Lưu Song trước nay không nghĩ tốc độ của mình có thể nhanh như vậy, nàng lên đường không kể ngày đêm, đến khi tới biên giới Quỷ vực thì đã chật vật không chịu nổi.
Bên ngoài núi Kình Thương có một sơn môn, sơn môn cao trăm trượng, nguy nga cao vút, mỗi một cái trụ đều có Quỷ khí quấn quanh dày đặc, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Nàng định bay vào núi Kình Thương, lại bị tướng Quỷ thủ vệ ngăn lại: "Kẻ nào dám to gan, xâm phạm Quỷ giới của bọn ta!"
Hai thanh đại đao đen nhánh chặn lại đường đi của Lưu Song, nàng không thể không từ không trung nhảy xuống, sắc mặt trắng bệch, nhìn hai hồn Quỷ âm trầm giải thích nguyên do: "Xin tướng quân thứ lỗi, tiểu Tiên không phải là mạo phạm Quỷ vực, thật sự có việc quan trọng, cầu kiến Yêu quân Bệ hạ."
Hai tên tướng lĩnh xuất hiện ở đằng trước, phía sau còn có mười tám Quỷ tu cầm vũ khí, chặn chặt trước sơn môn Kinh Thương.
Một gã y phục đen nhánh trong số đó, là tướng Quỷ nửa người dưới đều là Quỷ khí, ngữ khí lành lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn cầu kiến Bệ hạ chúng ta, đến từ đâu thì về lại đó, nếu không đứng trách ta nuốt ngươi!"
Nếu không có quy tắc nghiêm ngặt của Yến Triều Sinh, bọn chúng chỉ sợ thật sự không nói hai lời, lập tức hút khô nàng rồi.
Một tướng Quỷ khác nhìn Lưu Song một cái, vung đao tiến lên: "Đi đi đi, nhanh nhanh đi đi. Đại môn Quỷ vực bình thường không mở, phải chờ đến ngày bách Quỷ dạ hành."
Bách Quỷ dạ hành, là phải chờ tới giữa hạ, khi đó đừng nói cứu người, chỉ sợ hồ Thương Lam đã bị thiêu đến không còn một ngọn cỏ.
Lưu Song bị chặn ở ngoài Quỷ môn, mới biết nếu không là phi tử của Yến Triều Sinh thì rất khó để tiến vào Quỷ vực môn.
Nàng lấy ra mấy viên linh châu trên người: "Các đại nhân có thể châm chước không?"
Tướng Quỷ áo đen thấy linh châu thì ánh mắt sáng lên, một kẻ khác ngăn gã lại: "Không được!"
Gã áo đen đành phẫn nộ quát: "Mau cút đi!"
Một tiếng này mang theo pháp lực, rất chói tai. Lưu Song bịt tai lại, vốn dĩ nàng không muốn tiết lộ thân phân đáng xấu hổ của mình, nhưng nàng có thể chờ, hồ Thương Lam không thể chờ.
Hôm nay nếu không gặp được Yến Triều Sinh, thì gia đình của nàng, người nhà của nàng toàn bộ đều bị nghiệt hỏa thiêu chết.
"Ta là... phi tử trước đây của Yêu quân Bệ hạ, Lưu Song, các đại nhân cứ nhận lấy linh châu, không cần mở Quỷ môn cho ta, chỉ cần giúp ta truyền một câu tới Yêu quân Bệ hạ, không, tới Túc Luân đại nhân hoặc Phục Hành đại nhân, cho dù là Trường Hoan cô nương cũng được. Nói là Lưu Song có việc gấp cầu kiến, xin Yêu quân ra tay cứu viện, sau này Lưu Song kết cỏ ngậm vành*, nguyện trả giá báo đáp hết thảy!"
*Kết cỏ ngậm vành: chỉ sự báo đáp công ơn.
"Ngươi nói ngươi là nương nương?"
Hai tướng Quỷ nhìn nhau, Yêu quân có một vị nương nương mọi người đều biết, chẳng qua bởi vì nương nương hiếm khi ra ngoài, cho nên người từng gặp nàng không nhiều.
Hai gã thì thầm một hồi, Lưu Song nghe thấy bọn họ bàn bạc —
"Nàng ta nói thật không?"
"Nếu là nương nương, thì sao lại xuất hiện ở đây mà không phải ở trong cung điện Quỷ vực?"
"Nàng ta xinh đẹp như vậy, còn biết Phục Hành và Túc Luân đại nhân, có khả năng là nương nương thật, nếu không thì thử xem, dù sao chỉ là nhận linh châu, truyền một câu, cũng không chậm trễ chuyện gì."
Lưu Song căng thẳng nghe, không biết nên khóc hay cười, đến cuối cùng, vẫn là một khuôn mặt khiến bọn họ giúp đỡ truyền lời.
Gã áo đen thu hạt châu, thân ảnh biến mất không thấy đâu nữa, đi vào hồi bẩm.
Trong lòng Lưu Song nôn nóng thập phần, nghiệt hỏa có thể ập đến bất cứ lúc nào, nếu nàng trở về trễ một khắc, có nghĩa là nguy hiểm sẽ nhiều thêm một phân.
Thời gian tích tắc qua đi, thân ảnh tướng Quỷ áo đen cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Lưu Song.
"Sao rồi?"
Tướng Quỷ sắc mặt thật sự không tốt: "Đi đi đi, Phục Hành đại nhân bảo ngươi đi!" Vì bẩm báo chuyện này, trên người gã còn ăn mấy roi của Phục Hành đại nhân, nên bây giờ thấy Lưu Song thế nào cũng không vừa mắt.
Lưu Song cắn răng, dứt khoát hóa thành luồng sáng trắng bay vào trong.
Tướng Quỷ hoàn toàn tức giận: "Ngăn lại, xâm phạm Quỷ vực ta, giết không tha!"
Mười tám bóng đen Quỷ hồn quấn chặt lấy thân ảnh của Lưu Song, gã áo đen đánh một chưởng về phía lưng Lưu Song, Lưu Song rơi xuống, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, một tên gã cầm Quỷ đao mang lôi đình đánh xuống, định chém đầu Lưu Song.
"Yến Triều Sinh! Yêu quân Bệ hạ! Ta biết ngài nhìn thấy, cầu xin ngài, cầu xin ngài hãy cứu lấy Thương Lam Tiên cảnh!"
Trước khi Quỷ đao chạm vào thân thể Lưu Song, một cái roi màu đỏ máu quấn lấy Quỷ đao. Nhóm Quỷ tu thấy người tới, toàn bộ quỳ xuống.
" Bái kiến Phục Hành đại nhân."
Phục Hành thu hồi roi, từ trên cao nhìn xuống Lưu Song, mặt không cảm xúc nói: "Lưu Song Tiên tử, mời trở về đi. Cấm ngươi bước vào Quỷ vực, đây là mệnh lệnh của Yêu quân. Bệ hạ nói, ngài ấy chưa từng có phi tử gì đó, cho dù có, cũng không tên là Lưu Song, xin Tiên tử tự trọng."
Lưu Song lau vết máu tươi bên môi, đứng lên, khó khăn nói: "Ta biết thế sự không có ai hoàn toàn giúp đỡ người khác vô điều kiện, hiện giờ ta lấy thân phận là sứ giả của Thương Lam Tiên cảnh, xin Yêu quân và Phục Hành đại nhân, nhanh chóng ra tay tiếp viện Thương Lam, ngày nào đó, mấy vạn sinh linh của Thương Lam Tiên cảnh, sẽ cung phụng Yêu quân trăm năm, lấy làm báo đáp."
Quá khứ từng có chuyện như vậy xảy ra, sứ giả chỉ cần nói ra điều kiện trao đổi, chỉ cần không ảnh hưởng tới toàn cục, Yến Triều Sinh thường sẽ nguyện ý giúp.
Phục Hành không nói gì, trầm mặc nhìn Lưu Song.
Phục Hành nghĩ thầm: Nàng ấy chạy mấy ngày đường, sắc mặt tái nhợt không cầm cự nổi, còn bị thương, Yêu quân nói ra lời tuyệt tình như vậy, đáy mắt mệt mỏi của nàng chỉ thẫn thờ một cái chớp mắt, sau đó lập tức vứt bỏ tình cảm cá nhân, dùng thân phân sứ giả của mình ra điều kiện cung phụng.
Giống như lời Túc Luân nói, sau khi giải linh với Yêu quân, Lưu Song dường như trưởng thành chỉ trong một đêm, trở nên kiên cường hơn, chẳng sợ tình huống nguy cấp hiện tại, ánh sáng trong mắt nàng sáng quắc.
Phục Hành không giống Túc Luân hay cười tủm tỉm, y tính tình quạnh quẽ, giống Yến Triều Sinh mười phần.
Trên thực thế, bất luận là chuyện gì, tình nghĩa trăm năm quen biết còn đó, Phục Hành bất luận như thế nào cũng sẽ giúp Lưu Song bẩm báo một tiếng, nhưng nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Yêu quân khi nói những lời này, Phục Hành lại lạnh nhạt xoay người: "Đóng cửa, truyền lệnh của Yêu quân, Tiên tử Lưu Song, vĩnh viễn không được vào Quỷ giới, nếu tự tiện xông vào, giết!"
Nhóm tướng Quỷ tất cả biến mất trước mắt Lưu Song, khoảnh khắc đại môn khép lại, Lưu Song đập cửa: "Phục Hành! Phục Hành đại nhân!"
Lưu Song bất lực ngồi sụp xuống đất.
Yến Triều Sinh cứ như vậy mà chán ghét nàng sao? Chán ghét đến mức không chịu gặp nàng, hắn biết rõ nàng vì Thương Lam Tiên cảnh mà cầu xin hắn, chưa hề lấy tình cảm xưa kia nhờ hắn giúp đỡ, nhưng hắn chán ghét nàng đến độ ngay cả lấy Thương Lam Tiên cảnh trăm năm cung phụng làm điều kiện tới xin trợ giúp đều không đồng ý.
Có Mật Sở để ấu yếm, trăm năm quá khứ của Lưu Song và Yến Triều Sinh, liền tan thành mây khói.
Trái tim kịch liệt nhảy lên, Lưu Song đè lại lồng ngực: Đừng khổ sở, ngàn vạn lần đừng khổ sở. Yến Triều Sinh thật sự không có lý do gì để trợ giúp một người xa lạ, hắn hành sự không thể đoán trước, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của hắn. Một khắc giải linh đó, ngươi đã nói với chính mình, không bao giờ phải khổ sở đau buồn vì hắn nữa.
Lưu Song nhìn Quỷ môn đóng chặt trước mắt, Yến Triều Sinh không muốn giúp nàng, Thiếu U không biết đã đi đâu, ngay cả Thụ gia gia sống vạn năm cũng không thể phá bỏ kết giới Thần khí bày ra, nàng dĩ nhiên cũng không có khả năng phá mở nó. Lần đầu tiên Lưu Song nhận ra, không một ai có thể giúp nàng. Trên đời này, người duy nhất có thể tin tưởng được, vĩnh viễn chỉ có chính mình.
Lưu Song đứng dưới sơn môn Quỷ vực, giống một con kiến nhìn trời đất cuồn cuộn.
Lần đầu tiên nàng hối hận vì đã gả cho Yến Triều Sinh, sống uổng trăm năm. Trăm năm này, nàng không học được cái gì, tu vi không tiến bộ thêm chút nào. Nàng không cứu được gia đình của mình, không cứu được mấy vạn sinh linh Thương Lam.
Yến Triều Sinh nếu chịu thương tiếc nàng, nàng chính là một sợi tơ hồng quấn quanh hắn, còn nếu hắn đã lãnh khốc vô tình, thì nàng chẳng là gì cả. Yến Triều Sinh là quân chủ hai giới, không được hắn đồng ý, thì cả Túc Luân lẫn Trường Hoan nàng đều không gặp được.
Chỗ bả vai bị tướng Quỷ đả thương đau đến thấu tim, Lưu Song nhất thời không biết nên đi đâu, ai mới có thể cứu hồ Thương Lam đây?
Trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng nồng đậm, Lưu Song cắn răng, quay đầu rời đi.
Nàng không thể bỏ cuộc, dù sao cũng phải thử một lần, kết quả tệ nhất, đơn giản là không giải được kết giới, nàng cùng Thụ gia gia bọn họ cùng chết trong nghiệt hỏa.
Nhưng nàng chưa kịp bay xa, một tấm lưới vàng che trời lấp đất ập xuống, bao vây lấy nàng.
Lưu Song đầu óc tê dại, lâm vào hôn mê.
Trước lúc mất đi ý thức, nàng nghe thấy giọng nói của một nam nhân: "Ơ, hình như bắt nhầm người rồi?"
*
Rèm châu bị gió thổi bay, khi Lưu Song mở to mắt, nàng phát hiện tay chân mình đều bị dây thừng trói chặt. Nàng cố gắng tháo ra, nhưng dây thừng màu vàng tựa như có sinh mệnh, càng siết càng chặt, cơ hồ ăn sâu vào máu thịt của nàng.
"Tỉnh rồi sao? Khuyên ngươi không nên uổng phí sức lực, Khổn Tiên thừng nếu dễ dàng bị đứt như vậy, Tiên giới ta đã sớm diệt vong rồi."
Lưu Song theo tiếng nhìn lại, một nam tử mặc áo bào trắng chậm rãi đi tới, hắn ta đội ngọc quan màu vàng, tướng mạo ngay thẳng uy nghiêm.
Nhưng dáng vẻ của hắn ta lại hoàn toàn không giống như vậy. Trên người nam tử còn mang theo bọt nước, quần áo buộc hờ hững, toát ra một hương vị phóng đãng.
Phía sau hắn ta là một bể tắm ướt át, hiển nhiên lúc nàng hôn mê, người này đang ở trong điện tắm rửa.
Còn chưa đến gần, y phục của hắn ta đã bị xé toạc, Lưu Song vội vàng dời đôi mắt đi.
Nam tử sung sướng bật cười thành tiếng.
Lưu Song cắn răng: "Tôn giả là người phương nào, tiểu Tiên không nhớ đã đắc tội tôn giả, thỉnh cầu tôn giả thả tiểu Tiên ra."
Nam tử thong thả ung dung nắm lấy cằm nàng, xoay mặt nàng lại, cười nói: "Ngươi không ngại thì đoán xem, ta cảm thấy ngươi đã đoán ra."
Động tác của hắn ta tuy hiền hòa, nhưng lúc hành sự lại cho thấy một sự kiên định không thể phủ nhận. Lưu Song cảm thấy cằm của mình bị hắn niết đến xanh tím.
Lưu Song không mở miệng không được: "Thiên quân Phong Phục Mệnh?"
Phong Phục Mệnh cười rộ lên: "Ta nói rồi, ngươi có thể đoán trúng."
Hắn ta buông Lưu Song ra, vung tay lên, trên bàn xuất hiện một bình trà xanh, hắn ta vừa pha trà uống vừa nói: "Yến Triều Sinh dám bắt Mật Sở đi, nên đoán trước sẽ có hôm nay. Hắn dám bắt phi tử của bổn quân, phi tử của hắn đương nhiên phải lấy thân để trả giá."
Nghĩ đến mọi người ở hồ Thương Lam hiện giờ sinh tử chưa biết, Lưu Song vội la lên: "Thiên quân đại nhân, ta đã không còn là phi tử của Yêu quân nữa, ta với ngài ấy đã thực hiện lễ giải linh rồi, không liên quan gì đến nhau hết, ta cũng không phải là Mật Sở Thiên phi, không phải người ngài muốn. Hiện giờ ta có việc gấp phải đi cứu người, ngài có thể thả ta ra không?"
"Đương nhiên có thể."
Không đợi Lưu Song vui sướng, hắn ta chậm rãi bổ sung nửa câu sau: "Khiến Yến Triều Sinh lấy Mật Sở tới đổi thì liền có thể, ngươi yên tâm, ta đã phái người tới thông báo cho hắn, giờ Ngọ ngày mai, ở đại môn Thiên giới, nếu hắn mang Mật Sở tới, bổn quân ắt sẽ không làm khó dễ một nữ tử ngươi. Còn nếu hắn không tới..."
Phong Phục Mệnh cười: "Tiểu Tiên thảo, ngươi sẽ không biết hậu quả là gì đâu."
Tuy hắn ta đang cười, nhưng Lưu Song lại bị hắn nhìn đến không rét mà run. Có thể dễ dàng nhìn thấu bản thể của người khác, Thiên quân Phong Phục Mệnh không thể khinh thường.
Khi nàng còn ở bên cạnh Yến Triều Sinh, cũng thường nghe người ta nói qua phong cách hành sự của vị Thiên quân này. Hắn ta tướng mạo thanh tú, nhưng hành sự lại quả quyết tàn nhẫn, thường thường hay nói cười, nhưng lại làm chuyện khiến người ta không tưởng tượng được.
Lưu Song mím môi: "Yêu quân sẽ không đồng ý. Ngài ấy thích Mật Sở Thiên phi, bọn họ vất vả lắm mới ở bên nhau, không có khả năng sẽ đồng ý dùng Mật Sở Thiên phi đổi lấy ta, Thiên quân đại nhân, ta chỉ là một gốc cây tiểu Tiên thảo, linh lực không cao, không có gì để giúp ngài cả, dù ngài có tóm được ta, cũng không thể cản tay Yến Triều Sinh."
Ánh mắt của Phong Phục Mệnh dạo quanh một vòng trên gương mặt nàng, hắn ta cười nói: "Cũng chưa chắc."
Hắn ta đưa cho Lưu Song một tách trà, Lưu Song lắc đầu.
Không biết Phong Phục Mệnh đã làm động tác gì, bình trà trên bàn ngọc tất cả đều biến mất.
"Ngươi không hiểu nam nhân, cho dù hắn không yêu ngươi, không hề muốn ngươi, cũng không thể chịu đựng được khi thấy ngươi bị người khác làm bẩn. Cũng giống như bổn quân cũng không yêu Mật Sở, chẳng sợ tự mình giết nàng, nhưng không thể để nàng cùng Yến Triều Sinh qua lại."
Lưu Song trong lòng có dự cảm xấu: "Thiên quân có ý gì?"
Phong Phục Mệnh mỉm cười nói: "Bổn quân phái người nói với hắn, nếu hắn không chịu đổi, thì phi tử xinh đẹp trước đây của hắn, sẽ phải đi hầu hạ mấy tên thủ vệ xấu nhất Thiên giới."
Lưu Song sắc mặt xanh mét.
Phong Phục Mệnh nói: "Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, hiện tại bổn quân đã đổi chủ ý."
Thấy Lưu Song nhìn qua, hắn ta khẽ cười một tiếng: "Ngươi so với tưởng tượng của bổn quân đáng yêu xinh đẹp, xác thật có vài phần tương tự với Mật Sở, thậm chí ngươi còn xinh đẹp hơn nàng ấy vài phần. Mật Sở thấy ngươi, chỉ sợ hận đến mức phát run nhỉ? Gương mặt mỹ lệ của nàng ấy..."
Phong Phục Mệnh trầm ngâm một lát: "Ngay cả Yến Triều Sinh cũng không biết, nàng ấy đã dùng nhiều cách mới có được nó, còn ngươi lại là trời sinh. Cho nên, Yến Triều Sinh không tới cũng tốt, hắn thích Mật Sở thì cứ mang đi, ngươi đi theo bổn quân, bổn quân cũng chẳng tổn thất gì."
Lưu Song hiện tại không có tâm trạng lo lắng cho gương mặt của mình, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, nàng nôn nóng nói: "Thiên quân đại nhân, bất luận giữa mấy người các ngài có liên hệ gì, ta thật sự cần cứu người gấp. Hồ Thương Lam bị Thần khí phong ấn, nghiệt hỏa sắp đến, ngài là chủ quân Tiên giới, không cần thả ta ra cũng được, ngài cứu sinh linh hồ Thương Lam Tiên cảnh được không?"
Phong Phục Mệnh ánh mắt tối lại, than nhẹ lắc đầu: "Nghiệt hỏa là định số của cỏ cây chi linh ở Bát Hoang, bổn quân không thể ra tay can thiệp."
Ngữ điệu của hắn ta tùy ý, trong mắt hờ hững: "Dù sao cũng chỉ là một đám cây cỏ không thể hóa hình, nếu chúng nó chết thật, cũng là kết thúc một kiếp. Tiểu Tiên thảo, vui vẻ một chút, chờ ngày mai Yến Triều Sinh đến, nếu hắn nguyện ý dùng Mật Sở đổi lấy ngươi, dĩ nhiên cũng sẽ nguyện ý vì ngươi mà can thiệp mệnh số của người khác, nhận lấy lôi kiếp."
Lưu Song bị đám người này làm cho tức chết rồi, không ngờ chi chủ của Thiên giới cũng bạc tình như thế, chúng sinh ở hồ Thương Lam cũng là con dân của Phong Phục Mệnh mà.
Mấy vạn sinh linh trong mắt hắn ta, chẳng là gì cả.
Bát Hoang mở mang, Tiên cảnh nhiều không đếm xuể, Phong Phục Mệnh có lãnh thổ rộng lớn, sẽ không đem sinh linh của một chi cảnh nhỏ bé hoang vu để vào mắt.
Lưu Song cảm thấy cười chê.
Bị trói chặt, Lưu Song ngủ không được, trong điện còn có Phong Phục Mệnh, nàng càng cảnh giác. Trong đầu đếm đi đếm lại canh giờ, mỗi một khắc, đều lo lắng nếu nàng không kịp chạy trở về, nghiệt hỏa sẽ tàn sát hồ Thương Lam.
Bị mắc kẹt ở trong đó không thể chạy thoát, tuyệt vọng đến mức nào?
Không biết qua bao lâu, một con Thần điểu xuất hiện bên người Phong Phục Mệnh, Phong Phục Mệnh mang theo Lưu Song, cười nói: "Đi thôi, Yến Triều Sinh có nguyện ý cứu ngươi, cứu người của tộc ngươi hay không, chờ lát nữa sẽ biết."
-----------------HẾT CHƯƠNG 12-----------------