Bước chân chậm rãi trên con đường quen thuộc, làn gió mát lạnh thổi qua gương mặt cô gái vẫn đang cầm điện thoại xem thứ gì đó. Chỉ thấy được một lúc sau, Tư Hạ khẽ thở dài với sắc mặt không ổn. Tuy đã cố không làm bản thân bận tâm với những chuyện xảy ra thế nhưng tại sao cô vẫn không thể làm được.
Hôm nay bài báo về tiểu thư Sở gia đã thành tin hot, nó còn hot hơn tin tức buổi họp báo mà cô đi đến. Nào thì họ so sánh cô không được bằng Á Vân, rồi thì chuyện cô ở nhà trọ nữa. Tất cả cứ vậy mà trở thành một chuyện bàn tán rôn rả của dư luận, họ hình như không biết rằng cô cũng biết suy nghĩ và có phần tự ti hay sao. Chỉ vì chuyện nhỏ mà lại đả kích gián tiếp Tư Hạ. Hôm nay là một ngày không may mắn đối với cô nên tâm trạng cũng tụt dốc phần nào. Những năng động sáng nay hầu như đang tan biến. Dư luận cứ nghĩ nếu được sinh ra trong gia đình giàu có thì tương lai sẽ sáng lạng. Cô chọn nghành nghề mà mình yêu thích thì đâu có gì sai, sao họ lại nghĩ công việc Tư Hạ đang làm tầm thường đến thế.
- Chào cô Tư Hạ, cô mới đi làm về sao ?
Phía trước vang lên một giọng nói, Sở Tư Hạ nhìn người đó, tâm trạng cô không được tốt cho nên không để ý mọi thứ xung quanh mà cứ suy nghĩ về việc sáng nay. Lại là cái tên đó, Tô Hạo anh ấy từ trong khu trọ bước ra. Dạo này cô và anh hay giáp mặt nhau thường xuyên, cô cũng không để ý cho lắm tại sao anh cứ hay xuất hiện với cô như một sự trùng hợp như vậy.
- Đúng thế, chào anh nhé. Mà anh định đi đâu đúng không ?
Tô Hạo cười nhạt, anh để ý kĩ lại khuôn mặt của Tư Hạ. Hình như cô ấy đang buồn về chuyện gì đó, mọi lần hay vui vẻ tươi cười vậy mà hôm nay lại hoàn toàn ngược lại.
- Phải, mà cô hôm nay có chuyện gì không vui sao, tôi thấy trông cô hôm nay rất buồn.
Tư Hạ hơi bất ngờ vì anh chỉ có nhìn qua mà biết tâm trạng của cô hôm nay như thế nào. Cô chỉ khẽ lắc đầu từ chối.
- Không, tôi không sao.
Thấy cô không muốn trả lời, anh cũng không hỏi gì thêm. Đôi mắt anh liếc nhẹ về phía quán lẩu ở gần đó, mục đích anh xuống đây cũng chỉ vì chuyện này.
- Ừm, chả là tôi xuống đây vì có quán lẩu ở gần khu trọ mình mới khai trương, nghe nói cũng rất ngon. Mà cô Hạ chưa ăn tối đúng chứ, vậy cô có muốn đi chung với tôi luôn không, nó ở đằng kia kìa.
Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía quán đằng đó. Cô cũng quay lại đằng sau về hướng anh chỉ, quả thật cô cũng đang đói. Bữa tối của cô lúc nào cô đi làm về thì tự nấu, vừa nhanh gọn lại không tốn tiền đi ăn ở quán khi mình tan làm. Coi như hôm nay là ngoại lệ, phần vì hôm nọ cô lấy lương cũng coi như hôm nay tự chiêu đãi mình sau những ngày làm việc mệt mỏi. Sở Tư Hạ nhìn anh rồi gật đầu.
- Hả, à nếu vậy thì cũng được.
_____________________________
Phía nhà xe của công ty, hai người phụ nữ mang vẻ mặt rối bời không ngừng lo lắng cho chiếc xe ô tô màu đen trước mặt của mình, không hiểu sao một bánh sau của xe đã bị thủng từ bao giờ. Người quản lý bên cạnh rất khó chịu còn Sở Á Vân vò đầu nhức nhối, nó lại xảy ra đúng lúc đi về thật là xui xẻo.
- Tại sao nó bị hỏng trong lúc này cơ chứ ? Chị Hạ Châu, giờ chúng ta phải làm sao đây ?
Dù rằng bực mình đến cỡ nào cũng phải an ủi người bên cạnh, chuyện này xảy ra một cách đột ngột khiến Hạ Châu cũng không biết làm thế nào.
- Em cứ bình tĩnh, để chị gọi cho thợ sửa, họ sẽ đến nhanh thôi.
Cả ngày hôm nay, lịch trình của cô ta đã dày đặc giờ mới được nghỉ ngơi thì xe lại bị hư hỏng. Còn phải chờ nữa sao, từ công ty đi về nhà mình cũng đâu có gần.
- Chị biết bây giờ em rất mệt không hả, bảo thợ hãy đến nhanh lên đi.
* Pít....
Bỗng một chiếc xe con sang trọng thắng phanh dừng lại trước hai người, Sở Á Vân và Hạ Châu đều ngạc nhiên. Cuộc trò chuyện của bọn họ tạm thời dừng lại, kính trong xe bắt đầu từ từ hạ xuống để lộ ra khuôn mặt của người đàn ông, dung mạo cực kì tuấn tú.
- Chủ...chủ tịch Mặc.
Người đàn ông đó khẽ cười, hắn ta chính là Mặc Đông Viễn chủ tịch của công ty giải trí Lam Vũ, hiện tại Sở Á Vân đang đầu quân cho công ty này với thời hạn hợp đồng sáu năm. Những phúc lợi về việc ký hợp đồng với công ty đó có lợi đối với cô ta rất nhiều. Phải nói lọt vào mắt xanh của Mặc Đông Viễn cũng không khó, chỉ cần chứng tỏ năng lực của mình là được. Một diễn viên tự do tự do như Á Vân nhanh chóng chở thành nữ minh tinh trong giới showbiz, một phần cũng vì Lam Vũ mà ra.
- Chào cô Á Vân, có vẻ xe cô hình như đang gặp trục trặc à ?
Nghe vậy, bỗng Hạ Châu mắt sáng rực cả lên như đang suy nghĩ điều gì. Đúng rồi có thể nhờ ngài ấy giúp đỡ.
- Dạ đúng thế ạ, chả là xe của tôi đang bị thủng xăm. Tôi cũng đã gọi thợ nhưng có vẻ họ một lúc lâu nữa mới đến được, không biết chủ tịch Mặc có thể đưa Á Vân về hộ tôi được không ?
Sở Á Vân nét mặt thoáng bối rối mà nhìn Hạ Châu, dẫu bây giờ xe có hỏng cô vẫn có thể chờ được chứ không cần làm phiền đến chủ tịch.
- Em nghĩ không cần như vậy đâu ạ....
- Được !
Một câu nói ngắn của Mặc Đông Viễn, Hạ Châu nhanh chóng cảm ơn thay cho cô gái bên cạnh vẫn đang chưa thích ứng được chuyện gì đang xảy ra.
- Dạ, vậy thì tôi xin thay mặt Á Vân cảm ơn ngài Mặc. Á Vân em làm gì đó, mau lên xe đi.
Suất một chặng đường đi, Sở Á Vân vẫn giữ nét mặt bối rối mà nhìn người bên cạnh. Cô ta và chủ tịch cũng có tiếp xúc vài lần nhưng chưa bao giờ gần gũi như thế này.
- Cô có vẻ rất ngại khi tiếp xúc gần đối với tôi như thế này đúng chứ ?
Vì lời nói đó mà Á Vân gượng chín cả mặt lắp bắp không biết trả lời ra sao. Thật không ngờ sếp của mình có thể nói như thế.
Một lúc sau, cô ta bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, bàn tay của Mặc Đồng Viễn cứ vậy mà sờ soạn lấy cặp đùi trắng nõn của cô ta, Á Vân hốt hoảng bỗng hét lên.
- Mặc chủ tịch, anh đang làm cái gì vậy ?
Sở Á Vân hất mạnh cánh tay hắn ta ra khỏi người mình, ai ngờ đâu sếp lại là một tên biến thái. Cảm giác nguy hiểm cứ vậy mà đến khiến cô càng thêm lo lắng.
Gương mặt Mặc Đông Viễn vẫn bình thản, lời nói mang phần vô sỉ.
- Ấy chết, tôi lỡ tay.
" Tôi tưởng phụ nữ loài người các cô rất thích cảm giác " trèo cao " cơ mà, không đúng sao. Thôi được rồi tạm thời tôi sẽ tha cho cô. Con mồi trước nay mà tôi nhắm tới sẽ không thoát nổi được đâu ".
Thật may mắn, xuất một chặng đường đi hắn tay ngoại trừ hành động đó thì mọi thứ vẫn không có chuyện gì quá xa xảy ra. Nhưng từ giờ trở đi, Sở Á Vân sẽ có cái nhìn khác về cái tên chủ tịch Mặc Đông Viễn này rồi. Liệu sự nghiệp của cô cứ thuận buồm xuôi gió mà đạt được hay phải đánh đổi thứ quý giá nhất của mình đây.
Hôm nay bài báo về tiểu thư Sở gia đã thành tin hot, nó còn hot hơn tin tức buổi họp báo mà cô đi đến. Nào thì họ so sánh cô không được bằng Á Vân, rồi thì chuyện cô ở nhà trọ nữa. Tất cả cứ vậy mà trở thành một chuyện bàn tán rôn rả của dư luận, họ hình như không biết rằng cô cũng biết suy nghĩ và có phần tự ti hay sao. Chỉ vì chuyện nhỏ mà lại đả kích gián tiếp Tư Hạ. Hôm nay là một ngày không may mắn đối với cô nên tâm trạng cũng tụt dốc phần nào. Những năng động sáng nay hầu như đang tan biến. Dư luận cứ nghĩ nếu được sinh ra trong gia đình giàu có thì tương lai sẽ sáng lạng. Cô chọn nghành nghề mà mình yêu thích thì đâu có gì sai, sao họ lại nghĩ công việc Tư Hạ đang làm tầm thường đến thế.
- Chào cô Tư Hạ, cô mới đi làm về sao ?
Phía trước vang lên một giọng nói, Sở Tư Hạ nhìn người đó, tâm trạng cô không được tốt cho nên không để ý mọi thứ xung quanh mà cứ suy nghĩ về việc sáng nay. Lại là cái tên đó, Tô Hạo anh ấy từ trong khu trọ bước ra. Dạo này cô và anh hay giáp mặt nhau thường xuyên, cô cũng không để ý cho lắm tại sao anh cứ hay xuất hiện với cô như một sự trùng hợp như vậy.
- Đúng thế, chào anh nhé. Mà anh định đi đâu đúng không ?
Tô Hạo cười nhạt, anh để ý kĩ lại khuôn mặt của Tư Hạ. Hình như cô ấy đang buồn về chuyện gì đó, mọi lần hay vui vẻ tươi cười vậy mà hôm nay lại hoàn toàn ngược lại.
- Phải, mà cô hôm nay có chuyện gì không vui sao, tôi thấy trông cô hôm nay rất buồn.
Tư Hạ hơi bất ngờ vì anh chỉ có nhìn qua mà biết tâm trạng của cô hôm nay như thế nào. Cô chỉ khẽ lắc đầu từ chối.
- Không, tôi không sao.
Thấy cô không muốn trả lời, anh cũng không hỏi gì thêm. Đôi mắt anh liếc nhẹ về phía quán lẩu ở gần đó, mục đích anh xuống đây cũng chỉ vì chuyện này.
- Ừm, chả là tôi xuống đây vì có quán lẩu ở gần khu trọ mình mới khai trương, nghe nói cũng rất ngon. Mà cô Hạ chưa ăn tối đúng chứ, vậy cô có muốn đi chung với tôi luôn không, nó ở đằng kia kìa.
Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía quán đằng đó. Cô cũng quay lại đằng sau về hướng anh chỉ, quả thật cô cũng đang đói. Bữa tối của cô lúc nào cô đi làm về thì tự nấu, vừa nhanh gọn lại không tốn tiền đi ăn ở quán khi mình tan làm. Coi như hôm nay là ngoại lệ, phần vì hôm nọ cô lấy lương cũng coi như hôm nay tự chiêu đãi mình sau những ngày làm việc mệt mỏi. Sở Tư Hạ nhìn anh rồi gật đầu.
- Hả, à nếu vậy thì cũng được.
_____________________________
Phía nhà xe của công ty, hai người phụ nữ mang vẻ mặt rối bời không ngừng lo lắng cho chiếc xe ô tô màu đen trước mặt của mình, không hiểu sao một bánh sau của xe đã bị thủng từ bao giờ. Người quản lý bên cạnh rất khó chịu còn Sở Á Vân vò đầu nhức nhối, nó lại xảy ra đúng lúc đi về thật là xui xẻo.
- Tại sao nó bị hỏng trong lúc này cơ chứ ? Chị Hạ Châu, giờ chúng ta phải làm sao đây ?
Dù rằng bực mình đến cỡ nào cũng phải an ủi người bên cạnh, chuyện này xảy ra một cách đột ngột khiến Hạ Châu cũng không biết làm thế nào.
- Em cứ bình tĩnh, để chị gọi cho thợ sửa, họ sẽ đến nhanh thôi.
Cả ngày hôm nay, lịch trình của cô ta đã dày đặc giờ mới được nghỉ ngơi thì xe lại bị hư hỏng. Còn phải chờ nữa sao, từ công ty đi về nhà mình cũng đâu có gần.
- Chị biết bây giờ em rất mệt không hả, bảo thợ hãy đến nhanh lên đi.
* Pít....
Bỗng một chiếc xe con sang trọng thắng phanh dừng lại trước hai người, Sở Á Vân và Hạ Châu đều ngạc nhiên. Cuộc trò chuyện của bọn họ tạm thời dừng lại, kính trong xe bắt đầu từ từ hạ xuống để lộ ra khuôn mặt của người đàn ông, dung mạo cực kì tuấn tú.
- Chủ...chủ tịch Mặc.
Người đàn ông đó khẽ cười, hắn ta chính là Mặc Đông Viễn chủ tịch của công ty giải trí Lam Vũ, hiện tại Sở Á Vân đang đầu quân cho công ty này với thời hạn hợp đồng sáu năm. Những phúc lợi về việc ký hợp đồng với công ty đó có lợi đối với cô ta rất nhiều. Phải nói lọt vào mắt xanh của Mặc Đông Viễn cũng không khó, chỉ cần chứng tỏ năng lực của mình là được. Một diễn viên tự do tự do như Á Vân nhanh chóng chở thành nữ minh tinh trong giới showbiz, một phần cũng vì Lam Vũ mà ra.
- Chào cô Á Vân, có vẻ xe cô hình như đang gặp trục trặc à ?
Nghe vậy, bỗng Hạ Châu mắt sáng rực cả lên như đang suy nghĩ điều gì. Đúng rồi có thể nhờ ngài ấy giúp đỡ.
- Dạ đúng thế ạ, chả là xe của tôi đang bị thủng xăm. Tôi cũng đã gọi thợ nhưng có vẻ họ một lúc lâu nữa mới đến được, không biết chủ tịch Mặc có thể đưa Á Vân về hộ tôi được không ?
Sở Á Vân nét mặt thoáng bối rối mà nhìn Hạ Châu, dẫu bây giờ xe có hỏng cô vẫn có thể chờ được chứ không cần làm phiền đến chủ tịch.
- Em nghĩ không cần như vậy đâu ạ....
- Được !
Một câu nói ngắn của Mặc Đông Viễn, Hạ Châu nhanh chóng cảm ơn thay cho cô gái bên cạnh vẫn đang chưa thích ứng được chuyện gì đang xảy ra.
- Dạ, vậy thì tôi xin thay mặt Á Vân cảm ơn ngài Mặc. Á Vân em làm gì đó, mau lên xe đi.
Suất một chặng đường đi, Sở Á Vân vẫn giữ nét mặt bối rối mà nhìn người bên cạnh. Cô ta và chủ tịch cũng có tiếp xúc vài lần nhưng chưa bao giờ gần gũi như thế này.
- Cô có vẻ rất ngại khi tiếp xúc gần đối với tôi như thế này đúng chứ ?
Vì lời nói đó mà Á Vân gượng chín cả mặt lắp bắp không biết trả lời ra sao. Thật không ngờ sếp của mình có thể nói như thế.
Một lúc sau, cô ta bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, bàn tay của Mặc Đồng Viễn cứ vậy mà sờ soạn lấy cặp đùi trắng nõn của cô ta, Á Vân hốt hoảng bỗng hét lên.
- Mặc chủ tịch, anh đang làm cái gì vậy ?
Sở Á Vân hất mạnh cánh tay hắn ta ra khỏi người mình, ai ngờ đâu sếp lại là một tên biến thái. Cảm giác nguy hiểm cứ vậy mà đến khiến cô càng thêm lo lắng.
Gương mặt Mặc Đông Viễn vẫn bình thản, lời nói mang phần vô sỉ.
- Ấy chết, tôi lỡ tay.
" Tôi tưởng phụ nữ loài người các cô rất thích cảm giác " trèo cao " cơ mà, không đúng sao. Thôi được rồi tạm thời tôi sẽ tha cho cô. Con mồi trước nay mà tôi nhắm tới sẽ không thoát nổi được đâu ".
Thật may mắn, xuất một chặng đường đi hắn tay ngoại trừ hành động đó thì mọi thứ vẫn không có chuyện gì quá xa xảy ra. Nhưng từ giờ trở đi, Sở Á Vân sẽ có cái nhìn khác về cái tên chủ tịch Mặc Đông Viễn này rồi. Liệu sự nghiệp của cô cứ thuận buồm xuôi gió mà đạt được hay phải đánh đổi thứ quý giá nhất của mình đây.