Khoan đã, ngẫm lại câu nói của Ngôn Duật Hàn hình như có điều gì không đúng. Loài người như anh ta tại sao biết được thân phận thật của mình, mà gương mặt này với lần anh gặp Liễu Vô Tịnh có phần giống nhau, để ý kĩ dường như đúng như thế. Không lẽ anh ta cũng không phải con người.
- Sao? Anh nói gì thế, bị mớ ngủ hay gì? Tôi tên là Trình Khanh chứ không phải tên Wenri nào đó mà anh nói!
Đến nước này Trình Khanh vẫn còn khăng khăng từ chối thân phận thật của mình, Duật Hàn cũng không vội phơi bày bộ mặt cậu ta mà từ từ tra hỏi.
- Cứ cho là vậy đi nhưng tại sao cậu lại theo dõi vợ tôi? Vừa nãy còn định ra tay với cô ấy, cậu định giải thích chuyện này thế nào đây?
Trình Khanh chột dạ, quả đúng là chiếc xe xuất hiện đúng lúc mình ra tay. Cậu cứ nghĩ Tư Hạ đã che khuất bóng mình phía sau làm sao người trong xe có thể trông thấy. Không nhẽ cậu đã sai hay sao. Đúng là hồ đồ một cách rõ ràng. Cậu với tâm trạng rối bời, cũng không biết tìm lý do nào cho hợp lý. Thôi thì nước này đành khai thật lẫn thử xem tên kia rốt cuộc là ai. Quả đúng là con người hay đang đội lốt.
- Đúng, là ta cố tình muốn giết cô ta đấy thì sao? Sao nào, ngươi định làm gì? Mà rốt cuộc ngươi là ai, chắc không phải con người nên mới biết thân phận của ta đúng chứ?
Vốn dĩ có thể nhạy bén đoán được thân phận của đối phương cũng là chuyện sớm muộn, chi bằng hãy khai thật hoặc là không. Duật Hàn cười nhạt đáp lời.
- Ta là ai không quan trọng, chỉ cần biết ta là người biết rõ thân phận của ngươi là được. Wenri ta cảnh cáo ngươi, dám động đến cô ấy thì đừng trách Ngôn Duật Hàn ta ra tay.
Nghe xong câu đó, Trình Khanh bỗng cảm thấy nực cười. Chưa thử sức sao biết được có mạnh hơn mình hay chỉ là kẻ ăn nói khoác lác. Vậy là thân phận Ngôn Duật Hàn cũng không tầm thường, là một bí ẩn để cậu từ từ tìm ra.
- Ha, chắc gì ngươi đã đánh bại được ta mà đe dọa. Nào, để bây giờ ta xem sức lực của kẻ như ngươi đến đâu. Tốt nhất, ta sẽ để hôm nay là ngày cuối của ngươi còn sống.
Bộ dạng Trình Khanh bây giờ như chuẩn bị tấn công người phía trước, nhanh chóng ngay sau đó cậu ta lao đến. Mà anh lúc này trong tư thế phòng thủ, chưa ra tay vội mà quan sát kĩ.
Cho đến khi anh sắp đáp trả đòn tấn công, đột nhiên bóng dáng Trình Khanh biến mất. Ngôn Duật Hàn bất ngờ quay lại đằng sau thì thấy cậu ta ở đó từ bao giờ. Trình Khanh nở nụ cười quái dị, quan sát Duật Hàn đáp lời.
- Ngươi vẫn còn non lắm, may cho ngươi hôm nay ta không muốn hỗn chiến ở đây. Từ giờ trở đi ngươi nhớ quan sát cho vợ mình thật tốt, cô ta và ta là đồng nghiệp nên khá dư thời gian để ta diệt khẩu đấy. Tạm biệt!
Vừa nói cậu quay đằng sau, rất nhanh di chuyển. Trước đó có lướt qua chiếc xe ô tô của Duật Hàn, Trình Khanh khẽ liếc mắt để ý người bên trong rồi từ từ biến mất.
Con đường vắng chỉ còn lại Ngôn Duật Hàn ở đó, quả thật anh không lo cho lắm nếu cô tiếp tục làm cho toàn soạn cùng cậu ta. Chiếc vòng anh đe cho cô có ma lực rất lớn, có thể bảo vệ cô mọi lúc. Nhưng không vì thế mà không để phòng cho được, nhỡ có một ngày cô tháo ra vì thế nên cần có phương án khác để bảo đảm an toàn cho vợ mình.
Mọi chuyện tạm gác lại, khi anh trở lại lái xe đã thấy Tư Hạ ngủ ngon lành từ bao giờ. Việc Ngôn Duật Hàn đi đón và biết được Wenri định tấn công vợ mình cũng không phải do anh đoán được, chỉ là lo lắng cô chưa về nên theo định vị điện thoại mà lần mò đi đón.
- Duật Hàn, anh là tên đáng ghét...sao dám nói như vậy hả...
Hóa ra Sở Tư Hạ vừa ngủ vừa có thể nói vơ với như thế, tay cô dơ lên khua lung tung. Ngôn Duật Hàn chỉ biết quan sát vợ rồi cười. Cô vẫn còn dỗi anh nhiều lắm đây.
Chiếc xe bắt đầu di chuyển, trả lại không gian yên tĩnh vốn có của con đường.
___________________________________
Vừa đến nhà, anh khẽ vội bế cô lên phòng. Cảnh tưởng lại khiến anh liên tưởng đến ngày bản thân mình giả say sau đó cả hai đã có một đêm ân ái khó quên. Chỉ khác lần này, Duật Hàn nhẫn nhịn, kìm hãm cơn dục vọng khẽ len lỏi.
Đặt cô xuống niệm, thiết nghĩ cô chưa tắm rửa cho nên anh có ý định lau qua người cho cô ấy. Đây có là cám dỗ anh không khi từng đường nét trên cơ thể vợ mình dần hiện ra, tiểu ca bên dưới đang phất cờ khởi nghĩa. Phải nhịn, nhất định phải nhịn. Giờ cũng đã khuya nên anh thương xót sợ làm bây giờ sẽ khiến vợ mình khó khăn đi lại trong ngày mai, và lại Tư Hạ đang ngủ ngon lành như vậy không nên làm phiền.
Anh phải bật chế độ kìm nén khẩn cấp lắm nên huynh đệ phía dưới cũng ngậm ngùi rút lui. Sau khi tắm xong, anh cũng lên giường ôm chầm vợ mình. Dạo này sự việc gần đây khiến anh suy nghĩ rất nhiều.
Bỗng cô gái nhỏ trong lòng anh lúc này cựa quậy, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ của Tư Hạ, Duật Hàn kìm ném không được khẽ hôn nhẹ nên môi mền.
- Nghiên Nhi à, anh chắc chắn sẽ không để bọn chúng hại em đâu. Hãy tin tưởng và ở cạnh anh nhé, chỉ cần có em là đủ rồi.
Chỉ cần cô ở bên cạnh, dù cho xung quanh có nhiều nguy hiểm thì kẻ si tình này nguyện bảo vệ Tư Hạ suất một đời. Quyết không điểm yếu duy nhất này chịu ảnh hưởng hay ủy khuất một điều gì chăng nữa.
- Sao? Anh nói gì thế, bị mớ ngủ hay gì? Tôi tên là Trình Khanh chứ không phải tên Wenri nào đó mà anh nói!
Đến nước này Trình Khanh vẫn còn khăng khăng từ chối thân phận thật của mình, Duật Hàn cũng không vội phơi bày bộ mặt cậu ta mà từ từ tra hỏi.
- Cứ cho là vậy đi nhưng tại sao cậu lại theo dõi vợ tôi? Vừa nãy còn định ra tay với cô ấy, cậu định giải thích chuyện này thế nào đây?
Trình Khanh chột dạ, quả đúng là chiếc xe xuất hiện đúng lúc mình ra tay. Cậu cứ nghĩ Tư Hạ đã che khuất bóng mình phía sau làm sao người trong xe có thể trông thấy. Không nhẽ cậu đã sai hay sao. Đúng là hồ đồ một cách rõ ràng. Cậu với tâm trạng rối bời, cũng không biết tìm lý do nào cho hợp lý. Thôi thì nước này đành khai thật lẫn thử xem tên kia rốt cuộc là ai. Quả đúng là con người hay đang đội lốt.
- Đúng, là ta cố tình muốn giết cô ta đấy thì sao? Sao nào, ngươi định làm gì? Mà rốt cuộc ngươi là ai, chắc không phải con người nên mới biết thân phận của ta đúng chứ?
Vốn dĩ có thể nhạy bén đoán được thân phận của đối phương cũng là chuyện sớm muộn, chi bằng hãy khai thật hoặc là không. Duật Hàn cười nhạt đáp lời.
- Ta là ai không quan trọng, chỉ cần biết ta là người biết rõ thân phận của ngươi là được. Wenri ta cảnh cáo ngươi, dám động đến cô ấy thì đừng trách Ngôn Duật Hàn ta ra tay.
Nghe xong câu đó, Trình Khanh bỗng cảm thấy nực cười. Chưa thử sức sao biết được có mạnh hơn mình hay chỉ là kẻ ăn nói khoác lác. Vậy là thân phận Ngôn Duật Hàn cũng không tầm thường, là một bí ẩn để cậu từ từ tìm ra.
- Ha, chắc gì ngươi đã đánh bại được ta mà đe dọa. Nào, để bây giờ ta xem sức lực của kẻ như ngươi đến đâu. Tốt nhất, ta sẽ để hôm nay là ngày cuối của ngươi còn sống.
Bộ dạng Trình Khanh bây giờ như chuẩn bị tấn công người phía trước, nhanh chóng ngay sau đó cậu ta lao đến. Mà anh lúc này trong tư thế phòng thủ, chưa ra tay vội mà quan sát kĩ.
Cho đến khi anh sắp đáp trả đòn tấn công, đột nhiên bóng dáng Trình Khanh biến mất. Ngôn Duật Hàn bất ngờ quay lại đằng sau thì thấy cậu ta ở đó từ bao giờ. Trình Khanh nở nụ cười quái dị, quan sát Duật Hàn đáp lời.
- Ngươi vẫn còn non lắm, may cho ngươi hôm nay ta không muốn hỗn chiến ở đây. Từ giờ trở đi ngươi nhớ quan sát cho vợ mình thật tốt, cô ta và ta là đồng nghiệp nên khá dư thời gian để ta diệt khẩu đấy. Tạm biệt!
Vừa nói cậu quay đằng sau, rất nhanh di chuyển. Trước đó có lướt qua chiếc xe ô tô của Duật Hàn, Trình Khanh khẽ liếc mắt để ý người bên trong rồi từ từ biến mất.
Con đường vắng chỉ còn lại Ngôn Duật Hàn ở đó, quả thật anh không lo cho lắm nếu cô tiếp tục làm cho toàn soạn cùng cậu ta. Chiếc vòng anh đe cho cô có ma lực rất lớn, có thể bảo vệ cô mọi lúc. Nhưng không vì thế mà không để phòng cho được, nhỡ có một ngày cô tháo ra vì thế nên cần có phương án khác để bảo đảm an toàn cho vợ mình.
Mọi chuyện tạm gác lại, khi anh trở lại lái xe đã thấy Tư Hạ ngủ ngon lành từ bao giờ. Việc Ngôn Duật Hàn đi đón và biết được Wenri định tấn công vợ mình cũng không phải do anh đoán được, chỉ là lo lắng cô chưa về nên theo định vị điện thoại mà lần mò đi đón.
- Duật Hàn, anh là tên đáng ghét...sao dám nói như vậy hả...
Hóa ra Sở Tư Hạ vừa ngủ vừa có thể nói vơ với như thế, tay cô dơ lên khua lung tung. Ngôn Duật Hàn chỉ biết quan sát vợ rồi cười. Cô vẫn còn dỗi anh nhiều lắm đây.
Chiếc xe bắt đầu di chuyển, trả lại không gian yên tĩnh vốn có của con đường.
___________________________________
Vừa đến nhà, anh khẽ vội bế cô lên phòng. Cảnh tưởng lại khiến anh liên tưởng đến ngày bản thân mình giả say sau đó cả hai đã có một đêm ân ái khó quên. Chỉ khác lần này, Duật Hàn nhẫn nhịn, kìm hãm cơn dục vọng khẽ len lỏi.
Đặt cô xuống niệm, thiết nghĩ cô chưa tắm rửa cho nên anh có ý định lau qua người cho cô ấy. Đây có là cám dỗ anh không khi từng đường nét trên cơ thể vợ mình dần hiện ra, tiểu ca bên dưới đang phất cờ khởi nghĩa. Phải nhịn, nhất định phải nhịn. Giờ cũng đã khuya nên anh thương xót sợ làm bây giờ sẽ khiến vợ mình khó khăn đi lại trong ngày mai, và lại Tư Hạ đang ngủ ngon lành như vậy không nên làm phiền.
Anh phải bật chế độ kìm nén khẩn cấp lắm nên huynh đệ phía dưới cũng ngậm ngùi rút lui. Sau khi tắm xong, anh cũng lên giường ôm chầm vợ mình. Dạo này sự việc gần đây khiến anh suy nghĩ rất nhiều.
Bỗng cô gái nhỏ trong lòng anh lúc này cựa quậy, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ của Tư Hạ, Duật Hàn kìm ném không được khẽ hôn nhẹ nên môi mền.
- Nghiên Nhi à, anh chắc chắn sẽ không để bọn chúng hại em đâu. Hãy tin tưởng và ở cạnh anh nhé, chỉ cần có em là đủ rồi.
Chỉ cần cô ở bên cạnh, dù cho xung quanh có nhiều nguy hiểm thì kẻ si tình này nguyện bảo vệ Tư Hạ suất một đời. Quyết không điểm yếu duy nhất này chịu ảnh hưởng hay ủy khuất một điều gì chăng nữa.