Gương mặt của anh khi nói xong câu đó bỗng buồn hẳn, cô đoán chắc sắp sửa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với mấy người vừa nãy. Sở Tư Hạ mang phần lo lắng lẫn niềm thương cảm cho anh. Cũng không biết đáp lại ra sao nữa, đáng lẽ mọi chuyện đã qua thì không nên xem lại nhất là chuyện buồn. Bởi vì nó sẽ khiến ta dày vò xuất cuộc đời, muốn ta vui lên một chút cũng không được.
Bầu không khí tạm thời lần nữa lặng im, Duật Hàn có vẻ vẫn hoài niệm với nhiều điều kiếp trước. Đôi mắt đăm chiêu nhìn về một phía, cây đào và cảnh vật ở đây mang đến cho bản thân thật nhiều cảm xúc.
Đám trẻ ngày xưa lẫn cô gái của anh đều từng xuất hiện ở đây, trái tim lại nhói lên một nỗi buồn mang mác. Tư Hạ ở cạnh thỉnh thoảng có ngó sang anh, cô đứng đó chìm vào những nỗi ưu tư riêng.
- Hử, mấy đứa nhóc đi đâu hết rồi nhỉ?
Lại một tiếng nào đó vang lên, hình như lúc này Liễu Vô Tịnh mới từ đâu trở về sau khi đám người họ đã rời khỏi đây khá lâu.
Trời cũng đã nhen nhỏm xẩm tối, chắc anh ta cũng đang thắc mắc vì sao lại chẳng có ai. Một hồi sau khi quan sát, người đàn ông đó bây giờ như ngẫm lại điều gì nên cũng lần theo đường mòn dẫn đến xóm làng của con người.
Hình ảnh đó lại một lần nữa phụt tắt sau khi chiếu xong, như đoạn băng tạm dừng lại. Rốt cuộc chuyện tiếp theo Duật Hàn nhìn thấy là gì, tại sao không chiếu tiếp nhỉ. Cô thật sự muốn biết và rất tò mò.
- Bến...biến mất rồi. Duật Hàn, lúc này là anh tìm họ đúng không? Có thể cho tôi biết thêm được không vậy. Liệu anh có tìm thấy họ, mấy người ấy an toàn hay là...
Bỗng Tư Hạ có nhớ vừa nãy anh có nói là không kịp. Chẳng lẽ là điều không hay, mình lỡ lời rồi, không nên tò mò về anh ấy như thế. Nếu như vậy, Duật Hàn sẽ khơi gợi những kí ức xảy đến. Nó sẽ lại khiến anh dằn vặt và buồn thêm mà thôi.
- À thôi anh à, tôi nghĩ lại rồi, hay bây giờ chúng ta quay trở lại về phòng đi. Chẳng là tôi thấy hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi, lúc nào ta sẽ xem tiếp nhé?
Cô ấy còn vừa nhắc rằng mình tò mò muốn biết chuyện tiếp theo mà giờ đây lại thay đổi quyết định. Hay là Tư Hạ lo cho mình là bản thân sẽ thấy không vui, buồn vì điều sắp chiếu.
Ngôn Duật Hàn nở nụ cười nhẹ, một tay anh khẽ xoa lên mái tóc của cô ấy trả lời.
- Em lán lại một chút nữa đi, đừng lo lắng rằng anh sẽ cảm thấy buồn. Không sao đâu, anh ổn mà Tiểu Hạ.
Vừa nói, tay còn lại của anh khẽ búng tạo ra một tiếng " tách " thật rõ. Thật là kì diệu, hình ảnh ảo lại xuất hiện. Tước mặt hiện ra Liễu Vô Tịnh đang đi trên con phố cổ ngày xưa, xung quanh nhiều nhà dân nhưng nay lại quạnh hiu đến lạ, không có ai ra đường. Càng đi đến đây, anh bỗng cảm nhận một mùi gì đó quen thuộc.
Đúng, đây chính là mùi của hồ yêu bọn anh. Không lẽ, xung quanh đây còn có hồ ly nào khác.
- Không, mọi người à....sao lại...Đám pháp sư kia, các ngươi là một lũ khốn. Lại có thể ra tay tàn nhẫn đến như thế, hôm nay Dĩ Ngọc ta và Hoắc Lăng Lăng nhất định sẽ báo thù cho bọn họ. Hãy chết đi!
Liễu Vô Tịnh giật mình quay sang nhìn về một hướng, tiếng gào thét ai oán của ai đang rất gần đây. Không chần chừ được nữa, anh bắt đầu di chuyển chạy nhanh về nơi đó, nơi mà anh đang cảm thấy có điều chẳng lành xảy đến.
Đến chỗ này, anh mới phát hiện đây là một căn nhà hoang. Là một nơi hoang sơ, trông thật rợn người. Anh chưa vào vội mà quan sát tình hình bên trong, thật không ngờ tất cả những người ngã lăn xuống đất đều là những đứa trẻ do chính tay anh nuôi nấng. Là mấy người vừa nãy Sở Tư Hạ đã gặp ở gốc đào, bọn họ bây giờ đã trưởng thành cả.
Liễu Vô Tịnh có phần kinh ngạc, cảnh tưởng bên trong làm anh đoán được phần nào đã có cuộc hỗn chiến xảy đến.
Bên ngoài, anh vẫn còn hoang mang thì bỗng một tiếng rầm thật to, là người nào đó vừa ngã xuống. Một người phụ nữ và một người đàn ông đang bị thương khá nặng, một tay để trước ngực thở hổn hển. Ánh mắt căm phẫn nhìn đám người đứng đó, bọn họ nhìn hai người rồi đắc trí.
- Nào, còn mạnh miệng nữa được không? Dám hung hãm tìm con người hãm hại ư? Đánh tiếc, hồ ly bọn mi đều phải chết dưới tay chúng ta mà thôi. Đừng có tốn công vô ích nữa, hãy nhắm mắt mà cảm nhận sự đau đớn đi. Đây chính là sự trừng phạt dành cho các ngươi!
- Dừng lại!
Tưởng chừng hai người họ cứ vậy ra đi trong sự thù hận thì đột nhiên một người bước vào làm pháp sư lẫn hồ ly hoang mang.
- Ngươi là...
Liễu Vô Tịnh khẽ phất tay, ngay lập những pháp sư lăn đùng xuống bất tỉnh. Dĩ Ngọc lẫn Hoắc Lăng Lăng kinh ngạc, cô ấy nhìn anh không khỏi xúc động. Chỉ riêng Lăng Lăng là cậu ta cũng có cảm kích nhưng vẫn tỏ ra khinh khỉnh.
- Liễu tiên sinh...hức...mọi người đều đã bị giết hết rồi. Chỉ còn lại hai bọn ta mà thôi...
Một cảnh tượng thật mang rợn khiến anh không khỏi đau lòng, những người ra đi đều nằm la liệt xuống nền lạnh. Một vùng máu cứ thế loang ra ướt đẫm cả y phục.
Tim anh lúc này như quặn lại, họ đều do một tay anh chỉ bảo nuôi lớn như con vậy mà phải chết trong đau đớn thế này. Tâm trạng của Duật Hàn lúc đó thật bất ổn.
Cách đó không xa, Sở Tư Hạ đứng cạnh anh ấy chứng kiến thật cả. Cô hơi rùng mình, quả nhiên đoán không sai, một chuyện đau lòng sẽ xảy đến. Đánh lẽ cô phải kiên quyết về mới phải, hôm nay anh xem chắc chắn nó lại ám ảnh Duật Hàn khiến anh chìm trong kí ức đó.
- Anh à...
Quan sát kĩ lại, mắt anh ấy bắt đầu đỏ lên. Có lẽ, anh cũng chạnh lòng sắp sửa muốn khóc nhưng vẫn cố kìm nén không để cô lo.
Sau khi dò hỏi, Liễu Vô Tịnh biết được rằng sau khi xuống đây bọn họ có tìm vài người dân với ý định dẫn dụ con người rồi hút linh khí. Mọi chuyện ngoài dự đoán, họ rơi vào bẫy của pháp sư rồi dẫn đến mất mạng.
Bầu không khí tạm thời lần nữa lặng im, Duật Hàn có vẻ vẫn hoài niệm với nhiều điều kiếp trước. Đôi mắt đăm chiêu nhìn về một phía, cây đào và cảnh vật ở đây mang đến cho bản thân thật nhiều cảm xúc.
Đám trẻ ngày xưa lẫn cô gái của anh đều từng xuất hiện ở đây, trái tim lại nhói lên một nỗi buồn mang mác. Tư Hạ ở cạnh thỉnh thoảng có ngó sang anh, cô đứng đó chìm vào những nỗi ưu tư riêng.
- Hử, mấy đứa nhóc đi đâu hết rồi nhỉ?
Lại một tiếng nào đó vang lên, hình như lúc này Liễu Vô Tịnh mới từ đâu trở về sau khi đám người họ đã rời khỏi đây khá lâu.
Trời cũng đã nhen nhỏm xẩm tối, chắc anh ta cũng đang thắc mắc vì sao lại chẳng có ai. Một hồi sau khi quan sát, người đàn ông đó bây giờ như ngẫm lại điều gì nên cũng lần theo đường mòn dẫn đến xóm làng của con người.
Hình ảnh đó lại một lần nữa phụt tắt sau khi chiếu xong, như đoạn băng tạm dừng lại. Rốt cuộc chuyện tiếp theo Duật Hàn nhìn thấy là gì, tại sao không chiếu tiếp nhỉ. Cô thật sự muốn biết và rất tò mò.
- Bến...biến mất rồi. Duật Hàn, lúc này là anh tìm họ đúng không? Có thể cho tôi biết thêm được không vậy. Liệu anh có tìm thấy họ, mấy người ấy an toàn hay là...
Bỗng Tư Hạ có nhớ vừa nãy anh có nói là không kịp. Chẳng lẽ là điều không hay, mình lỡ lời rồi, không nên tò mò về anh ấy như thế. Nếu như vậy, Duật Hàn sẽ khơi gợi những kí ức xảy đến. Nó sẽ lại khiến anh dằn vặt và buồn thêm mà thôi.
- À thôi anh à, tôi nghĩ lại rồi, hay bây giờ chúng ta quay trở lại về phòng đi. Chẳng là tôi thấy hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi, lúc nào ta sẽ xem tiếp nhé?
Cô ấy còn vừa nhắc rằng mình tò mò muốn biết chuyện tiếp theo mà giờ đây lại thay đổi quyết định. Hay là Tư Hạ lo cho mình là bản thân sẽ thấy không vui, buồn vì điều sắp chiếu.
Ngôn Duật Hàn nở nụ cười nhẹ, một tay anh khẽ xoa lên mái tóc của cô ấy trả lời.
- Em lán lại một chút nữa đi, đừng lo lắng rằng anh sẽ cảm thấy buồn. Không sao đâu, anh ổn mà Tiểu Hạ.
Vừa nói, tay còn lại của anh khẽ búng tạo ra một tiếng " tách " thật rõ. Thật là kì diệu, hình ảnh ảo lại xuất hiện. Tước mặt hiện ra Liễu Vô Tịnh đang đi trên con phố cổ ngày xưa, xung quanh nhiều nhà dân nhưng nay lại quạnh hiu đến lạ, không có ai ra đường. Càng đi đến đây, anh bỗng cảm nhận một mùi gì đó quen thuộc.
Đúng, đây chính là mùi của hồ yêu bọn anh. Không lẽ, xung quanh đây còn có hồ ly nào khác.
- Không, mọi người à....sao lại...Đám pháp sư kia, các ngươi là một lũ khốn. Lại có thể ra tay tàn nhẫn đến như thế, hôm nay Dĩ Ngọc ta và Hoắc Lăng Lăng nhất định sẽ báo thù cho bọn họ. Hãy chết đi!
Liễu Vô Tịnh giật mình quay sang nhìn về một hướng, tiếng gào thét ai oán của ai đang rất gần đây. Không chần chừ được nữa, anh bắt đầu di chuyển chạy nhanh về nơi đó, nơi mà anh đang cảm thấy có điều chẳng lành xảy đến.
Đến chỗ này, anh mới phát hiện đây là một căn nhà hoang. Là một nơi hoang sơ, trông thật rợn người. Anh chưa vào vội mà quan sát tình hình bên trong, thật không ngờ tất cả những người ngã lăn xuống đất đều là những đứa trẻ do chính tay anh nuôi nấng. Là mấy người vừa nãy Sở Tư Hạ đã gặp ở gốc đào, bọn họ bây giờ đã trưởng thành cả.
Liễu Vô Tịnh có phần kinh ngạc, cảnh tưởng bên trong làm anh đoán được phần nào đã có cuộc hỗn chiến xảy đến.
Bên ngoài, anh vẫn còn hoang mang thì bỗng một tiếng rầm thật to, là người nào đó vừa ngã xuống. Một người phụ nữ và một người đàn ông đang bị thương khá nặng, một tay để trước ngực thở hổn hển. Ánh mắt căm phẫn nhìn đám người đứng đó, bọn họ nhìn hai người rồi đắc trí.
- Nào, còn mạnh miệng nữa được không? Dám hung hãm tìm con người hãm hại ư? Đánh tiếc, hồ ly bọn mi đều phải chết dưới tay chúng ta mà thôi. Đừng có tốn công vô ích nữa, hãy nhắm mắt mà cảm nhận sự đau đớn đi. Đây chính là sự trừng phạt dành cho các ngươi!
- Dừng lại!
Tưởng chừng hai người họ cứ vậy ra đi trong sự thù hận thì đột nhiên một người bước vào làm pháp sư lẫn hồ ly hoang mang.
- Ngươi là...
Liễu Vô Tịnh khẽ phất tay, ngay lập những pháp sư lăn đùng xuống bất tỉnh. Dĩ Ngọc lẫn Hoắc Lăng Lăng kinh ngạc, cô ấy nhìn anh không khỏi xúc động. Chỉ riêng Lăng Lăng là cậu ta cũng có cảm kích nhưng vẫn tỏ ra khinh khỉnh.
- Liễu tiên sinh...hức...mọi người đều đã bị giết hết rồi. Chỉ còn lại hai bọn ta mà thôi...
Một cảnh tượng thật mang rợn khiến anh không khỏi đau lòng, những người ra đi đều nằm la liệt xuống nền lạnh. Một vùng máu cứ thế loang ra ướt đẫm cả y phục.
Tim anh lúc này như quặn lại, họ đều do một tay anh chỉ bảo nuôi lớn như con vậy mà phải chết trong đau đớn thế này. Tâm trạng của Duật Hàn lúc đó thật bất ổn.
Cách đó không xa, Sở Tư Hạ đứng cạnh anh ấy chứng kiến thật cả. Cô hơi rùng mình, quả nhiên đoán không sai, một chuyện đau lòng sẽ xảy đến. Đánh lẽ cô phải kiên quyết về mới phải, hôm nay anh xem chắc chắn nó lại ám ảnh Duật Hàn khiến anh chìm trong kí ức đó.
- Anh à...
Quan sát kĩ lại, mắt anh ấy bắt đầu đỏ lên. Có lẽ, anh cũng chạnh lòng sắp sửa muốn khóc nhưng vẫn cố kìm nén không để cô lo.
Sau khi dò hỏi, Liễu Vô Tịnh biết được rằng sau khi xuống đây bọn họ có tìm vài người dân với ý định dẫn dụ con người rồi hút linh khí. Mọi chuyện ngoài dự đoán, họ rơi vào bẫy của pháp sư rồi dẫn đến mất mạng.