Mục lục
Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài - Huyết Hắc Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

Chương 9: Game 1 – Kế hoạch tẩy trắng

____________

Bà chỉ dừng lại khi ông Lâm xuất hiện với khuôn mặt vô cảm nhưng đôi mắt bán đứng ông.

Ông rất vui khi thấy con trai mình trở về nhà còn sống và khỏe mạnh.

Ông đặt tay lên vai Lâm Tĩnh Tạ và ôm y trong tích tắc mà không nói gì trước khi dẫn y vào sảnh chính.

Ôn Tần Khê chắc chắn rằng những bậc cha mẹ này không biết con trai họ đã làm gì nếu không họ sẽ khiển trách y, đặc biệt là cha y.

Ông Lâm trông giống như một bậc cha mẹ kiểu quân nhân nghiêm khắc, người không dung thứ cho bất kỳ điều gì vô nghĩa.

Họ ngồi cùng nhau với cha mẹ đối mặt với con trai họ mong đợi y tiết lộ chi tiết về nơi y đã đến.

Đối mặt với sự quan tâm của cha mẹ, Ôn Tần Khê cảm thấy muốn khóc.

Lẽ ra y phải nói gì, 'Xin lỗi bố mẹ, con đã là một tên bạo chúa tồi tệ trong nhiều năm bắt nạt những cậu bé không có khả năng tự vệ, cuối cùng bị trả thù và giết con một cách máu lạnh.'

Ôn Tần Khê thở dài bên trong gợi lên một lời nói dối trắng trợn.

“Con xin lỗi vì đã làm hai người lo lắng, đó không phải là chuyện con muốn làm. Ba ngày trước, con đã đi đến thác nước để ngắm cảnh và thư giãn khi trượt chân trên một tảng đá và ngã xuống cho đến khi con dạt vào bờ sông gần thị trấn. ” y nói không thể nghĩ ra một lời nói dối nào tốt hơn.

Nhìn vẻ mặt của Lâm phu nhân, có vẻ như bà tin y, nhưng Lâm lão gia không phải kẻ ngốc.

“Con làm gì ở đó một mình khi con thậm chí còn không biết bơi?” Ông Lâm tò mò hỏi với đôi mắt sắc lẹm phù hợp với một người thẩm vấn trong bộ phim hình sự.

Một Ôn Tần Khê dễ bị tổn thương, người chưa từng có cha trước đây đã nói lắp bắp không thể phát âm một âm tiết nào.

'Mẹ kiếp! Có phải tất cả các ông bố đều như thế này không?' Ôn Tần Khê nghĩ rằng cảm thấy một áp lực hống hách đến từ người đàn ông trong nhà.

“Ca ca!” một cậu thiếu niên ngây ngất hét lên làm gián đoạn cuộc thẩm vấn của ông Lâm một cách hoàn hảo.

Ôn Tần Khê rất biết ơn cậu bé đã cứu cái mông của mình nhưng nhanh chóng hối hận.

Cậu bé là em trai duy nhất của Lâm Tĩnh Tạ tên là Lâm Minh Húc với một tổ hợp anh em bất thường.

Lâm Minh Húc ôm eo anh trai khóc còn to hơn cả bà Lâm trước đây. “Tạ ca Huhuhuhuh…. anh đã ở đâu vậy? Em đã tìm anh khắp nơi. Đừng bao giờ bỏ rơi em nữa huhuh.”

Cậu thiếu niên giống như một quả táo kẹo dẻo caramel trong một ngày hè nóng bức.

Ngay cả ông Lâm cũng phải khiển trách cậu con trai đang khóc như thể đó là một đám tang.

Lâm Minh Húc theo các tài liệu, thực ra không phải là một nhân vật xấu nhưng vì cậu rất yêu anh trai mình nên cậu sẽ nghe lời y.

Điều này khiến cậu trở thành phụ kiện cho các tội ác vì tình anh em.

Ôn Tần Khê thậm chí còn chú ý đến một số vết bầm tím trên xương quai xanh của Lâm Minh Húc, rõ ràng là do bị đánh.

Tên ngốc đó có lẽ đã quấy rối Khước Nhiên Triết và đồng bọn của hắn để nói cho cậu biết Lâm Tĩnh Tạ đang ở đâu nhưng tất nhiên, nó không có kết cục tốt đẹp cho cậu.

“Từ giờ trở đi em sẽ chuyển vào phòng của Lâm ca để có thể theo dõi sát sao anh,” Lâm Minh Húc vẫn ôm lấy anh trai nói.

Ôn Tần Khê không khỏi cảm thấy đau khổ, ngay cả anh trai ruột của y, y cũng chưa từng bám chặt anh trai như vậy.

“Không, không có chuyện đó đâu, nhóc con. Ở yên trong phòng đi,” ông Lâm hét lên với giọng uy quyền khiến Lâm Minh Húc co rúm người lại.

“Và đừng đè bẹp anh trai của con nữa, thằng bé mới trải qua nhiều chuyện rồi. Mau,kiểm trả xem bác sĩ tới đâu rồi, đáng lẽ bây giờ phải ở đây rồi chứ?” bà Lâm nói thành công trong việc đánh lạc hướng Lâm Minh Húc mà Ôn Tần Khê thực sự biết ơn.

Một người hầu bước vào với một khay cháo tôm nóng hổi được chuẩn bị riêng cho y.

“Ăn đi, chắc con đói rồi.” Lâm phu nhân khuấy cháo cho y, sau đó tự tay đút cho y ăn.

“Em nghiêm túc đấy chứ? Thằng bé suýt chết chứ không phải tàn tật, tay thằng bé vẫn hoạt động bình thường mà”, ông Lâm mắng người vợ đang chăm sóc cậu con trai lớn.

Ôn Tần Khê nở một nụ cười ấm áp với bà trước khi nhận lấy bát từ đây. “Con tự làm được mà, cảm ơn mẹ.”

Cả hai đều nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, sững sờ vì phép lịch sự.

Lâm Tĩnh Tạ luôn cộc cằn với mẹ khiến cha y thường phải can thiệp.

“Chắc hẳn con đã va phải tảng đá nào khi rơi xuống nước rồi,” ông Lâm quan sát y một cách sắc sảo.

Dưới cái nhìn chăm chú của vợ chồng Lâm, Ôn Tần Khê ăn cháo tôm ngon lành với Lâm phu nhân chỉ để y đi khi bát trống rỗng.

Ôn Tần Khê đi đến phòng của Lâm Tĩnh Tạ, nằm dài trên chiếc giường êm ái trong khi nhéo sống mũi gọi hệ thống.

“Hệ thống,” y gọi trong đầu nhưng nó không phản hồi, “Hệ thống ra đây hoặc tôi sẽ hạ cấp cô khi tôi xong việc ở đây.”

“Tên của tôi không phải là hệ thống. Ngài sẽ thích nó như thế nào nếu tôi gọi ngài là con người? Này con người đi ra!” hệ thống không hề đe dọa bởi lời nói của y.

“Haaaa…. được rồi, được rồi, Jolie mở kênh liên lạc đi,” y đáp đến mức sôi máu.

“Tôi không nghe thấy từ p. Hãy gọi cho tôi khi ngài có một số cách cư xử chết tiệt,” hệ thống nói ngay lập tức chạy khỏi hiện trường và do đó Ôn Tần Khê lại bị kiểm duyệt trong một khoảng thời gian ngắn.

“[email đã được bảo mật]%#@%# hệ thống, [email đã được bảo mật]%#%@@mẹ y và #%#%@%% bà của y!” Ôn Tần Khê thất vọng nguyền rủa.

***

Chỉ sau một số bài tập thở, Ôn Tần Khê cuối cùng cũng bình tĩnh lại nhưng khi hệ thống đó rời đi thì nó đã biến mất.

Y thực sự muốn dạy cho AI đó một bài học ngay khi ra khỏi trò chơi.

Sự mệt mỏi cuối cùng cũng ập đến với y khi cánh cửa đột ngột mở ra như thể ai đó đang bị truy đuổi.

'Thằng khốn nào?' Ôn Tần Khê nghĩ, ngồi thẳng dậy với vẻ mặt khó hiểu.

Lâm Minh Húc bước vào với vẻ mặt hơi hoảng hốt, như thể cậu lo lắng rằng Lâm Tĩnh Tạ sẽ biến mất khỏi cậu một lần nữa.

Khi cậu trở về nhà, cậu thấy sảnh chính trống rỗng và hoảng sợ chạy đến phòng của Lâm Tĩnh Tạ, do đó mở cửa ra như thể cậu là chủ của nơi này.

“Tạ ca anh làm em sợ, em cứ nghĩ rằng-,” Lâm Minh Húc nói trước khi Ôn Tần Khê cắt ngang cậu.

“Minh Húc quay trở lại bên ngoài và làm những gì em phải làm bất cứ khi nào em đến phòng của anh,” Ôn Tần Khê chỉ vào cửa nói.

Lúc đầu, Lâm Minh Húc nghĩ rằng anh trai của mình chỉ đang kéo chân mình nhưng Lâm Tĩnh Tạ rất nghiêm túc với vẻ mặt u ám.

“Ừm,” Lâm Minh Húc trả lời với bộ dạng buồn bã đi ra ngoài nhưng cậu không đóng cửa lại nhìn trộm anh trai mình.

“Minh Húc!” Wen Qinxi hét lên đủ đáng sợ để khiến Lâm Minh Húc phải đóng cửa lại.

Y phải làm điều này nếu không em trai của nhân vật có thể bước vào lần sau trong khi y nói chuyện với hệ thống, điều này sẽ dẫn đến sự khác biệt và cuối cùng khiến y bị đuổi khỏi trò chơi.

Một tiếng gõ nhẹ làm gián đoạn quá trình suy nghĩ của anh ấy và chỉ cho phép Lâm Minh Húc sau khi gõ ba lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK