Sau khi Yến Triều Sinh rời đi, Lưu Song nói: "Tức Mặc thiếu chủ, hay chúng ta đừng đi nữa?"
Trong lòng nàng vô cùng bất an.
Khi Yến Triều Sinh nói phía trước là Bát Khổ cốc, Lưu Song trong lòng khiếp sợ, tức khắc hiểu ra cửu tử nhất sinh đã trải qua mà Thiếu U đời trước từng nói là gì, hắn thân là Côn Luân thiếu chủ, vốn có gần vạn năm tu vi, sinh ra đã có Thượng cổ Tiên mạch, cảnh chủ một phương, ngang hàng với quân vương. Vì sao sau đó Tiên lực lại mất hết, bảy phách tán loạn, phải đến nhân gian tìm hồn.
Thì ra y từng đến Bát Khổ cốc, trả giá đại giới vô cùng lớn, bảy phách từ Bất Vong thành bay đến nhân gian, Lưu Song mới có thể gặp được y ở nhân gian.
Bảy phách bao gồm: vui, giận, buồn, sợ, yêu, ác, ham muốn.
Trước khi Thiếu U gặp Lưu Song, đã thu thập được sáu phách, chỉ thiếu một phách cuối cùng, Lưu Song tò mò hỏi y: "Còn thiếu phách nào?"
Thụ gia gia buồn bã nói: "Con hỏi nó làm gì, một phách kia không phải ở trên người con sao?"
Lưu Song hoảng sợ không thôi, cố gắng nhớ lại nàng đã nuốt một phách của Thiếu U khi nào mà bản thân lại hoàn toàn không biết.
Thiếu U mặt ửng đỏ, khụ một tiếng, nói với Lưu Song: "Ông ấy chọc muội đó, đừng tin thật."
Nhưng cho đến đại hôn của nàng, Thiếu U rời đi, Lưu Song vẫn không thể hỏi ra một phách thiếu hụt của y kia rốt cuộc là gì. Y cũng không đề cập đến bản thân đã gặp phải nguy hiểm gì khiến bảy phách bay mất, phải đơn độc đi tìm.
Bây giờ nghĩ lại, thứ có thể khiến Thiếu U không làm gì được, còn hại y thê thảm như vậy, chỉ có Bát Khổ cốc.
Lưu Song hối hận, nếu nàng sớm biết mộ Quỷ vương có một di chỉ* Thượng cổ Bát Khổ cốc, nàng tuyệt đối sẽ không dẫn Thiếu U đến nơi này.
*Di chỉ: địa điểm trong đó có các bằng chứng về hoạt động trong quá khứ được bảo tồn.
Nàng vội vàng giữ chặt ống tay áo rộng của Thiếu U: "Huynh nghe ta nói, lúc trước ta nói bậy bạ, hồn phách của mẫu thân huynh thật ra không ở đây, do ta muốn mượn Thần Nông đỉnh nên mới nói liều, Tức Mặc thiếu chủ huynh mắng ta đi, phạt ta đi, đừng đi lên phía trước."
Thiếu U cúi đầu nhìn nàng.
Trông như nàng muốn dùng cả hai tay cản y lại.
Thiếu U nói: "Ta biết, Xích Thủy Tiên tử không nói dối."
"Nói dối nói dối! Ta sớm đã lừa gạt huynh, lừa huynh mở Thần Nông đỉnh cho ta." Lưu Song kéo mạng che mặt xuống, "Huynh xem, do ta muốn mau chóng lấy Huyễn Nhan châu ra, nên mới bày ra hạ sách này."
Thiếu U nhìn nàng, nhẹ nhàng nhoẻn miệng.
Đèn hồn của mẫu thân đến nay chưa tắt, vì một sợi tàn hồn này, hàng vạn năm qua, y đã đi khắp các nơi trên Bát Hoang để tìm, ngay cả Thiên cung Phong thị cũng đã đi qua, Quỷ vực cũng đã tới rất nhiều lần.
Nơi duy nhất chưa từng tới, chỉ còn Bất Vong thành nơi Quỷ vương táng hồn.
Lúc Lưu Song đưa y tới nơi này, y liền biết, nàng không lừa y. Mấy câu ngăn cản y đi về phía trước này, mới là nói dối.
Nhìn nàng nôn nóng hoang mang, tự trách đến mức kéo cả mạng che mặt xuống, Thiếu U dừng một chút, từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội đưa cho nàng.
"Cầm cái này, trở về Côn Luân, sau khi gặp Ốc Khương Tiên quân, hãy nghĩ cách để ông ấy giúp cô mở Thần Nông đỉnh." Thiếu U thấy nàng không nhận, nhíu mày nói, "Sao vậy? Còn có thắc mắc nào nữa sao, yên tâm, đây là linh ngọc bên người ta, cô không cần lo lắng Ốc Khương Tiên quân không tin cô."
Lưu Song nói: "Vậy còn huynh, huynh vẫn muốn một mình đi Bát Khổ cốc sao?"
Thiếu U vốn tưởng rằng Lưu Song chỉ lo lắng nếu y không về được sẽ không thể mở Thần Nông đỉnh, không ngờ khi nàng đã đạt được mục đích, vẫn ở quan tâm y đi hay ở lại, y hàng mi dài rũ xuống, che khuất ánh mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ta vẫn còn sức để đi tìm."
"Nếu huynh muốn đi, ta và huynh cùng đi!" Lưu Song thấy khuyên bảo vô dụng, đành thở dài. Nàng nói cái gì đi nữa cũng không thể để Thiếu U đi vào một mình, bảy phách tán loạn.
"Được rồi, đừng làm loạn nữa, trở về đi." Thiếu U nói, y sinh ra là Thượng vị giả của Côn Luân, khi lạnh lùng nghiêm túc, huyết mạch và khí độ ở trên người y thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, khi y thật sự tức giận, ngay cả sư tôn Ốc Khương cũng không dám trêu chọc, chỉ có thể ngượng ngùng nghe theo.
Vốn định ép nàng trở về, nào ngờ nàng không chút rụt rè, còn to gan lớn mật trả ngọc bội lại cho y.
"Ngọc bội của huynh tự mình mà cầm, ta muốn huynh sống sót toàn vẹn trở về, tự mình thực hiện lời hứa giúp ta mở Thần Nông đỉnh."
Bàn tay bất ngờ bị nhét ngọc về, hình như còn mang theo hơi ấm của nàng. Thiếu U khẽ cuộn tròn ngón tay, cụp mắt lạnh nhạt nói: "Ta là Côn Luân thiếu chủ, nếu cô không quay về, thì đừng hòng mượn được Thần Nông đỉnh."
Lưu Song nói: "Ta cũng là Không Tang thiếu chủ, ta muốn đi đến đó, huynh không có tư cách cản ta."
Thiếu U giơ tay.
Lưu Song lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống: "Không cần một lời không hợp liền động thủ, dù cho huynh có ép ta rời đi, ta cũng sẽ quay lại, đừng quên, ta còn có Thái Sơ kính."
Thiếu U rốt cuộc cũng không duy trì được vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng khẽ khàng thở dài, sống gần vạn năm, y chưa bao giờ nghĩ tới, sắp làm cảnh chủ của một phương, mà lại bị một tiểu Tiên tử ăn chết.
Thấy Thiếu U quả nhiên không hề động thủ, Lưu Song ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu cười với y.
Nàng cố gắng giải thích: "Ta không làm loạn, nghe nói Thượng cổ có một vị Thần quân đại năng từng vào Bát Khổ cốc, nhưng ngài ấy không trở về, có thể thấy Bát Khổ cốc không hề liên quan tới tu vi. Vạn vật tương sinh tương khắc, không phải tu vi cao là có thể vượt qua Bát Khổ cốc, cũng không hẳn tu vi thấp là không có cơ hôi. Nếu huynh đi một mình, không thể về Côn Luân Tiên cảnh thì phải làm sao? Huynh xem cái này, đây là trản đèn hồn, ít nhất có thể giữ lại hồn phách của huynh, ta còn có thể mang huynh về nhà."
Lưu Song vội vàng từ túi Càn Khôn lấy ra một tràn đèn hồn cho y xem, đèn hồn ánh vàng sáng ngòi, phản chiếu trong mắt nàng giống ngôi sao rơi xuống.
Thiếu U nhấp môi không nói gì, trong lòng sầu lo.
Người trong Bát Hoang đều biết Bát Khổ cốc, có vài trưởng bối còn cố tình dùng Bát Khổ cốc để hù dọa tiểu Tiên tử Tiên quân trong nhà, nhưng bên trong rốt cuộc có hình dạng như thế nào, không một ai biết.
Bởi vì chưa từng có ai ra được.
Thiếu U không muốn bởi vì việc tư của mình mà liên lụy tới người khác, nhưng đã tìm mấy ngàn năm, mắt thấy chấp niệm ở ngay trước mặt, y không thể không đi vào tìm.
Trầm ngâm một lúc lâu, y nói: "Đi thôi."
Thiếu nữ vội vàng cầm đèn hồn đuổi kịp y, đi chưa được mấy bước, Thiếu U lật bàn tay, người phía sau mềm mại ngã xuống.
Thiếu U đỡ lấy Lưu Song, bế nàng đến một nơi trống trải, y dẫn máu bày trận, bố trí một trận pháp kết giới xung quanh nàng, Quỷ hồn không xâm nhập được.
Thiếu U cúi đầu nhìn nàng, nàng nằm trong trận pháp, đèn hồn ánh vàng vẫn được nàng ôm trong lòng ngực.
Thiếu U đặt linh ngọc của mình bên cạnh nàng, ra khỏi kết giới, tản bộ đi đến mộ Quỷ vương.
*
Khi Lưu Song xoa đầu tỉnh lại, căm giận nghiến răng.
Con người quả thực sẽ thay đổi, bảy trăm năm trước Thiếu U lại bá đạo như vậy, hoàn toàn không ôn nhu bằng sau này.
Nàng vốn dĩ không hề phòng bị Thiếu U, không ngờ y căn bản không muốn thương lượng với nàng.
Nàng đập đập kết giới trước mắt, trong lòng lo lắng không thôi, nếu Thiếu U thật sự đi đến mộ Quỷ vương, bảy phách phân tán, sẽ không có ai thu thập bảy phách cho y.
Tác dụng của kết giới vẫn chưa hết thời gian hạn định, Lưu Song không có cách để phá, vội vàng muốn cứu Thiếu U, nàng đem toàn bộ phương pháp phá trận trong đầu có thể nghĩ đến suy nghĩ một lần, Tiên lực đụng phải kết giới của Thiếu U, lặng yên không một tiếng động tan biến, hoàn toàn không có tác dụng.
Một thứ trong lòng ngực rơi xuống, Lưu Song vui vẻ, sao nàng lại không nghĩ tới Thái Sơ kính!
Một lát sau, Lưu Song đã từ trong kết giới dịch chuyển ra ngoài kết giới, một bước này chỉ tốn một chút Tiên lực của nàng.
Nàng vội vàng xách đèn hồn đi đến mộ Quỷ vương.
Càng tới gần mộ Quỷ vương, tiểu Quỷ trên không trung càng ít, tới bên cạnh mộ Quỷ vương, không còn một con tiểu Quỷ nào.
Nhưng nơi như vậy là nơi nguy hiểm nhất, chỉ có thứ đáng sợ nhất ở đó, mới có thể không một vật nào sống sót suốt mấy chục dặm.
Lưu Song dừng chân, không biết nên hay không nên đi lên phía trước.
Thiếu U đi trước nàng một bước vào mộ Quỷ vương, nếu nàng tùy tiện đi vào, không chỉ không tìm thấy Thiếu U, thậm chí chính nàng cũng bị nhốt ở chỗ này.
Đèn hồn mang ánh sáng vàng nhu hòa, nàng suy nghĩ một lúc, không tiến vào mộ Quỷ vương, đưa đèn hồn lên phía trước, bỏ linh ngọc vào đèn hồn.
Cũng may Thiếu U đã đưa cho nàng một thứ dính khí tức của y.
Lưu Song nhắm mắt lại, mười ngón đan xen, điều khiển đèn hồn đi vào bên trong.
Đây có thể xem là một ý hay, nếu nàng tới chậm, Thiếu U sẽ giống kiếp trước, thiệt hại tu vi, bảy phách phân tán. Đèn hồn cảm ứng được chủ nhân ngọc bội, sẽ chủ động hấp thụ bảy phách phân tán của Thiếu U, đến lúc Thiếu U chạy ra khỏi Bát Khổ cốc, nàng có thể trực tiếp đem bảy phách trả lại cho y.
Nếu đèn hồn không thể tìm được hồn phách, chứng tỏ Thiếu U tạm thời không gặp nguy hiểm, tốt hơn là tất cả mọi người tùy tiện vào trong.
Đèn hồn trong mộ Quỷ vương được Lưu Song thao tác từ từ mà bay.
Nó vừa cảm ứng được gì đó, nháy mắt liền từ không trung rơi xuống, vỡ nát, Lưu Song đột nhiên quay đầu lại, thấy Thiếu U quỳ nửa người cách đó không xa, y toàn thân là máu, thanh Tiên kiếm bị gãy, nhìn thấy nàng, đồng tử y co lại: "Đừng tới đây! Rời đi mau!"
Vừa dứt lời, phía sau dường như có một cánh tay vô hình quấn lấy thân thể y, kéo y về phía mộ Quỷ vương.
Thiếu U dùng đoạn kiếm cắm trên mặt đất, không rên một tiếng.
Lưu Song trong tay rút ra lụa trắng, quấn lấy eo y, kéo y ra khỏi mộ Quỷ vương.
Tiên lực vẽ ra lụa trắng chớp mắt tan biết, Thiếu U nói: "Đi!"
Mắt thấy y sắp bị cắn nuốt, Lưu Song phi thân tiến lên, giữ chặt tay y: "Thiếu U!"
Thiếu U ngẩng đầu nhìn nàng, biểu cảm thống khổ chậm rãi hóa thành nụ cười mỉm, Lưu Song thầm nghĩ không ổn, vừa định buông tay ra, ngay sau đó, thân thể giống như rơi xuống vực sâu vô tận.
Mặt đất ầm ầm vỡ ra, Lưu Song không kịp pháp ra thanh âm, đã rơi vào Bát Khổ cốc.
*
Khi Lưu Song khôi phục ý thức, trời đã mưa như trút nước, gió thổi tung mành sa, nàng từ trên giường ngồi dậy, phát hiện mình đã bị thu nhỏ.
Nàng trở thành một đứa trẻ, mặc váy lụa màu lam, ngón tay mềm mại bụ bẫm.
Còn không biết rõ sao lại thế này, bên ngoài có người nói: "Thiếu chủ còn đang ngủ sao?"
Lưu Song nhanh chóng nằm xuống.
"Còn không phải sao." Một thanh âm khác nói, "Cũng may cho cô ta, gây ra họa, hại phu nhân thành ra như vậy rồi còn ngủ quên trong tẩm cung. May mà cảnh chủ đã hạ lệnh giấu đi, bằng không hiện giờ chỉ sợ cả Bát Hoang đều biết, Không Tang thiếu chủ chúng ta, chỗ này có vấn đề, là một kẻ ngốc."
Tiên tì phụt cười: "Cũng không thể nói như vậy, là do thiếu chủ thiếu hồn phách, nên ngây thơ hơn bình thường một chút."
"Cô ta tùy tiện chạy ra ngoài chơi, kết quả bị đại Yêu bắt, Tử phu nhân vì cứu cô ta mà nguyên đan vỡ nát. Ta thấy đồ ngốc này dù có trưởng thành, cũng vẫn chỉ là một phế vật không tim không phổi. Đâu giống nhân gia Phong thị và Tức Mặc thị thiếu chủ."
"Đừng nói như vậy, nhân gia rốt cuộc vẫn là nữ nhi của cảnh chủ."
"Cô ta cũng biết đầu thai, còn bắt chúng ta phải hầu hạ một Tiên tử ngốc."
Nghe bọn họ nói, Lưu Song trong lòng rầu rĩ đau.
Có một giọng nói rất nhỏ nói rằng, không phải như vậy. Có người nói với nàng, trên vách núi Trường Bạch có một đóa Thần hoa đẹp nhất, có thể trị khỏi bệnh sau khi sinh hạ nữ nhi của Tử phu nhân.
Nàng di chuyển thân thể nhỏ bé của mình lần lượt bay lên, bay được một nửa thì rơi xuống mặt mũi bầm dập, cuối cùng vất vả lắm mới thấy đóa hoa màu ngọc bích, nhưng lại bị người khác cầm trong tay.
Đại Yêu kia híp mắt cười nói: "Quả nhiên nàng ấy không nói dối, tuân thủ lời hứa, lừa ngươi tới nơi này."
Sau đó gã đánh một đạo Yêu lực lên ngực nàng, Lưu Song đau đến ngất đi, rồi tỉnh lại, chính là một mạt khiến nàng đau đớn tột độ, Tử phu nhân vì cứu nàng mà nguyên đan vỡ vụn, nàng ghé vào lòng ngực Tử phu nhân, trong lòng khổ sở không biết như thế nào cho phải, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi nổi.
Hồn phách khiếm khuyết, ngay cả khóc cười bình thường cũng làm không được, trông vô tình lạnh nhạt bất thường.
Một búng máu dâng lên yết hầu, Lưu Song lại mở mắt ra, liền nghe thấy nhóm Tiên tì khẽ nói nhỏ, nói nàng là một kẻ ngốc không có tâm can, lấy mạng mẫu thân ra mua vui.
Lưu Song cảm thấy trên cơ thể nhỏ bé này, khắp nơi đều rất đau, nàng cứng đờ mà nằm ở trên giường, muốn gọi bọn họ giúp mình, chỉ há miệng thở dốc, không nói được gì.
Loại áp lực vô hình cùng khổ sở xâm chiếm nàng.
Nàng xoay người xuống giường, thân thể tự nhiên đi đến ngoài cửa Tử phu nhân theo trsi nhớ.
Lại không ngờ nghe thấy Tử phu nhân và Xích Thủy Xung đang cãi nhau.
Tử phu nhân nói: "Nó là nữ nhi của ta, dù gì đi nữa ta cũng sẽ không bao giờ từ bỏ nó. Các người đều nói nó ngốc, đến một ngày hồn phách trở về sẽ tốt thôi."
"Không phải muốn nàng từ bỏ nó." Xích Thủy Xung nhíu mày, "Thế gian vốn không ai không tìm được hồn phách, chúng ta đã dùng hết mọi cách, vẫn không tìm được hồn phách bị thiếu của Lưu Song, Lưu Song không đủ tốt để gánh vác trách nhiệm."
Xích Thủy Xung lạnh lùng nói: "Không Tang yêu cầu một thiếu chủ đủ tư cách."
Tử phu nhân cười lạnh: "Ngài cảm thấy ai đủ tư cách? Là Bạch thị Bạch Truy Húc được ngài nhận bồi dưỡng bên người, Bạch Vũ Huyên, hay là Lâu thị Mật Sở? Ở trong lòng ngài, có phải ai cũng tốt hơn nó phải không?"
"Nàng biết rõ ta không có ý này!"
Lưu Song ngơ ngác nghe, đè lại trái tim áp lực khó chịu không thôi.
Đây đều là ký ức của nguyên chủ trước kia. Nàng đang dùng trái tim của nguyên chủ, cảm nhận những gì nguyên chủ đã trải qua, tiếp thu đoạn ý ức đã lâu này của nguyên chủ.
-------------------HẾT CHƯƠNG 32-------------------