Giờ Tý sắp đến, là thời điểm tốt nhất để mở Quỷ môn, Lưu Song vẫn không thấy Thiếu U.
Trăng lạnh như nước, nàng cầm Thái Sơ kính, trong lòng có chút phiền muộn. Bây giờ nàng mới biết kiếp trước mình may mắn cỡ nào, ngây thơ gặp được Thiếu U, cái gì cũng không làm được cho y, nhưng lại được y quan tâm dịu dàng.
"Đừng đợi nữa, hắn sẽ không tới đâu."
Lưu Song quay đầu lại, thấy Yến Triều Sinh khoanh tay đứng sau nàng. Trong mắt hắn hiện lên một tia giễu cợt: "Ta vừa mới thấy, Phong Thái Ý đang uống rượu với hắn."
Yến Triều Sinh không xuất hiện còn tốt, lúc hắn xuất hiện trước mặt nàng, Lưu Song lúc này mới nhận ra, đã nhiều ngày qua nàng không gặp hắn.
"Mấy ngày qua ngươi làm gì vậy, sao không thấy bóng dáng đâu?"
Yến Triều Sinh cười lạnh một tiếng: "Sao, ta đi đâu cũng cần phải nói với cô? Cô ngày nào cũng đi canh chừng Thiếu U, còn thèm để ý ta đi đâu sao?"
Lưu Song nghĩ thầm: Nói chuyện bình thường là được, nổi giận cái gì? Nàng không ngờ chỉ thuận miệng hỏi, lại nhận được câu trả lời như vậy.
Thái Sơ kính trong lòng ngực trong suốt, hai người bốn mắt đối diện, nàng khó hiểu nhìn hắn, chỉ hỏi một câu thôi, sao hắn lại giống như ăn pháo vậy? Lúc trước nàng đâm dao găm về phía hắn, cũng không thấy hắn âm dương quái khí như vậy.
Yến Triều Sinh là người đầu tiên dời mắt, lạnh mặt không nhìn nàng.
Lưu Song mếu máo, nàng không quan tâm hắn đã đi đâu, chỉ cần không làm hại Côn Luân Tiên cảnh là được.
Giờ Tý đến, nàng không rảnh nói chuyện với Yến Triều Sinh về vấn đề nhàm chán đó, Thiếu U không đến làm nàng có chút chán nản.
Lưu Song trước đó cũng đã nghĩ đến tình hình không hay này, nếu Thiếu U không tới, nàng vẫn sẽ đi một chuyến đến Quỷ vực, Bạch Vũ Huyên chỉ cho nàng mượn Thái Sơ kinh một ngày, bỏ lỡ cơ hội lần này, không tìm được hồn phách của mẫu thân Thiếu U, Thiếu U chẳng những sẽ không thay đổi ấn tượng về nàng, tất nhiên cũng sẽ không cho mượn Thần Nông đỉnh.
Nhưng Lưu Song cũng không định liều lĩnh, trên người nàng có một viên Lưu Ảnh châu, nếu không lấy được tàn hồn của mẫu thân Thiếu U, nàng mang hình ảnh về cũng được, như vậy Thiếu U cũng sẽ tin nàng.
Lưu Song quyết tâm, thi pháp lấy máu đầu tim, nhỏ máu đầu tim lên Thái Sơ kính.
Gợn nước hút lấy màu nàng, càng thêm sáng, có thể so với ánh trăng. Lưu Song đặt tay lên gương, hình ảnh trong Thái Sơ kinh trở nên sống đọng, gợn nước dao động như thủy triều, bắt đầu cuồn cuộn không ngừng hút lấy linh lực nàng.
Trán Lưu Song chảy mồ hôi lạnh, sáng sớm Bạch Vũ Huyên có nói, muốn sử dụng Thái Sơ kính cần phải trả giá đại giới, không chỉ ba giọt máu đầu tim, còn cả linh lực của người sử dụng, mới có thể xuyên qua Bát Hoang trong khoảnh khắc.
Đi bao xa, quyết định linh lực sẽ bị hấp thụ nhiều hay ít.
Giờ phút này vằn nước Thái Sơ kinh sinh ra càng thêm mãnh liệt, hình ảnh trong Thái Sơ kính như một cái miệng to tham lam, dường như muốn hút khô số Tiên lực nàng mới tu luyện trong khoảng thời gian qua.
Lưu Song mồ hôi lạnh ròng ròng, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy.
"Cô điên rồi!" Yến Triều Sinh nói, "Vì mượn Thần Nông đỉnh, cô nhất định phải làm như vậy sao? Hay nói đúng hơn, cô là vì Tức Mặc Thiếu U."
Khi nói mấy lời cuối cùng, ngữ điệu của hắn lạnh lẽo.
Lưu Song vội vàng nói: "Ngươi mau thả ta ra!"
Trong chốc lát Thái Sơ kính khởi động, Yến Triều Sinh cứ lôi kéo nàng như vậy, cũng sẽ bị hút vào trong gương.
Yến Triều Sinh muốn nắm lấy tay nàng kéo ra, chặt đứt liên hệ giữa Lưu Song và Thái Sơ kính, nhưng Thái Sơ kính một khi hút máu đầu tim của người sử dụng sẽ không dừng lại, hắn thử rất nhiều lần, một bàn tay tương tự đang mọc ra trên tấm gương.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Yến Triều Sinh sắc mặt càng khó coi: "Ngu xuẩn, cô sắp bị tấm gương này hút khô linh lực rồi, cô muốn chết sao!"
Lưu Song liền không vui, hắn còn chưa phải là Yêu quân, chỉ là một tiểu đệ tử Không Tang bọn họ, nhưng lại không gọi nàng là thiếu chủ, còn nói nàng ngu xuẩn? Mấy ngày không gặp, Yến Triều Sinh thậm chí không thèm coi trọng Không Tang luôn rồi?
Nàng cũng đâm chọt hắn: "Vậy ngươi còn không buông ta ra, muốn chết cùng ta sao? Xem ra ngươi cũng không thông minh lắm đâu."
Bàn tay trên cổ tay kia cứng đờ, Yến Triều Sinh lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Lưu Song thầm nghĩ, tốt, Yến Triều Sinh buông tay ra kịp thời.
Ngay sau đó, ánh sáng của Thái Sơ kính càng trở nên mạnh mẽ hơn, Lưu Song trong lòng vui mừng, bóng dáng nàng giây lát hoàn toàn đi vào trong Thái Sơ kính, và trong chốc lát hình nnhư cũng có người nhảy theo vào trong.
Lưu Song không có thời gian xem xét tình hình, nín thở thu lại Tiên lực đang phát tán toàn thân.
Kiếp trước sinh hoạt ở Quỷ vực, nàng biết Quỷ vực có bao nhiêu nguy hiểm, hiện giờ là bảy trăm năm trước, Yến Triều Sinh vẫn chưa trở thành Yêu quân, Quỷ vực không có hắn trấn áp, nhất định còn loạn lạc hơn.
Chỉ có thể khống chế linh lực mới an toàn, nàng không muốn vừa tới đã bị đám Quỷ tu ăn thịt.
*
Lúc theo Xích Thủy Lưu Song nhảy vào Thái Sơ kính, Yến Triều Sinh trong lòng từng có lúc hối hận.
Hắn không phải là người xúc động như vậy.
Một đường từ Không Tang tới Côn Luân, đã xảy ra rất nhiều chuyện nằm ngoài dự kiến của hắn. Trong số đó chuyện làm tâm tình hắn phức tạp nhất, là lòng thèm muốn của thiếu chủ đối với hắn.
Nàng dùng mọi cách đối xử tốt với hắn, chữa trị vết thương cho hắn, ở trước người hắn, giữa Vạn Hồn Trủng canh giữ hắn một đêm... Ngay cả khi nhìn thấy cả người hắn đầy vảy rắn đen nhánh xấu xí, nàng cũng không chút ghê tởm nào, còn cởi y phục mặc cho hắn.
Nhưng đáng ghét nhất cũng là nàng, nếu không phải nàng tùy ý tùy hứng, khiến tu vi của hắn bị phế, thì hiện giờ hắn đã đang chuẩn bị cho kỳ thi rồi, chứ không phải vắt hết óc để khôi phục lại tu vi như bây giờ.
Đã nhiều ngày trong đầu Yến Triều Sinh lặp đi lặp lại hai giọng nói đan xen.
Một cái nói, sự thích thú của nàng không chân thành, giống như những nữ Yêu kia, nói không chừng chỉ là nhất thời coi trọng túi da của ngươi. Bát Hoang Tiên tử dâm loạn không ít, nàng là Tiên tử cao quý mang huyết mạch Xích Thủy, tương lai sẽ là chủ nhân của một đại Tiên cảnh, sao lại có thể coi trọng một tiểu đệ tử mang Yêu mạch? Ngươi từ trước đến nay có thù tất báo, lần này cũng không nên tha thứ cho nàng, tốt nhất nên lợi dụng nàng để khôi phục tu vi, rồi giải quyết nàng cùng Bạch Vũ Huyên cho xong.
Một giọng nói khác bênh vực cho nàng, mọi chuyện đều là do Bạch Vũ Huyên làm, nàng đã cố gắng hết sức để cứu lại, huống hồ gì trên đoạn đường này, không có nàng, nói không chừng ngươi sớm đã chết rồi, tha nàng một lần thì có sao?
Yến Triều Sinh năm nay mới sáu trăm tuổi, so với rất nhiều đại Yêu, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, có rất nhiều chuyện chưa từng trải qua, trái tim vẫn chưa hoàn toàn trở nên lạnh lùng quạnh quẽ.
Hắn vẫn chưa sắp xếp được suy nghĩ của mình, sau này nên đối xử lạnh nhạt với Xích Thủy Lưu Song, giữ khoảng cách, để nàng không thể si tâm vọng tưởng, rồi thả nàng đi? Hay là nên dứt khoát lợi dụng nàng rồi giết nàng?
Hắn chưa từng nghĩ nàng lại ngày ngày đi canh chừng Tức Mặc Thiếu U.
Có một lần hắn đi ngang qua nàng, nàng còn không thèm quay đầu, đi thẳng đến Tiên các của Tức Mặc Thiếu U.
Yến Triều Sinh giơ tay, bóp nát cành lá bên cạnh. Hắn biết, nàng là vì mượn Thần Nông đỉnh, nên mới đối với Tức Mặc Thiếu U hư tình giả ý. Nhưng nàng vui vẻ như vậy, cũng thực sự khiến người ta bực bội.
Lẽ ra hắn không nên do dự bóp chết nàng mới đúng.
Nhưng Yến Triều Sinh không ngờ rằng, khi nhìn thấy nàng không màng an nguy sử dụng Thái Sơ kính, hắn lại tức giận đến như vậy.
Bệnh đa nghi của hắn lại một lần nữa trỗi dậy, nàng rốt cuộc là vì muốn khôi phục gương mặt của nàng, hay là vì muốn quay lại với vị hôn phu trước Tức Mặc Thiếu U?
Khi nàng giận dữ nói kích hắn, có phải hắn muốn chết cùng nàng không, Yến Triều Sinh lập tức thả lỏng tay nàng ra, trong lòng lạnh lùng nói, được, chết đi, chết rồi thì hắn sẽ không phải bực bội mà nghĩ nên đối xử nàng như thế nào.
Nhưng khi thiếu nữ sắc mặt trắng bệch bị hút vào Thái Sơ kính, trong chớp mắt hắn đầu óc trống rỗng, theo bản năng muốn giữ chặt lấy nàng, kết quả cũng bị kéo vào trong gương.
Yến Triều Sinh không phải trả giá bằng máu đầu tim, dĩ nhiên khi ngã vào vùng hỗn độn tỉnh táo hơn Lưu Song rất nhiều.
Khi bọn họ bị hút vào Thái Sơ kinh, một bóng người mặc thanh y nhanh chóng đi tới, Tức Mặc Thiếu U vào một khắc cuối cùng cũng tới, theo bọn họ cùng rơi vào Thái Sơ kính.
Thiếu U rốt cuộc vẫn chọn tin Lưu Song.
Không biết vì sao, một khắc đó Yến Triều Sinh trong lòng sinh ra chút không vui.
Giờ phút này, dưới chân Yến Triều Sinh là một đống xương trắng hài cốt, xa xa là một con sông vắt ngang hừng hực lửa.
Ngay khi nhìn lại, hắn đã thấy Lưu Song và Tức Mặc Thiếu U.
*
Lưu Song bất tỉnh bên sông, Thiếu U đang đỡ nàng. Thiếu U cúi đầu nhìn nàng, vẫn là vẻ mặt không thấy buồn vui thuộc về Tiên quân. Y nhìn chằm chằm đầu bên kia của con sông lửa, dừng một chút, định bế Lưu Song lên.
Một bàn tay ngăn cản y.
Thiếu U quay đầu lại, thấy một thiếu niên mỉm cười lạnh lùng. Thiếu niên cong môi: "Không Tang thiếu chủ chúng ta không muốn quấy rầy Tiên quân, ta sẽ làm."
Thiếu U trí nhớ rất tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra thiếu niên này hôm đó cũng theo Xích Thủy Tiên tử tới.
Ngay cả nhãn lực của Thiếu U cũng chỉ có thể nhìn ra trong người hắn mang Yêu mạch, nhưng lại không cách nào nhìn ra trên người hắn kế thừa loại Yêu mạch nào. Khí tức trên người thiếu niên hỗn độn, như bao phủ tầng sương mù dày đặc, khiến người ta không nhìn rõ.
Thiếu niên cười lạnh: "Tức Mặc thiếu chủ đang dùng Tiên lực tra xét ta, không được lịch sự cho lắm."
Thiếu U kinh ngạc với sự nhạy bén của hắn, thần sắc lại hờ hững như cũ.
"Là ta đường đột."
Bầu không khí giằng có giữa hai người khiến Thiếu U nhìn ra, tên đệ tử Không Tang này hình như không thích mình. Cho rằng hắn là đồng học của Lưu Song, Thiếu U cũng không khăng khăng mà đem người giao cho hắn.
Yến Triều Sinh cũng không nói gì thêm, đón lấy Lưu Song, cõng ở trên lưng, rồi quay đầu lại hỏi y: "Tức Mặc thiếu chủ có biết đây là đâu và đi như thế nào không?"
Thiếu U trầm ngâm một lát: "Nếu ta đoán không sai, nơi này hẳn là Quỷ vực, Bất Vong thành. Bên kia dòng sông lửa, là nơi táng hôn của Quỷ vương đời trước."
Yến Triều Sinh cười giả tạo: "Tức Mặc thiếu chủ rất hiểu biết." Yến Triều Sinh cũng từngng he qua truyền thuyết Quỷ vực, song từ xưa đến này, Yêu giới và Quỷ vực không liên quan với nhau, điểm giao thoa duy nhất, có lẽ là mỗi một con Yêu sau khi chết, sẽ biến thành Quỷ hồn.
Không ngờ Xích Thủy Lưu Song lá gạn lại lớn như vậy, dùng Thái Sơ kính để vào Quỷ giới.
Hiện giờ Quỷ vực như rắn mất đầu, nơi nơi đều là tàn hồn lang thang, có một số lang thang ra khỏi Quỷ giới, không cam tâm chịu chết, sẽ gây nguy hại tới phàm nhân yếu ớt nhất.
Lửa u minh trên sông không dùng được linh lực, cũng không thể bay qua, chỉ có thể từng b ước đi qua dòng chảy.
Thiếu U dẫn đầu bước lên u minh hỏa, y thong dong bước đi, không giống như đang đạp trên ngọn lửa có thể đốt cháy thân thể và linh hồn, mà như đang tản bộ trên sân vắng.
Không bao lâu, Yến Triều Sinh cau mày, bước lên theo.
Sông lửa rộng lớn, liếc mắt nhìn qua, như đang nhìn thấy một vùng biển không bờ.
Thiếu U vốn tưởng ra Không Tang đệ tử phía sau không kiên trì được lâu, sẽ xin y giúp đỡ, nhưng sông lửa đã đi được một nửa, hắn vẫn không phát ra tiếng gì.
Thiếu u quay đầu lại, thấy Yến Triều Sinh vững vàng cõng Lưu Song đi trên ngọn lửa của dòng sông.
Hình ảnh ngọn lửa màu lam phản chiếu trong mắt Yến Triều Sinh, như một ánh sáng kỳ lạ và u tối, trán hắn đổ mồ hôi, cổ họng vẫn không phát ra một tiếng, cũng không chịu đem Lưu Song trên lưng giao cho Thiếu U.
Thiếu U thở dài một tiếng, bản thân y tu luyện gần vạn năm mới có được tu vi như vậy, Tiên thể rèn luyện đến nước lửa không xâm hại được, vậy mà thiếu niên này lại có thể chịu được.
"Đưa Xích Thủy thiếu chủ cho ta đi."
Đưa người qua sông lửa, sẽ chịu lửa thiêu gấp đôi.
Thiếu niên nhàn nhạt nhìn y: "Không cần, ta có thể mang nàng đi."
Dứt lời, Yến Triều Sinh đi qua người Thiếu U.
Thiếu U thu tay, không nói gì thêm.
Qua được sông lửa, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn đau cháy bỏng bị u minh lửa thiêu. Người Thiếu U vẫn không nhiễm một hạt bụi, y quay đầu lại nhìn Yến Triều Sinh, thấy đối giày của y gần như bị cháy hết, nhưng thiếu nữ dựa trên lưng hắn, ngủ rất an ổn.
Thiếu U nói: "Ngươi đối với Không Tang thiếu chủ rất tốt."
Yến Triều Sinh cười nhạo: "Nàng là Không Tang thiếu chủ, ta làm đệ tử Không Tang, dĩ nhiên muốn lấy lòng."
*
Lúc hai người nói chuyện, Lưu Song tiêu hao linh lực quá độ rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Ánh mắt đầu tiên nàng nhìn đến không phải Yến Triều Sinh dưới người, cũng không phải sông lửa đằng sau, mà là ánh mắt trong veo đạm mạc của Thiếu U bên canh.
Thiếu U nhìn nàng, thấy nàng tỉnh, khẽ mỉm cười: "Xích Thủy Tiên tử vẫn ổn chứ?"
Lưu Song trăm triệu lần không nghĩ rằng, Thiếu U cũng đi theo nàng, y thật sự nguyện ý tin tưởng nàng. Lưu Song trong lòng vui sướng, nhẹ nhàng cười nói: "Ta vẫn ổn, Thiếu U, đa tạ huynh đã tin ta."
Thiếu U trong mắt hiện lên một tia ấm áp, cười không nói gì.
Lưu Song còn định nói gì thêm, đột nhiên cơ thể nảy lên rồi bị ném xuống.
Nàng rơi đột ngột không kịp phòng ngừa, ngơ ngác ngồi dưới đây, mông đau đến khóe miệng kéo lên, Lưu Song ngẩng đầu, thấy một gương mặt cười lạnh lùng.
Yến Triều Sinh từ trên cao nhìn xuống, lại là giọng điệu lạnh nhạt quái dị, nói: "Thiếu chủ trông có vẻ tinh lực dư thừa, nghĩ thấy tự mình xông đến trước nơi táng hồn của Quỷ vương cũng không thành vấn đề."
Nói xong hắn liền đi, chỉ để lại một bóng dáng.
Lưu Song khẽ trợn tròn mắt, Yến Triều Sinh hắn, hắn sao lại cũng theo vào được?
-----------------------HẾT CHƯƠNG 30-----------------------