* Quay trở về thời điểm hiện tại.
Quả thật kí ức đó khó phai mờ, anh đã phải đợi cô ấy xuất bấy nhiêu năm nay. Thời gian dài đằng đẵng cứ trôi, có lẽ thật may mắn vì ông trời không phụ lòng để cho Ngôn Duật Hàn tìm thấy Đường Nghiên. Cô gái hiện tại là của anh, sự trùng hợp đến thật bất ngờ cho hai người có cơ hội gặp mặt.
Tiếng thở khe khẽ của Tư Hạ, cô đã chìm vào giấc ngủ khá lâu, chỉ mình Duật Hàn vẫn thức mà cười thầm. Trong lòng dâng lên cảm giác yên bình đến lạ. Hương vị hoan ái thật ngọt ngào làm sao, thật khiến người ta vẫn còn đôi chút luyến tiếc.
Ngẫm lại, Ngôn Duật Hàn cũng cảm thấy mình hơi quá đáng vì chỉ một hành động nho nhỏ của cô làm cơn ghen của mình mất kiểm soát như thế. Khát khao một niềm chiếm hữu đến lạ, khiến Sở Tư Hạ trở thành người phụ nữ của mình càng nhanh cành tốt, để xem có ai còn dòm ngó cô ấy được nữa đây.
Nhưng làm thì đã làm rồi, anh cũng không phải là không hài lòng. Tư Hạ ghét anh hay thậm chí còn căm hận thì anh sẽ dỗ từ từ. Cả đời này, những thứ thuộc về mình nhất định sẽ là của mình. Cũng như Sở Tư Hạ hiện tại, quy luật đã đặt sẵn cô là của anh thì nhất định sẽ không rơi vào tay kẻ khác.
Hiện tại là ba rưỡi sáng. Lúc này Ngôn Duật Hàn mới chợp mắt, một đêm dài triền miên ngọt ngào tạm gác lại.
_______________________________
Bên lề đường, Sở Tư Hạ sốt ruột chăm chăm nhìn vào dãy số hiện trên màn hình. Chỉ thấy rằng cô gọi điện mà đầu dây bên kia lại chẳng bắt máy, tiếng tút tút cứ vang lên đều đặn.
Không biết người ấy có đến không, Tư Hạ cũng đã đợi ở đây được khá lâu. Sau cuộc trò chuyện đó, cô cũng không gọi lại thêm. Thiết nghĩ gọi nhiều quá thì làm phiền đến họ nhưng với tình hiện tại hình như không ổn cho lắm.
- Em ấy có đến không vậy? Được rồi nếu em ấy không đến thì mình sẽ tự...
- Chị Tư Hạ, chị đợi em lâu chưa?
Chưa kịp nói hết câu thì trước mặt hiện ra một hình bóng quen thuộc, đứng trước mặt cô là Sở Á Vân với nét mặt thoáng lo lắng.
- Cũng không lâu lắm đâu em, nào chúng ta vào trong thôi. Em đừng lo gì nhé? Hắn ta dám làm chuyện đồi bại với em thì ta cũng phải sẵn sàng tố giác. Em đừng sợ mấy lời dọa nạt đó của Mặc Đông Viễn, chắc chắn bọn họ sẽ làm chủ cho em mà thôi. Nghe nói luật sư Lâm Bạch nổi tiếng là người công minh, nhờ ông ấy bảo lãnh thì Á Vân của chị không phải lo điều gì nữa.
Sự việc ngày hôm đó đã làm Sở Á Vân ám ảnh tâm lý, cô rất sợ hãi không dám ra ngoài nhất là đi đến công ty. Ngay cả lịch trình của mình cô ấy cũng phải nhờ quản lý Hạ Châu tạm hoãn, chị ta thắc mắc thì Á Vân chỉ bảo mình bị ốm, nhờ khả năng diễn xuất cho nên qua cuộc nói chuyện trên điện thoại đã làm Hạ Châu tưởng thật.
Dạo gần đây, Tư Hạ cũng vì lo lắng nên hỏi thăm Á Vân rất nhiều. Cô khuyên bảo cô ấy nên đi trình báo nhưng Á Vân lại sợ và lo lắng vì nếu động chạm đến Mặc Đông Viễn thì sự nghiệp mình bị ảnh hưởng, còn nữa thời hạn hợp đồng ở Lam Vũ vẫn chưa hết hạn.
Nhưng cứ vậy mà dễ dàng ló ngơ và bỏ qua cho chủ tịch hay sao, khi chạm mặt nhỡ đâu hắn ta vẫn tiếp tục dở trò biến thái. Buổi tiệc hôm đó coi như là may mắn nhưng chẳng ai chắc rằng những lần khác đều như thế, sự trong trắng của mình đang bị báo động khẩn cấp. Nếu cứ cho qua e rằng mình sẽ mất đi sự quý giá của người con gái.
Sở Á Vân phải suy nghĩ rất nhiều, nếu gìn giữ sự nghiệp mà giống như bán thân thì không đời nào chấp nhận. Tư Hạ cũng nói có lý, cô không làm gì sai thì sao phải sợ, lời bàn tán hay sự nghiệp có bằng an toàn của chính mình hay không. Tốt nhất để sự việc này kết thúc càng sớm càng tốt.
- Dạ vâng, chúng ta vào thôi ạ. Em sẽ không sợ hãi nữa. Chị nói đúng, điều đầu tiên hãy để bản thân mình an toàn.
Sở Tư Hạ gật đầu, cô khẽ cười vì Á Vân rất cam đảm. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô ấy cô thể vực dậy tinh thần.
Không khí rất căng thẳng, hai người không ngừng trình báo. Tưởng chừng mọi thứ rất thuận lợi nhưng mọi chuyện lại ngoài mong muốn. Phía bên họ bảo rằng phải có chứng cứ đầy đủ nếu không đây là tội vu khống. Quả thật hiện tại, Á Vân và Tư Hạ rất bí bách, họ làm gì có bằng chứng. Sở Tư Hạ cảm nhận họ có phần e dè và làm khó thì đúng hơn tại vì liên quan đến Mặc Đông Viễn.
Nhưng mà chuyện này có đích thân nữ minh tinh Sở Á Vân trình báo mà họ lại còn không tin, là một vụ việc liên quan đến người một tiếng mà họ lại thờ ơ không có trách nghiệm.
- Tôi đã nói rồi, chính Mặc Đông Viễn làm ra những chuyện đồi bại đó mà mấy người không tin. Nếu chúng không phải sự thật thì Á Vâm đâu có đến đây bịa chuyện làm gì hả?
- Sở tiểu thư cô bình tĩnh, chuyện này chưa có bằng chứng rõ ràng. Phía bên chúng tôi không thể xác nhận được sự việc mong hai người thông cảm!
Thật là làm Tư Hạ tức chết mất thôi nhưng cũng phải họ không có lý. Từ nãy cô đã kể không biết bao nhiêu lần kết quả lại công cốc. Á Vân bên cạnh không muốn mọi chuyện rắc rối nên khuyên Tư Hạ về trước, chuyện đó hãy để sau. Sở Tư Hạ và Sở Á Vân ra về với một tâm trạng không được tốt.
Luật sư Lâm Bạch giờ đây cũng đã đến, ông bỗng bắt gặp hai người con gái của Sở gia đang ra về với vẻ mặt khó coi. Đợi đến khi hình bóng kia đã khuất, ông tò mò mới gặng hỏi:
- Tiểu thư Sở gia đến đây làm gì vậy?
Bọn họ cũng không giấu giếm, thành thật trả lời.
- Thưa luật sư, chuyện là thế này...
Vừa nghe, sắc mặt Lâm Bạch có chút thay đổi vì ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó lại ôn hòa như trước. Ông gật đầu, không biết Lâm Bạch suy nghĩ chuyện gì mà miệng ông ấy khẽ nhếch lên nở nụ cười.
Quả thật kí ức đó khó phai mờ, anh đã phải đợi cô ấy xuất bấy nhiêu năm nay. Thời gian dài đằng đẵng cứ trôi, có lẽ thật may mắn vì ông trời không phụ lòng để cho Ngôn Duật Hàn tìm thấy Đường Nghiên. Cô gái hiện tại là của anh, sự trùng hợp đến thật bất ngờ cho hai người có cơ hội gặp mặt.
Tiếng thở khe khẽ của Tư Hạ, cô đã chìm vào giấc ngủ khá lâu, chỉ mình Duật Hàn vẫn thức mà cười thầm. Trong lòng dâng lên cảm giác yên bình đến lạ. Hương vị hoan ái thật ngọt ngào làm sao, thật khiến người ta vẫn còn đôi chút luyến tiếc.
Ngẫm lại, Ngôn Duật Hàn cũng cảm thấy mình hơi quá đáng vì chỉ một hành động nho nhỏ của cô làm cơn ghen của mình mất kiểm soát như thế. Khát khao một niềm chiếm hữu đến lạ, khiến Sở Tư Hạ trở thành người phụ nữ của mình càng nhanh cành tốt, để xem có ai còn dòm ngó cô ấy được nữa đây.
Nhưng làm thì đã làm rồi, anh cũng không phải là không hài lòng. Tư Hạ ghét anh hay thậm chí còn căm hận thì anh sẽ dỗ từ từ. Cả đời này, những thứ thuộc về mình nhất định sẽ là của mình. Cũng như Sở Tư Hạ hiện tại, quy luật đã đặt sẵn cô là của anh thì nhất định sẽ không rơi vào tay kẻ khác.
Hiện tại là ba rưỡi sáng. Lúc này Ngôn Duật Hàn mới chợp mắt, một đêm dài triền miên ngọt ngào tạm gác lại.
_______________________________
Bên lề đường, Sở Tư Hạ sốt ruột chăm chăm nhìn vào dãy số hiện trên màn hình. Chỉ thấy rằng cô gọi điện mà đầu dây bên kia lại chẳng bắt máy, tiếng tút tút cứ vang lên đều đặn.
Không biết người ấy có đến không, Tư Hạ cũng đã đợi ở đây được khá lâu. Sau cuộc trò chuyện đó, cô cũng không gọi lại thêm. Thiết nghĩ gọi nhiều quá thì làm phiền đến họ nhưng với tình hiện tại hình như không ổn cho lắm.
- Em ấy có đến không vậy? Được rồi nếu em ấy không đến thì mình sẽ tự...
- Chị Tư Hạ, chị đợi em lâu chưa?
Chưa kịp nói hết câu thì trước mặt hiện ra một hình bóng quen thuộc, đứng trước mặt cô là Sở Á Vân với nét mặt thoáng lo lắng.
- Cũng không lâu lắm đâu em, nào chúng ta vào trong thôi. Em đừng lo gì nhé? Hắn ta dám làm chuyện đồi bại với em thì ta cũng phải sẵn sàng tố giác. Em đừng sợ mấy lời dọa nạt đó của Mặc Đông Viễn, chắc chắn bọn họ sẽ làm chủ cho em mà thôi. Nghe nói luật sư Lâm Bạch nổi tiếng là người công minh, nhờ ông ấy bảo lãnh thì Á Vân của chị không phải lo điều gì nữa.
Sự việc ngày hôm đó đã làm Sở Á Vân ám ảnh tâm lý, cô rất sợ hãi không dám ra ngoài nhất là đi đến công ty. Ngay cả lịch trình của mình cô ấy cũng phải nhờ quản lý Hạ Châu tạm hoãn, chị ta thắc mắc thì Á Vân chỉ bảo mình bị ốm, nhờ khả năng diễn xuất cho nên qua cuộc nói chuyện trên điện thoại đã làm Hạ Châu tưởng thật.
Dạo gần đây, Tư Hạ cũng vì lo lắng nên hỏi thăm Á Vân rất nhiều. Cô khuyên bảo cô ấy nên đi trình báo nhưng Á Vân lại sợ và lo lắng vì nếu động chạm đến Mặc Đông Viễn thì sự nghiệp mình bị ảnh hưởng, còn nữa thời hạn hợp đồng ở Lam Vũ vẫn chưa hết hạn.
Nhưng cứ vậy mà dễ dàng ló ngơ và bỏ qua cho chủ tịch hay sao, khi chạm mặt nhỡ đâu hắn ta vẫn tiếp tục dở trò biến thái. Buổi tiệc hôm đó coi như là may mắn nhưng chẳng ai chắc rằng những lần khác đều như thế, sự trong trắng của mình đang bị báo động khẩn cấp. Nếu cứ cho qua e rằng mình sẽ mất đi sự quý giá của người con gái.
Sở Á Vân phải suy nghĩ rất nhiều, nếu gìn giữ sự nghiệp mà giống như bán thân thì không đời nào chấp nhận. Tư Hạ cũng nói có lý, cô không làm gì sai thì sao phải sợ, lời bàn tán hay sự nghiệp có bằng an toàn của chính mình hay không. Tốt nhất để sự việc này kết thúc càng sớm càng tốt.
- Dạ vâng, chúng ta vào thôi ạ. Em sẽ không sợ hãi nữa. Chị nói đúng, điều đầu tiên hãy để bản thân mình an toàn.
Sở Tư Hạ gật đầu, cô khẽ cười vì Á Vân rất cam đảm. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô ấy cô thể vực dậy tinh thần.
Không khí rất căng thẳng, hai người không ngừng trình báo. Tưởng chừng mọi thứ rất thuận lợi nhưng mọi chuyện lại ngoài mong muốn. Phía bên họ bảo rằng phải có chứng cứ đầy đủ nếu không đây là tội vu khống. Quả thật hiện tại, Á Vân và Tư Hạ rất bí bách, họ làm gì có bằng chứng. Sở Tư Hạ cảm nhận họ có phần e dè và làm khó thì đúng hơn tại vì liên quan đến Mặc Đông Viễn.
Nhưng mà chuyện này có đích thân nữ minh tinh Sở Á Vân trình báo mà họ lại còn không tin, là một vụ việc liên quan đến người một tiếng mà họ lại thờ ơ không có trách nghiệm.
- Tôi đã nói rồi, chính Mặc Đông Viễn làm ra những chuyện đồi bại đó mà mấy người không tin. Nếu chúng không phải sự thật thì Á Vâm đâu có đến đây bịa chuyện làm gì hả?
- Sở tiểu thư cô bình tĩnh, chuyện này chưa có bằng chứng rõ ràng. Phía bên chúng tôi không thể xác nhận được sự việc mong hai người thông cảm!
Thật là làm Tư Hạ tức chết mất thôi nhưng cũng phải họ không có lý. Từ nãy cô đã kể không biết bao nhiêu lần kết quả lại công cốc. Á Vân bên cạnh không muốn mọi chuyện rắc rối nên khuyên Tư Hạ về trước, chuyện đó hãy để sau. Sở Tư Hạ và Sở Á Vân ra về với một tâm trạng không được tốt.
Luật sư Lâm Bạch giờ đây cũng đã đến, ông bỗng bắt gặp hai người con gái của Sở gia đang ra về với vẻ mặt khó coi. Đợi đến khi hình bóng kia đã khuất, ông tò mò mới gặng hỏi:
- Tiểu thư Sở gia đến đây làm gì vậy?
Bọn họ cũng không giấu giếm, thành thật trả lời.
- Thưa luật sư, chuyện là thế này...
Vừa nghe, sắc mặt Lâm Bạch có chút thay đổi vì ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó lại ôn hòa như trước. Ông gật đầu, không biết Lâm Bạch suy nghĩ chuyện gì mà miệng ông ấy khẽ nhếch lên nở nụ cười.