“Không còn lời bào chữa nào cho một số đứa ghét tắm. Đừng viện cớ là nước sông lạnh như băng nữa. Tôi đang nói về em đấy, A Thuận,” Mạch Châu nói, đặt bát thức ăn nóng hổi trước mặt Khước Nhiên Triết.
Các chàng trai phá lên cười trong khi A Thuận cố gắng giải thích.
“Ngay cả thức ăn của Triết ca cũng khác với của chúng ta. Cậu chủ Tạ thực sự đối xử tốt với Triết ca, ước gì mình có một người bạn như anh ấy,” một cậu bé khác ngước lên nói khi cảm thấy một cái tát đau điếng vào lưng. cái đầu.
“Ouch! Cái đó để làm gì?” anh nói với đôi lông mày nhíu lại.
“Đừng coi thường cậu chủ Tạ, nếu anh ấy là con gái, anh ấy sẽ là saozi (chị dâu) của cậu đó, vì vậy đừng có nhìn chằm chằm khi nói về anh ấy nữa,” Thục Nhân nói nửa đùa nửa thật.
Khước Nhiên Triết tim đập loạn nhịp khi nghe thấy từ saozi và không kìm được nói: “Ai nói em ấy phải là con gái thì mới gọi là saozi?” với đôi mắt mở to trong khi cho miếng sườn xào vào miệng.
Tất cả mọi người bao gồm cả Mạch Châu đều sững sờ không nói nên lời, họ đột nhiên không biết phải phản ứng thế nào.
“Ừm…Triết ca này…,” Mạch Châu sững sờ lắp bắp.
“Tôi thích em ấy nhưng em ấy không biết nên tất cả các cậu tốt hơn hết là nên câm miệng lại,” hắn nói với giọng điệu đe dọa mà không hề nhìn lên họ.
“Vậy món quà anh ấy tặng anh, có phải là vật kỷ niệm tình yêu không?” Tạ Như Ân, người đã không nói gì suốt thời gian qua hỏi.
Mạch Châu có thể cảm thấy sự kiên nhẫn của Khước Nhiên Triết đang cạn kiệt và cứ thế tiếp tục từ khi Tạ Như Ân bị bỏ lại.
“Ồ, anh vẫn chưa về phòng sao? Một người thợ rèn đã gửi một món quà cho anh trước đó. Ông ấy nói rằng đó là từ cậu chủ Tạ nên tôi đã-,” Mạch Châu giải thích trước khi anh bị cắt ngang bởi tiếng ghế cào vào sàn nhà.
Khước Nhiên Triết lao ra khỏi phòng với Mạch Châu theo sau hướng dẫn hắn phải đi đâu vì Khước Nhiên Triết không biết đi đâu.
Trong vài bước chân, Khước Nhiên Triết đã đến căn phòng mới của mình nhưng không có thời gian để chiêm ngưỡng cách trang trí tinh xảo, nhìn xung quanh để tìm cái gọi là quà tặng.
Mạch Châu chỉ vào chiếc hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo quen thuộc nằm trên bàn.
Giống như đúc cái mà hắn đã thấy trước đó trong tay của Lâm Tĩnh Tạ.
Tim hắn đập mạnh vào lồng ngực khi hắn đến gần hơn.
Hắn nhớ mình đã buồn như thế nào khi Lâm Tĩnh Tạ giấu hắn vụ này và thậm chí còn đi xa hơn khi cho rằng Lâm Tĩnh Tạ đã nhận được món quà cho người yêu của y.
Đôi chân yếu đi cùng với một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, hắn thở ra cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi từ từ mở chiếc hộp.
Khi chiếc hộp mở ra, Khước Nhiên Triết chết lặng đã lần theo dấu vết của bao kiếm bằng đầu ngón tay với sự ngưỡng mộ.
Đây là món quà đầu tiên hắn nhận được, một món quà từ đối tượng mà hắn thầm yêu.
Hắn thản nhiên đặt các ngón tay lên trán với khuỷu tay chống lên bàn che đi một phần đôi mắt đỏ ngầu trong khi phát ra một tiếng cười khúc khích trầm bí ẩn.
“Đừng nghĩ rằng em có thể thoát khỏi tôi khi em thực hiện một pha tình cảm hiểm ác như vậy,” hắn nói trước khi nhặt thanh kiếm lên.
Nếu Mạch Châu nói anh không sợ hãi, anh sẽ nói dối.
Bao nhiêu năm ở bên cạnh Khước Nhiên Triết, anh chưa bao giờ thấy hắn như thế này.
Nỗi ám ảnh tột độ trong đôi mắt trong như pha lê của hắn là hiện tượng mà Mạch Chu chỉ thấy khi hắn luyện tập và giờ chính động cơ đó lại nhắm vào Lâm Tĩnh Tạ.
Anh lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Lâm gia vì họ sẽ không bao giờ có cháu từ con trai cả của mình.
Khước Nhiên Triết đứng dậy và rút thanh kiếm ra khỏi vỏ với vẻ mặt phấn khích như một đứa trẻ mở gói quà vào Giáng sinh.
Mạch Châu tràn đầy cảm hứng kinh ngạc khi đắm mình trong vinh quang của Khước Nhiên Triết, hắn trông giống như một chiến binh dũng mãnh khi hắn vung kiếm một cách dễ dàng.
Mỗi chuyển động đều uyển chuyển như một con thiên nga với những cú đánh mạnh mẽ.
Khước Nhiên Triết chiêm ngưỡng món quà của hắn, lần theo các ký tự được khắc bằng đầu ngón tay trước khi cất nó vào vỏ trong khi cười thầm.
“Tôi sẽ gặp saozi của cậu,” hắn nói trước khi biến mất trong màn đêm hướng về Dinh thự Lâm.
Mạch Châu cuối cùng cũng hoàn hồn, hét lớn theo sau: “Nhưng muộn rồi!” Lời nói của anh rơi vào tai người điếc khi Khước Nhiên Triết đã biến mất.
***
Buổi tối hẹn hò là cực kỳ quan trọng đối với bất kỳ cặp vợ chồng nào, đặc biệt là khi bạn có những đứa con rắc rối và vì vậy, cặp đôi nhà Lâm nào đó đang nô đùa trong phòng làm việc với việc bà Lâm thưởng cho chồng mình vì công việc từ thiện của ông.
Bà đang loay hoay ngồi trong lòng ông, véo một quả nho giữa đôi môi căng mọng của mình, cố gắng thuyết phục chồng mình ăn một miếng nhỏ và hy vọng sẽ lén lút hôn một cách gợi cảm trong quá trình này.
Hành động quyến rũ của bà đột nhiên dừng lại khi cả hai nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Họ có thể nghe thấy tiếng người hầu ngăn không cho ai đó vào phòng nhưng kẻ đột nhập vẫn kiên trì.
Đôi mắt từng lấp lánh của ông Lâm tối sầm lại, buồn bã vì bị quấy rầy trong khoảng thời gian riêng tư của họ, điều mà lẽ ra sẽ đưa ông đến một kết thúc có hậu.
“Ai đủ trơ trẽn để phá rối tôi?” Ông Lâm hét lên nhưng không nhận được phản hồi.
Thay vào đó, cánh cửa được đẩy ra khi Khước Nhiên Triết lướt qua người hầu và cúi đầu trước cặp đôi.
Bà Lâm đối mặt với khuôn mặt đẹp trai đó trượt khỏi lòng chồng mình với một nụ cười rạng rỡ.
“Bà xã quý giá của tôi đến rồi, thật là một bất ngờ thú vị. Yên tâm đi, tôi đang chuẩn bị gả con gái cho con, con chỉ cần đợi nó lớn lên là được.”
“Khước Nhiên Triết hơi ngẩng đầu lên trả lời:” Điều đó không cần thiết, thưa bà Lâm,” với một nụ cười nhếch mép khó nhận thấy trên khuôn mặt.
“Tại sao phải bận tâm đến việc có một cô con gái khi tôi đã có con trai của bà,” hắn nghĩ trong lòng một cách sốt ruột chờ đợi gặp lại Lâm Tĩnh Tạ.
Ông Lin há hốc miệng không thể không càu nhàu cuối cùng cũng hiểu tại sao vợ mình lại nhiệt tình trước đó.
Tại sao em không thể cho tôi con gái?
Tôi sẽ thể hiện trong những bữa tiệc trà hợm hĩnh đó.
Ông Lâm lắc đầu khó chịu trước sự xuất hiện đột ngột của Khước Nhiên Triết.
Cậu chàng đã bắt đầu cư xử kiêu ngạo rồi, hắn sẽ cư xử thế nào khi biết rằng mình là hoàng tử?
“Tôi xin lỗi vì sự xâm nhập thiếu tôn trọng của mình nhưng tôi phải cảm ơn ngài vì tất cả những gì ngài đã làm cho tôi và các em trai tôi. Bây giờ chúng tôi đã có một mái nhà để che chở chúng tôi khỏi mùa đông khắc nghiệt. Tôi thực sự biết ơn. Cảm ơn ngài rất nhiều vì thể hiện tình yêu với một vài đứa trẻ chưa bao giờ trải nghiệm điều đó trước đây”, hắn nói với trán chạm sàn.
Những gì họ đã làm cho hắn là điều mà hầu hết mọi người sẽ không hoặc không thể làm được, hắn mãi mãi mang ơn họ.
Lâm phu nhân bước đến bên hắn với ánh mắt buồn bã khi bà giúp hắn đứng dậy.
“Không cần đâu, chúng ta xin lỗi vì đã không thông báo sớm hơn. Chúng ta rất biết ơn Lâm Tĩnh Tạ vì đã đưa ra chuyện này. Không cần cảm ơn chúng ta chỉ cần quan tâm đến nhau là được chứ? Đừng ngần ngại cho chúng ta biết nếu con cần bất cứ điều gì “, bà nói khi bản năng làm mẹ của bà trỗi dậy trong khi xoa đầu Khước Nhiên Triết.
Bà Lâm quay lại bên chồng, lau nước mắt tự hào về Lâm Tĩnh Tạ vì sự chu đáo.