• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Duật Hàn hơi lặng đi một vài giây, quả thật sư phụ đã cho mình trở về. Thật tốt khi mọi chuyện nằm sai ngoài dự đoán của mình, cô vẫn ở đây và anh vẫn còn ở cạnh cô trong ngôi nhà này.

Tâm trạng vui mừng, Duật Hàn mỉm cười, đáp lại cái ôm của cô. Anh ôm thật chặt như muốn giữ Tư Hạ ở đây mãi mãi.

- Anh vẫn luôn ở đây mà, sẽ không để cô gái của anh ở lại một mình đâu. Tiểu Hạ à, anh ổn rồi, em không cần lo lắng nữa nhé. Anh vẫn còn nhớ lời hứa của chúng ta cho nên sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra nếu anh chưa thực hiện nó.

Anh vỗ nhẹ tấm lưng như đang nhẹ nhàng an ủi cô, chắc trong lúc mình bị ngất đã khiến cô ấy phải lo sợ nhiều.

Đã đến lúc, cũng nên nói ra bí mật cuối cùng mà mình chưa cho Tư Hạ được biết. Thiết nghĩ chắc cô vẫn còn bận tâm nhưng điều mà Đông Viễn nói ở nhà kho, gì mà người thay thế, cô chỉ là hình bóng.

Tuy bề ngoài Sở Tư Hạ vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng rất dễ nghĩ quẩn rồi tự làm tổn thương chính mình. Cô gái ngốc này của anh làm sao mà anh không nhìn ra những điều đó cơ chứ.

Buông tay cô ra, Ngôn Duật Hàn nhìn chăm chăm vào ánh mắt kia. Khóe mi vợ mình hình như vương vấn giọt lệ, chắc là do cô vì vui mừng nên vậy.

- Tiểu Hạ, nghe anh nói này. Chắc em vẫn còn để tâm đến lời của Mặc Đông Viễn rằng kiếp trước anh có yêu một cô gái rồi cô ấy được hồi sinh trong thân thể của em đúng không. Thật ra đó là một câu chuyện dài, chẳng phải em là người thay thế đâu mà em chính là em. Hai người chính là một, là người duy nhất mà anh yêu.

Đến lúc này, Sở Tư Hạ mới nghĩ lại quả thật cô rất muốn biết thực hư câu chuyện ra sao. Có thật cô chỉ là người thay thế, là hình bóng người phụ nữ kia không. Duật Hàn rốt cuộc định giấu cô bao nhiêu chuyện nữa đây. Anh rốt cuộc là sợ chuyện gì mà không muốn nói ra mấy chuyện đó.

- Dạ vâng, anh hãy cho em biết đi. Mong anh đừng dấu em chuyện gì nữa có được không? Chẳng phải yêu là tin tưởng nhau sao?

Ngôn Duật Hàn gật đầu, thế là câu chuyện kia đã gợi cho anh bao nhiêu kí ức ùa về. Kỉ niệm về một cô gái đã cứu anh ở khu rừng, rồi anh lại đem lòng yêu cô ấy. Càng kể, đến khung đoạn cuối cùng thật chua xót làm sao, nó khiến mình không khỏi chạnh lòng. Cuối cùng, câu chuyện lại có một kết thúc buồn.

- Chuyện là như thế em à, anh đã chờ em rất lâu. Trải qua rất nhiều thời gian em mới xuất hiện, kiếp trước là do anh đã ngần ngại không bày tỏ mới khiến em đi lấy người ta. Giờ thật may mắn khi em đã thuộc về anh. Em chính là em, không phải là thay thế cho ai, không phải được triệu hồi vào một thân thể khác. Hãy tin tưởng anh, những lời anh nói đều là thật, nếu nói dối anh sẽ bị...

- Được rồi, em hiểu rồi. Hóa ra về việc em sinh ra đều đã có sắp đặt từ kiếp trước. Anh vì nhờ vết bớt ở đằng sau nên mới nhận ra em, tất cả là do định mệnh đặt sẵn. Hóa ra, chồng em là một người chung thủy với tình cảm như vậy.

Cô lấy tay che miệng anh lại khi anh lại định thề rằng sẽ bị gì đó. Hóa ra, là do anh ấy si tình, không ngờ là một người chung thủy đến vậy. Trải qua nhiều kiếp như thế chắc chắn anh sẽ gặp rất nhiều người con gái nhưng anh ấy vẫn đợi cô xuất hiện.



Vướng mắc được tháo gỡ, cô nghe xong cũng hiểu ra. Tuy chỉ là định mệnh đặt sẵn nhưng cô rất vui và chấp nhận điều đó. Tin rằng sẽ có một tương lai hạnh phúc đang chào đón hai người ở phía trước, là một gia đình hạnh phúc.

Tương lai không xa, sẽ có nhóc con được trào đời, đó chính là kết tinh cho tình yêu giữa người và hồ ly. Có nhiều điểm khác biệt nhưng họ vẫn hiểu và cảm thông cho nhau, cùng nhau tiến đến cái kết thật hạnh phúc.

Bầu không khí ngượng ngùng, hai người với mỗi một suy nghĩ riêng về đối phương.

______________________________

Đến giờ, Ngôn Duật Hàn vẫn giữ cái cảm giác bất ngờ. Sư phụ chỉ bảo rằng anh sẽ sống được rất ít ngày vậy mà bây đã qua hai tuần mà anh thấy bản thân vẫn khỏe mạnh.

Thật kì lạ, anh giờ mới đoán ra chắc sư phụ vẫn duy trì được mạng sống cho mình đến cuối đời để sống cùng Tư Hạ. Tuy giận dỗi học trò là thế nhưng ông vẫn chiều, không để anh phải buồn. Trong lòng, Duật Hàn cũng cảm thấy mình nên cảm ơn ông ấy vì đã cứu giúp.

Mùi hương khói tỏa ra. Hai vợ chồng nhà anh hôm nay đi đến nghĩa trang để thăm viếng Dương Ái Linh như lời đã hứa. Chả là vài ngày trước, hai người có gặp Mặc Đông Viễn trước khi hắn ra hầu tòa.

Ngồi trong cảnh tù gục, khi có người đến thăm khiến hắn hơi ngỡ ngàng vì đâu ai quan tâm hắn cơ chứ. Báo chí đưa tin, danh tiếng ảnh hưởng và người thân không có. Ánh mắt của ai nhìn vào cũng tỏ ra căm ghét mình.

Thầy và trò Ngôn Duật Hàn lại một lần nữa có cơ hội trò chuyện. Hắn mang tâm trạng ái náy cũng giải bày mọi chuyện. Chỉ mong anh có thể tha thứ cho người học trò bất kính này.

Trước khi ra về, Đông Viễn có căn dặn cô và anh hãy thay mình đi đến thắp cho Ái Linh một nén nhang. Dĩ nhiên cả hai đều gật đầu đồng ý.

- Không ngờ, Đông Viễn lại thay đổi sau khi Dương Ái Linh ra đi. Xét cho cùng, cô ấy cũng thật đáng thương vì bị lão Lâm Bạch sát hại.

- Hắn ta cũng là kẻ si tình giống anh, thật tiếc là phải trả giá cho những việc mình làm nên mới dẫn đến kết cục không tốt. Thôi cũng muộn rồi, mình về thôi em.

___________________________________



Đứng trên ban công, quanh cảnh thành phố buổi tối thật đẹp. Gió khẽ thổi qua mái tóc dài của Tư Hạ, cô đang nhâm nhi một ly trà nóng. Ngẫm lại tất cả sự việc đã xảy ra, nếu kể thì mọi người ai cũng cho là vô lý. Người và yêu chắc chắn đến với nhau sẽ không có kết cục tốt đẹp nhưng Tư Hạ quyết tâm sẽ không để chuyện đó xảy ra. Sẽ cùng anh hiểu rõ đối phương hơn và đi hết quãng đời hạnh phúc còn lại.

- Em đứng đây cũng lâu rồi, sẽ lạnh đó nên mình vào trong thôi.

Cô giật mình, anh ôm cô từ phía sau. Sở Tư Hạ mỉm cười quay lại nhìn anh. Anh lúc này mặc trên người cả quần lẫn áo màu trắng, tóc xõa ra. Nhìn anh với dáng vẻ này trông hiền hẳn, khác với bộ dạng trong công ty lúc nào cũng nghiêm nghị.

- Dạ, lâu lâu em mới ra đây ngắm nhìn khung cảnh thôi mà.

- Ừm.

Hai tay anh khẽ để phía sau, Duật Hàn có vẻ giấu vật gì đó thì phải. Đợi đến khi cô nhận ra thì anh mới cầm thứ đó lên. Trước mặt cô gái là một chiếc hộp màu đen, lúc Duật Hàn mở ra thì cô mới biết đó là lắc tay bạc.

- Đưa tay đây nào, để anh đeo cho em nhé. Đây là đồ vật ước hẹn của anh đó.

- Đồ vật ước hẹn ạ?

Sở Tư Hạ hơi khó hiểu, hàm ý trong câu nói là gì nhỉ. Cô và anh còn có chuyện phải đính ước hẹn nữa sao.

- Đúng vậy, chúng ta là kết hôn theo hợp đồng, sau một năm chúng ta sẽ đường ai lấy đi. Giờ đây anh muốn bọn mình sẽ hủy bỏ bản hợp đồng đáng ghét đó, anh và em sẽ mãi mãi ở bên nhau đến trọn kiếp này.

Xén nữa cô lại quên, cuộc hôn nhân này là dựa trên hợp đồng. Hồi đó, là do cô ngây ngô bị anh dẫn dụ. Giờ đây, lời nói này như một lời tỏ tình khiến cô cảm thấy rất vui.

- Dạ, chúng ta sẽ ở bên nhau đến hết đời này. Vì vốn dĩ em là của anh mà.

Cô gái lại sà vào lòng anh dựa vào bờ ngực rắn chắc. Nhóc con này khi nói vậy khiến cho anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Hai người họ ôm nhau thắn thiết trước khung cảnh huyền ảnh của thành phố khi về đêm. Không lấy làm lạ khi nói rằng vốn dĩ họ đã thuộc về nhau từ bao giờ.

- THE END -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang