật biến hình một cách thuần thục, cậu ta mất gần một năm. Nàng mới bao lâu, một tháng?
Quả cầu nhỏ trên tay tự hào nói: "Đúng vậy, ta quá lợi hại đi!"
Bạch Vũ Huyên: "Ngươi hay lắm, tiểu gia năm đó chỉ mất mười ngày."
Hai người vừa ra ngoài vừa cãi nhau, Bạch Vũ Huyên đơn giản chỉ mang nàng trở về, dù sao ngày mai mới là trận so tài.
Này hôm sau sau khi Bạch Vũ Huyên thay quần áo xong xuôi, Lưu Song nhảy lên đai lưng của cậu ta, đi theo Bạch Vũ Huyên đến khu thử linh.
Khu thử linh nằm sau núi Không Tang, lúc bọn họ đến đã có rất nhiều người tụ tập ở đó.
Không ít người tới chào hỏi Bạch Vũ Huyên, Bạch nhị tuy miệng lưỡi khó nghe, nhưng ngày thường ra tay hào phóng, hô bằng cẩu hữu không ít.
Có người liếc mắt một cái liền chú ý tới Lưu Song: "Nhị công tử nuôi tụ linh thú từ khi nào vậy?"
Dứt lời, người kia liền tò mò định cầm Lưu Song lên xem.
Bạch Vũ Huyên hất tay bọn họ ra: "Đi đi đi, linh thú của tiểu gia, các ngươi nhìn gì mà nhìn, có chắc chút nữa đánh bại được ta không?"
Là đệ tử xuất sắc của Tiên tộc, Bạch Vũ Huyên hoàn toàn có tư cách nói câu này, mấy người kia ngượng ngùng cáo từ rời đi.
Lưu Song dùng đôi mắt to đánh giá bên ngoài.
Không Tang Tiên cảnh hiện giờ, chắc chắn là thời điểm tốt đẹp nhất của Không Tang, quỳnh lâu ngọc vũ, tiên hạc tề phi, đệ tử Tiên tộc tới tỷ thí kéo dài vô số.
Lưu Song không thấy Yến Triều Sinh.
Rất nhanh đã tới vòng rút thăm đầu điên, Lưu Song thò lại gần nhìn tờ giấy trong tay Bạch Vũ Huyên.
"Tạ thị, Thành Châu."
Lưu Song có chút ấn tượng, hình như là đại công tử của Tạ thị Tiên tộc. Tạ thị là một trong tứ đại gia tộc của Không Tang Tiên cảnh.
Đài thử linh có tổng cộng mười chỗ, xem ra vận khí của Bạch Vũ Huyên không thể tốt hơn, vòng đầu tiên đã hòa Tạ tiểu Tiên quân.
Hai người đồng thời bước vào đài thử linh, Bạch Vũ Huyên đúng là kiêu ngạo, dám mang cả Lưu Song lên. Hai vị Tiên quân tỷ thí cát bay đá chạy, suýt nữa thổi bay bộ lông của nàng, Lưu Song chỉ đành phải ôm chặt lấy Bạch Vũ Huyên.
Đây là lần đầu tiên Lưu Song nhìn thấy thực lực của Bạch nhị.
Lúc cậu ta ở ngoài thành dưới nhân gian, có thể triệu tập nhiều hồn phách như vậy, nàng liền biết thực lực của Bạch Vũ Huyên không tồi. Bây giờ xem ra, quả nhiên là như vậy, pháp khí của cậu ta cũng là một thanh Tiên kiếm, toàn thân lửa đỏ, chiêu thức uy lực.
Đối thủ Tạ Tiên quan ban đầu còn chống đỡ được, về sau Bạch Vũ Huyên càng đánh càng hăng, Tạ Tiên quân sau khi bị đâm vài nhát, chủ động ôm quyền nhận thua.
Bạch Vũ Huyên cười đắc ý.
Lưu Song thở phào một hơi.
Bước xuống đài thử linh, Lưu Song vừa hay nhìn thấy bên cạnh có người bị đá ra ngoài, nàng tập trung nhìn, thì ra là người quen: Người xuất sắc nhất trong số đệ tử ngoại môn, Đinh Phong.
Giờ phút này cả người gã toàn vết thương, không cam lòng khập khiễng bước ra. Xem ra Yến Triều Sinh quả thật không có ý định giết gã lần nữa.
Vừa ngẩng đầu, một người quen chậm rãi bước tới. Bạch Vũ Huyên ánh mắt sáng lên: "Mật Sở, nàng cũng tới xem ta thi đấu sao?"
Mật Sở cười gật đầu: "Vừa rồi ta ở dưới đài thử linh, nhị công tử phong tư lỗi lạc, rất lợi hại."
Bạch Vũ Huyên nói: "Không sai, nàng hãy chờ xem trận tiếp thao tiểu gia thắng như thế nào."
Mật Sở nhìn về phía bên hông cậu ta, ánh mắt sáng lên: "Này, tụ linh thú xinh quá. Ta có thể lấy một món pháp khí đổi với nhị công tử không?"
Lúc trước nếu nàng ta nói như vậy, Bạch Vũ Huyên nhất định sẽ vô cùng vui vẻ cho nàng ta, có chết cũng không cần bất cứ thứ gì từ nàng ta.
Nhưng hôm nay, Bạch Vũ Huyên lại khó xử nhìn nàng ta, ấp úng nói: "Cái này, cái này không được, nếu nàng thích, hôm khác ta sẽ đưa một con tới cho nàng."
Mật Sở ngẩn người, miễn cưỡng cười nói: "Được."
Nàng ta trong lòng có vài phần dự cảm xấu, không phải vì không có được một con tụ linh thú, mà là thái độ của Bạch Vũ Huyên, trước đây cậu ta giống như một con chó điên chắn ở trước mặt, gặp ai cũng cắn, chỉ ngoan ngoãn nghe lời với mỗi mình nàng ta.
Hiện giờ cậu ta lại bảo vệ tụ linh thú này rất cẩn thận, nhìn dáng vẻ vô cùng trân trọng đó, linh thú này là ai cho cậu ta?
Mật Sở mơ hồ cảm thấy, có gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát.
Mật Sở còn chưa kịp tìm hiểu rõ, Bạch Vũ Huyên đã rút thăm cho trận thứ hai.
Lưu Song toàn bộ hành trình không phát ra tiếng, sắm vai một quả cầu lắm lông đủ tiêu chuẩn. Bạch Vũ Huyên không bỏ nàng ra, nàng thở pháo một hơi, vẫn còn tốt, tình nghĩa trúc mã vẫn còn. Vừa rồi nàng vô cùng lo lắng, sợ Bạch Vũ Huyên tặng mình cho Mật Sở.
Bạch Vũ Huyên đánh liên tục mười hai trận, mười hai trận toàn thắng, chỉ có trận đầu coi như sức mạnh có chút ngang nhau, mấy trận sau đều như trò đùa. Cậu ta tới đây để đoạt giải nhất, theo lời cha cậu ta nói, Bạch thị là đệ nhất đại gia tộc ở Không Tang, nếu cậu ta không đoạt được vị trí đầu bảng, hôm nay cũng không cần trở về.
Lưu Song may mắn đi theo cậu ta được thơm lây, đón nhận sự ủng hộ và ghen tỵ của rất nhiều đệ tử phía dưới.
Trận thứ mười hai kết lúc, bọn họ vừa bước xuống đài thử linh thì nghe thấy phía dưới thảo luận.
"Bạch nhị công tử trong thời gian ngắn đánh thắng liên tiếp mười hai trận, lần này chúng ta cũng biết ai là người đứng đầu cuộc thi."
Một người khác phản bác hừ cười: "Chưa chắc, các ngươi không biết ở khu kế bên, có người đã thắng liên tiếp mười ba trận sao?"
"Mười ba trận?" Người nọ cả kinh nói, "Ai?"
"Không rõ lắm, nghe nói là một đệ tử ngoại môn, trước kia trông coi đại môn Tiên cảnh."
Lưu Song thở dài, còn có thể là ai.
Bạch Vũ Huyên giờ phút này cũng biết không ổn, nhíu mày: "Hắn thắng liên tiếp mười ba trận?"
Chúc mừng ngươi, rốt cuộc cũng nhận ra tình hình không ổn.
Mật Sở cũng ở bên cạnh bọn họ, nghe vậy mắt đẹp khẽ biến động, như đang suy nghĩ gì đó.
Quanh đi quẩn lại, rốt cuộc đối thủ của Bạch Vũ Huyên vẫn là Yến Triều Sinh.
Bởi vì là trận đấu cuối cùng nên lượng người đến xem đông chưa từng có, ngay cả cảnh chủ và cảnh chủ phu nhân cũng ngồi trên đài cao. Ngoài ra còn có rất nhiều trưởng lão cùng các đại thần thị tộc, trong đó bao gồm cả cha của Bạch Vũ Huyên.
Xích Thủy Xung trông thấy linh thú bên hông Bạch Vũ Huyên, mặt biến sắc, nhỏ giọng nói: "Thật vô lý!"
Tử phu nhân nghi hoặc nói: "Sao vậy?"
Xích Thủy Xung nghẹn lại, thở dài: "Không có gì." Các trưởng lão khác cũng không thấy điều khác thường.
Bạch Vũ Huyên tuy kiêu ngạo nhưng cũng có đầu óc, biết trận cuối cùng không phải trò chơi, liền tháo Lưu Song xuống, Lưu Song ôm chặt lấy cậu ta, truyền âm: "Không được không được, ta cũng phải đi."
"Chút nữa phải đánh, ta không rảnh lo cho ngươi."
Bạch Vũ Huyên theo bản năng bị kích thích vọt lên.
Cả ngày trôi qua, cuối cùng Lưu Song cũng nhìn thấy Yến Triều Sinh, hôm nay hắn ăn mặc khác hẳn ngày xưa, thiêu niên một thân huyền y, tóc buộc cao.
Trước đây trên người hắn vẫn còn mang vẻ đẹp quyến rũ của Yêu tộc, hôm nay thấy hắn thế này, trông cứng rắn mười phần.
Dù sao hắn cũng thuộc Xà tộc, cảm giác lạnh lẽo tôi tăm trên người hắn là thứ Tiên tộc không có.
Đài thí linh vừa mở, phía dưới có người sôi nổi nghị luận: "Chỉ là một tên đệ tử bình thường mà thôi."
"Nghe nói trên người có Yêu mạch".
"Một tiểu Yêu hèn mọn lại vọng tưởng mưu cầu Tiên đạo? Nực cười."
"Thắng liên tiếp mười tám trận thì sao, dù trận cuối cùng hắn có thẳng, Tiên cảnh cũng sẽ không dùng hắn, càng không ai nhận hắn làm đồ đệ, kết nạp hắn vào trong tộc."
...
Lưu Song nhìn sắc mặt Yến Triều Sinh, thiếu niên ánh mắt bình tĩnh, giống như người bị đám người ở dưới coi khinh không phải là hắn. Hắn nhìn Bạch Vũ Huyên, khóe miệng lộ một nụ cười lạnh lẽo: "Tại hạ, đệ tử ngoại môn Yến Triều Sinh, xin được chỉ giáo."
Tới rồi, nụ cười tươi này khiến cả người Lưu Song nổi hết lông, cảm thấy không ổn. Cũng may hắn không thấy Lưu Song, hoàn toàn không quan tâm đến sủng vật Bạch Vũ Huyên mang theo, quả cầu lắm lông xinh đẹp trong mắt người ngoài, trong mắt hắn dường như chỉ là một vật chết, hắn lạnh nhạt đến cực độ, thờ ơ đến mức không thèm quay mặt đi, ngưng ra một cây rơi đen ánh vàng.
Bạch Vũ Huyên cũng tối sầm mắt, lấy ra Tiên kiếm của mình.
Yến Triều Sinh không quan tâm mà vuốt ve cây roi, rất giộng một vai ác ác độc, ngữ điệu âm trầm: "Có cần đệ tử tặng nhị công tử mười chiêu để báo đáp ân tình lúc trước của nhị công tử không?"
Bạch Vũ Huyên bị chọc giận, cười lạnh một tiếng lao tới, hận không thể dùng thanh kiếm đỏ đâm chết hắn.
Ngay sau đó, thân hình của Yến Triều Sinh cũng biến mất.
Thân ảnh của hắn giống như sương mù đen dày đặc, chớp mắt đã ở sau Bạch Vũ Huyên.
Bạch Vũ Huyên trong lòng rùng mình, xoay người dùng kiếm đón đỡ, Tiên kiếm và chạm với cây roi vung tới tàn nhẫn phát ra thanh âm chói tai, Yến Triều Sinh lạnh lùng khen: "Không tồi."
Nhưng cây roi của hắn đánh mạnh vào đùi của Bạch Vũ Huyên.
Bạch Vũ Huyên kêu lên một tiếng, cắn răng không phát ra tiếng, hai tay chắp lại, Tiên kiếm hóa thành mười hai đạo, phóng về phía Yến Triều Sinh.
Yến Triều Sinh trợn mắt, không thấy động tác của hắn, mười một thanh Tiên kiếm liền hóa thành hư ảo, chỉ còn sót lại một thanh Tiên kiếm chĩa thẳng vào giữa máy hắn, từng tấc từng tấc đông cứng lại.
Hắn vung tay lên, Tiên kiếm rơi xuống đất.
Phía dưới im bặt, chưa bao giờ an tĩnh như vậy, tiếng hò hét trợ uy cũng không có. Ai cũng có thể nhìn ra, trận cuối cùng nay, thực lực giữa hai người hoàn toàn không tương xứng.
Lưu Song cũng không khỏi khiếp sợ, nàng cho rằng Yến Triều Sinh chỉ khôi phục sức mạnh ban đầu thôi! Không ngờ có được ngọc Thanh Anh, còn có Tiên khi do Thượng cổ Yêu điểu biến thành, Yến Triều Sinh lại có thể mạnh đến mức này! Lần trước ở rừng trúc, quả nhiên hắn giấu dốt, hiện giờ trận đấu này là thứ hắn mong đợi nhất trong ba năm qua, chắc chắn hắn sẽ không nhượng bộ, không che giấu toàn bộ sức mạnh của mình.
Vốn dĩ cho dù có ngọc Thanh Anh, nó cũng sẽ bị giới hạn phát huy bởi người sử dụng. Không ngờ Yến Triều Sinh lại khiến mọi người kinh ngạc đến như vậy, nàng hiểu ra, rất lâu về trước, khi Yến Triều Sinh chưa bị phế tu vi, dù có không môn không phái, đi theo con đường hoang dã cũng đã rất cường đại.
Chỉ vì được ở lại, hắn mới nhẫn nhịn tất cả những gì Bạch Vũ Huyên làm. Lúc đó khát hao mạnh mẽ nhất của hắn chính là hôm nay sẽ sỉ nhục Bạch Vũ Huyên.
"Nhị công tử nhận thua đi."
"Không!"
"Hay lắm." Hai người đánh qua đánh lại mấy chục chiêu, cây roi ác độc vung về phía Bạch Vũ Huyên, đánh vào chỗ đau nhất của Bạch Vũ Huyên.
Bạch Vũ Huyên ương ngạnh chịu đứng, chiến đấu trực diện.
Tình huống tệ nhất đã xảy ra, từng đợt roi đánh lên người Bạch Vũ Huyên. Lưu Song vội vàng truyền âm nói: "Bạch Vũ Huyên, nhận thua đi, nếu cứ như vậy, hắn sẽ đánh chết ngươi!"
Yến Triều Sinh vốn hận Bạch Vũ Huyên, sẽ không tha cho cậu ta. Yến Triều Sinh cũng biết rõ, Bạch Vũ Huyên sẽ không nhận thua, càng sẽ trả thù.
"Tuyệt đối không!"
Mắt thấy vậy, Bạch tộc trưởng nhịn không được đứng lên, từng đợt roi vút xuống, tim Lưu Song đập mạnh, một quả cầu đầy lông đáp trên tay Yến Triều Sinh, há miệng cắn lấy hắn.
Yến Triều Sinh bị cắn đau, vẻ mặt lạnh lùng, khí tức quan hắn thô bạo, vừa định bóp chết linh thú phế vật của Bạch Vũ Huyên dám đánh lén hắn này, thì chợt dừng lại.
Hắn xách nàng lên, nhíu mày đánh giá nàng.
Quả cầu lông vẫn cắn lấy hắn, một đôi mắt đen to tròn lúng liếng trừng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn mím môi: "Nhả ra."
Quả cầu lông lắc đầu.
Vẻ mặt hắn không cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Cô còn như vậy, ta sẽ giận đấy."
Nàng cắn tay hắn, vẫn lắc lắc đầu.
Yến Triều Sinh nói: "Ta sẽ không tha cho hắn, đây là cơ hội duy nhất của ta."
Dứt lời, hắn hung hăng kéo nàng ra, ôm nàng vào lòng, lại nhìn Bạch Vũ Huyên bị trọng thương vẫn không chịu nhận thua, lạnh mặt, một chân đá cậu ta xuống linh đài.
Hắn đứng ở trên đài, rõ ràng là người chiến thắng cuộc thi, nhưng sắc mặt còn khó coi hơn cả Bạch Vũ Huyên dưới đài.
-------------------HẾT CHƯƠNG 43-------------------
Vài ngày sau khi Yến Triều Sinh rời đi, cuộc tranh tài ở Không Tang bắt đầu.
Cuộc thi đấu vốn là cuộc tranh tài giữa các đệ tử trẻ tuổi của Tiên tộc, khi được tiếp nối đến ngày nay thì trở thành đại hội thu nhận đồ đệ của không ít thị tộc. Theo cách nói của người thường, tầm quan trọng của nó đối với Tiên cảnh, giống như khoa cử ở nhân gian.
Chỉ cần lên linh đài, bộc lộ thiên tư, đệ tử Tiên tộc có thể được cảnh chủ trọng dụng, hứa một chức quan trong Tiên cảnh.
Về phần những đệ tử bình thường, họ sẽ có cơ hội một bước lên trời, bái được một Tiên trưởng gia tộc hùng hậu, pháp lực cao cường làm thầy, hoặc có thể ở lại giữ một chức vị trong Tiên cảnh.
Sáng sớm Lưu Song đang ăn linh quả mẫu thân Tử phu nhân gửi tới thì một thiếu niên đen mặt đi vào.
"Ta đi vắng mấy ngày, ngươi sao lại bị nhốt như thế? Còn bị phạt đến tháp Trấn Yếu, Xích Thủy Lưu Song, người không có đầu óc như ngươi, đến nơi đó có thể sống nổi ba ngày không?"
Lưu Song lại chỉ cười tủm tỉm chào hỏi cậu ta: "Nhị công tử, lại đây ngồi."
"Ai muốn bị nhốt ở đài sen, đen đủi." Bạch Vũ Huyên tức giận nói.
Cậu ta vừa trở về đã bị phụ thân giảng giải về những việc ở cuộc thi. Cuộc thi này đối với đệ tử Tiên tộc rất quan trọng, Bạch Truy Húc trăm năm trước thắng vị trí thứ nhất tại cuộc thi, trở thành phụ tá đắc lực của cảnh chủ."
Bạch Vũ Huyên lang thang nhiều năm, tộc trưởng Bạch thị không nhìn nổi, ra lệnh ép cậu ta năm nay phải lên linh đài tỷ thí, nếu không thắng cuộc thì cút ra khỏi Bạch gia.
"Ngươi đồng ý với Bạch đại nhân rồi?"
Bạch Vũ Huyên bĩu môi, giơ tay hút lấy linh quả vào trong tay, hàm hàm hồ hồ nói: "Ừ."
Lưu Song vô cùng kinh ngạc, theo trí nhớ của nàng, nàng có thể nhìn thấy điều Bạch Vũ Huyên ghét nhất chính là bị người khác so sánh với huynh trưởng của mình, cũng không thích đi trên con đường Bạch Truy Húc từng đi qua.
Cậu ta là một kẻ nổi loạn.
Bạch Truy Húc tao nhã điềm tĩnh, cậu ta sẽ liền hành sự hoang đường, Bạch Truy Húc cưng chiều Lưu Song, cậu ta sẽ thường xuyên cố ý bắt nạt nàng.
Đúng là một tên tính tình trẻ con, nhưng lần này lại không ngờ rằng, cậu ta lại nghe lời Bạch đại nhân, thông qua cuộc thi chính thức phục vụ Không Tang?
"Ngươi không đi có được không?"
Bạch Vũ Huyên gật đầu: "Được chứ, rồi cha ta sẽ lập tức xóa tên ta khỏi gia phả Bạch thị."
"..." Lưu Song nghĩ thần, xem ra cuộc tranh tài lần này, Bạch Vũ Huyên không thể không tham gia.
Chỉ là...
"Không phải thường ngày ngươi thích đối nghịch với Bạch tộc trưởng sao, thì ra cũng sợ bị xóa tên?" Thấy trên mặt Bạch Vũ Huyên có chút mất tự nhiên, Lưu Song gật gù cười nói: "Ồ, thì ra là muốn tìm đạo lữ, nhưng lại sợ bị người ta ghét bỏ."
Quả nhiên, một câu này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, Bạch Vũ Huyên suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Xích Thủy Lưu Song, ngươi đừng nói bậy, có tin tiểu gia đạp ngươi xuống đầm hay không?"
Lưu Song chỉ cười.
Bạch Vũ Huyên càng tức giận, mặt đỏ cả lên: "Ta nói không phải là không phải, ai muốn tìm đạo lữ!"
"Mặt ngươi viết hết lên kìa." Lưu Song gặm linh quả, từ từ nói, "Không Tang trên dưới đều biết ngươi thích Mật Sở, nhưng ngươi không thừa nhận. Nhưng ta khuyên ngươi hãy nên chết tâm đi, ngươi với nàng ta không hợp nhau."
Một kẻ hận nhất là bị danh lợi giam cầm, một kẻ thì thích làm phi hoặc yêu hậu, thứ Mật Sở muốn, Bạch Vũ Huyên chắc chắn không thể đưa cho nàng ta.
Bạch Vũ Huyên thẹn quá hóa giận chỉ vào nàng: "Ngươi đừng có rảnh rỗi quan tâm chuyện của ta, ta thấy ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân mình đi, tháp Trấn Yêu là nơi ngươi có thể đến sao?"
Lưu Song nói: "Không sao hết, ta có pháp bảo, đi tháp Trấn Yêu sẽ không có việc gì. Bạch Vũ Huyên, cuộc so tài lần này, nếu gặp phải Yến Triều Sinh, ngươi phải cẩn thận."
"Tiểu gia phải sợ hắn?"
"Ta sợ ngươi khinh địch."
Bạch Vũ Huyên suýt thì trợn trắng mắt: "Tiểu gia tự mình hủy công lực của hắn, hủy được một lần, sẽ hủy được lần thứ hai."
Lưu Song thương hại mà liếc cậu ta một cái, nhắc nhở nói: "Hiện tại công lực của hắn đã trở lại, nói không chừng còn mạnh hơn trước, đến nỗi tình hình thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm."
Bạch Vũ Huyên không chút quan tâm xua tay, hiển nhiên không để trong lòng.
Lưu Song buồn bã sờ soạng lấy một quả khác gặm, quy định của cuộc thi, một khi đã bước lên linh đài, trừ phi chủ động nhận thua, còn không sẽ không ngừng lại, tự chịu trách nhiệm về cái chết và thương tích của mình, vinh nhục không quan trọng, sau cuộc thi không được phép trả thù.
Với tính cách của Bạch Vũ Huyên, nếu gặp phải Yến Triều Sinh, bắt cậu ta nhận thua, còn khó chịu hơn là giết chết cậu ta. Cậu ta nhất định sẽ không nhận thua.
Mà nếu Bạch Vũ Huyên đánh thắng, cũng sẽ trêu đùa Yến Triều Sinh, sẽ không dễ dàng thu tay lại, Bạch Vũ Huyên chính là chuyên gia kết thù.
Về công, Yến Triều Sinh không thể chết, về tư, Lưu Song không muốn nhị ca ca che chở nàng từ nhỏ chết.
Vốn không biết Bạch Vũ Huyên sẽ bước lên linh đài, bây giờ đã biết, trước khi Bạch Vũ Huyên rời đi, Lưu Song nói: "Nhị công tử, ta cũng đi."
Bạch Vũ Huyên cho rằng nàng muốn đi xem náo nhiệt, nói: "Cảnh chủ bắt ngươi ở đây ngẫm nghĩ."
Ông ta muốn nàng âm thầm luyện hóa sức mạnh của Thần khí. Nhưng ý định của Xích Thủy Xung không cản được nàng! Huống hồ hiện giờ ai cũng biết thiếu chủ đã bị phế, hình phạt cho Lưu Song quá mức nặng nề, không ai sẽ để ý trước đây nàng có ở đầm Cửu Tư hay không.
"Chẳng lẽ ngươi sợ cha ta?"
Bạch Vũ Huyên hừ một tiếng: "Tiểu gia không sợ trời không sợ đất."
"Vậy ngươi chứng mình cho ta xem, để ta đi theo ngươi."
Bạch Vũ Huyên quả nhiên không khỏi phấn khích: "Đi!"
Lưu Song lắc mình biến thành một quả cầu màu trắng hồng dính trên eo cậu ta: "Đi đi đi". Nàng biến thành một con thú tụ linh nhỏ, loại quả tròn nhiều lông này là sủng vật được rất nhiều đệ tử Tiên tộc nuôi dưỡng, nó sẽ giúp thu thập linh khí ở mức độ nhất định, rất có ích cho việc tu luyện.
Bạch Vũ Huyên cầm nàng lên nhìn, nàng chỉ lớn bằng một bàn tay, bộ lông trắng hồng mềm mại, trên đầu có một đôi mắt ngấn nước, giống như hai quả nho tím xinh đẹp. Gió thổi qua, bộ lông trắng hồng trên người nó như muốn nổ tung, đáng yêu đến mức Bạch Vũ Huyên nhìn chằm chằm nó, còn muốn véo một cái.
Chết tiệt.... Đáng yêu quá, dễ thương quá. Nàng khác không lớn như những tụ linh thú khác, lông cũng không trắng như những con khác, bộ lông ửng một màu hồng nhạt như đang thẹn thùng, mềm mại đến không ngờ.
Lưu Song thấp thỏm nói: "Không giống sao, ta chỉ mới luyện thuật biến hình thôi."
Bạch Vũ Huyên hừ một tiếng: "Miễn cưỡng thì vậy là được rồi."
Hồi lâu, cậu ta mới phản ứng lại: "Ngươi có thể sử dụng thuật biến hình!" Năm đó học sử dụng thuật biến hình một cách thuần thục, cậu ta mất gần một năm. Nàng mới bao lâu, một tháng?
Quả cầu nhỏ trên tay tự hào nói: "Đúng vậy, ta quá lợi hại đi!"
Bạch Vũ Huyên: "Ngươi hay lắm, tiểu gia năm đó chỉ mất mười ngày."
Hai người vừa ra ngoài vừa cãi nhau, Bạch Vũ Huyên đơn giản chỉ mang nàng trở về, dù sao ngày mai mới là trận so tài.
Này hôm sau sau khi Bạch Vũ Huyên thay quần áo xong xuôi, Lưu Song nhảy lên đai lưng của cậu ta, đi theo Bạch Vũ Huyên đến khu thử linh.
Khu thử linh nằm sau núi Không Tang, lúc bọn họ đến đã có rất nhiều người tụ tập ở đó.
Không ít người tới chào hỏi Bạch Vũ Huyên, Bạch nhị tuy miệng lưỡi khó nghe, nhưng ngày thường ra tay hào phóng, hô bằng cẩu hữu không ít.
Có người liếc mắt một cái liền chú ý tới Lưu Song: "Nhị công tử nuôi tụ linh thú từ khi nào vậy?"
Dứt lời, người kia liền tò mò định cầm Lưu Song lên xem.
Bạch Vũ Huyên hất tay bọn họ ra: "Đi đi đi, linh thú của tiểu gia, các ngươi nhìn gì mà nhìn, có chắc chút nữa đánh bại được ta không?"
Là đệ tử xuất sắc của Tiên tộc, Bạch Vũ Huyên hoàn toàn có tư cách nói câu này, mấy người kia ngượng ngùng cáo từ rời đi.
Lưu Song dùng đôi mắt to đánh giá bên ngoài.
Không Tang Tiên cảnh hiện giờ, chắc chắn là thời điểm tốt đẹp nhất của Không Tang, quỳnh lâu ngọc vũ, tiên hạc tề phi, đệ tử Tiên tộc tới tỷ thí kéo dài vô số.
Lưu Song không thấy Yến Triều Sinh.
Rất nhanh đã tới vòng rút thăm đầu điên, Lưu Song thò lại gần nhìn tờ giấy trong tay Bạch Vũ Huyên.
"Tạ thị, Thành Châu."
Lưu Song có chút ấn tượng, hình như là đại công tử của Tạ thị Tiên tộc. Tạ thị là một trong tứ đại gia tộc của Không Tang Tiên cảnh.
Đài thử linh có tổng cộng mười chỗ, xem ra vận khí của Bạch Vũ Huyên không thể tốt hơn, vòng đầu tiên đã hòa Tạ tiểu Tiên quân.
Hai người đồng thời bước vào đài thử linh, Bạch Vũ Huyên đúng là kiêu ngạo, dám mang cả Lưu Song lên. Hai vị Tiên quân tỷ thí cát bay đá chạy, suýt nữa thổi bay bộ lông của nàng, Lưu Song chỉ đành phải ôm chặt lấy Bạch Vũ Huyên.
Đây là lần đầu tiên Lưu Song nhìn thấy thực lực của Bạch nhị.
Lúc cậu ta ở ngoài thành dưới nhân gian, có thể triệu tập nhiều hồn phách như vậy, nàng liền biết thực lực của Bạch Vũ Huyên không tồi. Bây giờ xem ra, quả nhiên là như vậy, pháp khí của cậu ta cũng là một thanh Tiên kiếm, toàn thân lửa đỏ, chiêu thức uy lực.
Đối thủ Tạ Tiên quan ban đầu còn chống đỡ được, về sau Bạch Vũ Huyên càng đánh càng hăng, Tạ Tiên quân sau khi bị đâm vài nhát, chủ động ôm quyền nhận thua.
Bạch Vũ Huyên cười đắc ý.
Lưu Song thở phào một hơi.
Bước xuống đài thử linh, Lưu Song vừa hay nhìn thấy bên cạnh có người bị đá ra ngoài, nàng tập trung nhìn, thì ra là người quen: Người xuất sắc nhất trong số đệ tử ngoại môn, Đinh Phong.
Giờ phút này cả người gã toàn vết thương, không cam lòng khập khiễng bước ra. Xem ra Yến Triều Sinh quả thật không có ý định giết gã lần nữa.
Vừa ngẩng đầu, một người quen chậm rãi bước tới. Bạch Vũ Huyên ánh mắt sáng lên: "Mật Sở, nàng cũng tới xem ta thi đấu sao?"
Mật Sở cười gật đầu: "Vừa rồi ta ở dưới đài thử linh, nhị công tử phong tư lỗi lạc, rất lợi hại."
Bạch Vũ Huyên nói: "Không sai, nàng hãy chờ xem trận tiếp thao tiểu gia thắng như thế nào."
Mật Sở nhìn về phía bên hông cậu ta, ánh mắt sáng lên: "Này, tụ linh thú xinh quá. Ta có thể lấy một món pháp khí đổi với nhị công tử không?"
Lúc trước nếu nàng ta nói như vậy, Bạch Vũ Huyên nhất định sẽ vô cùng vui vẻ cho nàng ta, có chết cũng không cần bất cứ thứ gì từ nàng ta.
Nhưng hôm nay, Bạch Vũ Huyên lại khó xử nhìn nàng ta, ấp úng nói: "Cái này, cái này không được, nếu nàng thích, hôm khác ta sẽ đưa một con tới cho nàng."
Mật Sở ngẩn người, miễn cưỡng cười nói: "Được."
Nàng ta trong lòng có vài phần dự cảm xấu, không phải vì không có được một con tụ linh thú, mà là thái độ của Bạch Vũ Huyên, trước đây cậu ta giống như một con chó điên chắn ở trước mặt, gặp ai cũng cắn, chỉ ngoan ngoãn nghe lời với mỗi mình nàng ta.
Hiện giờ cậu ta lại bảo vệ tụ linh thú này rất cẩn thận, nhìn dáng vẻ vô cùng trân trọng đó, linh thú này là ai cho cậu ta?
Mật Sở mơ hồ cảm thấy, có gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát.
Mật Sở còn chưa kịp tìm hiểu rõ, Bạch Vũ Huyên đã rút thăm cho trận thứ hai.
Lưu Song toàn bộ hành trình không phát ra tiếng, sắm vai một quả cầu lắm lông đủ tiêu chuẩn. Bạch Vũ Huyên không bỏ nàng ra, nàng thở pháo một hơi, vẫn còn tốt, tình nghĩa trúc mã vẫn còn. Vừa rồi nàng vô cùng lo lắng, sợ Bạch Vũ Huyên tặng mình cho Mật Sở.
Bạch Vũ Huyên đánh liên tục mười hai trận, mười hai trận toàn thắng, chỉ có trận đầu coi như sức mạnh có chút ngang nhau, mấy trận sau đều như trò đùa. Cậu ta tới đây để đoạt giải nhất, theo lời cha cậu ta nói, Bạch thị là đệ nhất đại gia tộc ở Không Tang, nếu cậu ta không đoạt được vị trí đầu bảng, hôm nay cũng không cần trở về.
Lưu Song may mắn đi theo cậu ta được thơm lây, đón nhận sự ủng hộ và ghen tỵ của rất nhiều đệ tử phía dưới.
Trận thứ mười hai kết lúc, bọn họ vừa bước xuống đài thử linh thì nghe thấy phía dưới thảo luận.
"Bạch nhị công tử trong thời gian ngắn đánh thắng liên tiếp mười hai trận, lần này chúng ta cũng biết ai là người đứng đầu cuộc thi."
Một người khác phản bác hừ cười: "Chưa chắc, các ngươi không biết ở khu kế bên, có người đã thắng liên tiếp mười ba trận sao?"
"Mười ba trận?" Người nọ cả kinh nói, "Ai?"
"Không rõ lắm, nghe nói là một đệ tử ngoại môn, trước kia trông coi đại môn Tiên cảnh."
Lưu Song thở dài, còn có thể là ai.
Bạch Vũ Huyên giờ phút này cũng biết không ổn, nhíu mày: "Hắn thắng liên tiếp mười ba trận?"
Chúc mừng ngươi, rốt cuộc cũng nhận ra tình hình không ổn.
Mật Sở cũng ở bên cạnh bọn họ, nghe vậy mắt đẹp khẽ biến động, như đang suy nghĩ gì đó.
Quanh đi quẩn lại, rốt cuộc đối thủ của Bạch Vũ Huyên vẫn là Yến Triều Sinh.
Bởi vì là trận đấu cuối cùng nên lượng người đến xem đông chưa từng có, ngay cả cảnh chủ và cảnh chủ phu nhân cũng ngồi trên đài cao. Ngoài ra còn có rất nhiều trưởng lão cùng các đại thần thị tộc, trong đó bao gồm cả cha của Bạch Vũ Huyên.
Xích Thủy Xung trông thấy linh thú bên hông Bạch Vũ Huyên, mặt biến sắc, nhỏ giọng nói: "Thật vô lý!"
Tử phu nhân nghi hoặc nói: "Sao vậy?"
Xích Thủy Xung nghẹn lại, thở dài: "Không có gì." Các trưởng lão khác cũng không thấy điều khác thường.
Bạch Vũ Huyên tuy kiêu ngạo nhưng cũng có đầu óc, biết trận cuối cùng không phải trò chơi, liền tháo Lưu Song xuống, Lưu Song ôm chặt lấy cậu ta, truyền âm: "Không được không được, ta cũng phải đi."
"Chút nữa phải đánh, ta không rảnh lo cho ngươi."
Bạch Vũ Huyên theo bản năng bị kích thích vọt lên.
Cả ngày trôi qua, cuối cùng Lưu Song cũng nhìn thấy Yến Triều Sinh, hôm nay hắn ăn mặc khác hẳn ngày xưa, thiêu niên một thân huyền y, tóc buộc cao.
Trước đây trên người hắn vẫn còn mang vẻ đẹp quyến rũ của Yêu tộc, hôm nay thấy hắn thế này, trông cứng rắn mười phần.
Dù sao hắn cũng thuộc Xà tộc, cảm giác lạnh lẽo tôi tăm trên người hắn là thứ Tiên tộc không có.
Đài thí linh vừa mở, phía dưới có người sôi nổi nghị luận: "Chỉ là một tên đệ tử bình thường mà thôi."
"Nghe nói trên người có Yêu mạch".
"Một tiểu Yêu hèn mọn lại vọng tưởng mưu cầu Tiên đạo? Nực cười."
"Thắng liên tiếp mười tám trận thì sao, dù trận cuối cùng hắn có thẳng, Tiên cảnh cũng sẽ không dùng hắn, càng không ai nhận hắn làm đồ đệ, kết nạp hắn vào trong tộc."
...
Lưu Song nhìn sắc mặt Yến Triều Sinh, thiếu niên ánh mắt bình tĩnh, giống như người bị đám người ở dưới coi khinh không phải là hắn. Hắn nhìn Bạch Vũ Huyên, khóe miệng lộ một nụ cười lạnh lẽo: "Tại hạ, đệ tử ngoại môn Yến Triều Sinh, xin được chỉ giáo."
Tới rồi, nụ cười tươi này khiến cả người Lưu Song nổi hết lông, cảm thấy không ổn. Cũng may hắn không thấy Lưu Song, hoàn toàn không quan tâm đến sủng vật Bạch Vũ Huyên mang theo, quả cầu lắm lông xinh đẹp trong mắt người ngoài, trong mắt hắn dường như chỉ là một vật chết, hắn lạnh nhạt đến cực độ, thờ ơ đến mức không thèm quay mặt đi, ngưng ra một cây rơi đen ánh vàng.
Bạch Vũ Huyên cũng tối sầm mắt, lấy ra Tiên kiếm của mình.
Yến Triều Sinh không quan tâm mà vuốt ve cây roi, rất giộng một vai ác ác độc, ngữ điệu âm trầm: "Có cần đệ tử tặng nhị công tử mười chiêu để báo đáp ân tình lúc trước của nhị công tử không?"
Bạch Vũ Huyên bị chọc giận, cười lạnh một tiếng lao tới, hận không thể dùng thanh kiếm đỏ đâm chết hắn.
Ngay sau đó, thân hình của Yến Triều Sinh cũng biến mất.
Thân ảnh của hắn giống như sương mù đen dày đặc, chớp mắt đã ở sau Bạch Vũ Huyên.
Bạch Vũ Huyên trong lòng rùng mình, xoay người dùng kiếm đón đỡ, Tiên kiếm và chạm với cây roi vung tới tàn nhẫn phát ra thanh âm chói tai, Yến Triều Sinh lạnh lùng khen: "Không tồi."
Nhưng cây roi của hắn đánh mạnh vào đùi của Bạch Vũ Huyên.
Bạch Vũ Huyên kêu lên một tiếng, cắn răng không phát ra tiếng, hai tay chắp lại, Tiên kiếm hóa thành mười hai đạo, phóng về phía Yến Triều Sinh.
Yến Triều Sinh trợn mắt, không thấy động tác của hắn, mười một thanh Tiên kiếm liền hóa thành hư ảo, chỉ còn sót lại một thanh Tiên kiếm chĩa thẳng vào giữa máy hắn, từng tấc từng tấc đông cứng lại.
Hắn vung tay lên, Tiên kiếm rơi xuống đất.
Phía dưới im bặt, chưa bao giờ an tĩnh như vậy, tiếng hò hét trợ uy cũng không có. Ai cũng có thể nhìn ra, trận cuối cùng nay, thực lực giữa hai người hoàn toàn không tương xứng.
Lưu Song cũng không khỏi khiếp sợ, nàng cho rằng Yến Triều Sinh chỉ khôi phục sức mạnh ban đầu thôi! Không ngờ có được ngọc Thanh Anh, còn có Tiên khi do Thượng cổ Yêu điểu biến thành, Yến Triều Sinh lại có thể mạnh đến mức này! Lần trước ở rừng trúc, quả nhiên hắn giấu dốt, hiện giờ trận đấu này là thứ hắn mong đợi nhất trong ba năm qua, chắc chắn hắn sẽ không nhượng bộ, không che giấu toàn bộ sức mạnh của mình.
Vốn dĩ cho dù có ngọc Thanh Anh, nó cũng sẽ bị giới hạn phát huy bởi người sử dụng. Không ngờ Yến Triều Sinh lại khiến mọi người kinh ngạc đến như vậy, nàng hiểu ra, rất lâu về trước, khi Yến Triều Sinh chưa bị phế tu vi, dù có không môn không phái, đi theo con đường hoang dã cũng đã rất cường đại.
Chỉ vì được ở lại, hắn mới nhẫn nhịn tất cả những gì Bạch Vũ Huyên làm. Lúc đó khát hao mạnh mẽ nhất của hắn chính là hôm nay sẽ sỉ nhục Bạch Vũ Huyên.
"Nhị công tử nhận thua đi."
"Không!"
"Hay lắm." Hai người đánh qua đánh lại mấy chục chiêu, cây roi ác độc vung về phía Bạch Vũ Huyên, đánh vào chỗ đau nhất của Bạch Vũ Huyên.
Bạch Vũ Huyên ương ngạnh chịu đứng, chiến đấu trực diện.
Tình huống tệ nhất đã xảy ra, từng đợt roi đánh lên người Bạch Vũ Huyên. Lưu Song vội vàng truyền âm nói: "Bạch Vũ Huyên, nhận thua đi, nếu cứ như vậy, hắn sẽ đánh chết ngươi!"
Yến Triều Sinh vốn hận Bạch Vũ Huyên, sẽ không tha cho cậu ta. Yến Triều Sinh cũng biết rõ, Bạch Vũ Huyên sẽ không nhận thua, càng sẽ trả thù.
"Tuyệt đối không!"
Mắt thấy vậy, Bạch tộc trưởng nhịn không được đứng lên, từng đợt roi vút xuống, tim Lưu Song đập mạnh, một quả cầu đầy lông đáp trên tay Yến Triều Sinh, há miệng cắn lấy hắn.
Yến Triều Sinh bị cắn đau, vẻ mặt lạnh lùng, khí tức quan hắn thô bạo, vừa định bóp chết linh thú phế vật của Bạch Vũ Huyên dám đánh lén hắn này, thì chợt dừng lại.
Hắn xách nàng lên, nhíu mày đánh giá nàng.
Quả cầu lông vẫn cắn lấy hắn, một đôi mắt đen to tròn lúng liếng trừng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn mím môi: "Nhả ra."
Quả cầu lông lắc đầu.
Vẻ mặt hắn không cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Cô còn như vậy, ta sẽ giận đấy."
Nàng cắn tay hắn, vẫn lắc lắc đầu.
Yến Triều Sinh nói: "Ta sẽ không tha cho hắn, đây là cơ hội duy nhất của ta."
Dứt lời, hắn hung hăng kéo nàng ra, ôm nàng vào lòng, lại nhìn Bạch Vũ Huyên bị trọng thương vẫn không chịu nhận thua, lạnh mặt, một chân đá cậu ta xuống linh đài.
Hắn đứng ở trên đài, rõ ràng là người chiến thắng cuộc thi, nhưng sắc mặt còn khó coi hơn cả Bạch Vũ Huyên dưới đài.
-------------------HẾT CHƯƠNG 43-------------------