Trương Đức Toàn quả thực lui về phía sau chút, nhường ra một con đường cho An Nhiễm.
Quay đầu nhìn về phía Điền Công Công, giọng nói the thé cũng không the thé, trên mặt nở nụ cười thật thà:
“Không thể làm trái mệnh lệnh của hoàng đế, hay là mời Điền Công Công đi bẩm báo với thái hậu một tiếng, An Tiểu Chủ theo mệnh lệnh của hoàng thượng, đi Sùng Chính Điện.”
Không có thêm một câu thừa thãi.
An Nhiễm gật đầu cảm kích với Trương Đức Toàn, ông ấy đưa cô ra ngoài, mọi trách nhiệm đều đẩy lên trên đầu hoàng thượng. Thái hậu muốn tính nợ, chỉ có thể đi tìm hoàng thượng.
Vẻ mặt của Điền Công Công cực kỳ khó coi, a, hiền lành và nhẹ nhàng chó má gì. Ông ta dùng mạng sống để chống đỡ, cũng không thấy Trương Tổng Quản nhường nhịn nửa phần. Giả vờ hào phóng thì sao, cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí thế mạnh mẽ của ông.
Người quyền cao chức trọng chính là không hề sợ hãi, khó trách bọn họ liều mạng trèo lên trên, khó trách mẹ con thái hậu cùng hoàng thượng trở mặt thành thù, cũng muốn đoạt quyền.
Sắc mặt ông ta tái nhợt đi về phía Từ Ninh Cung, vừa vào liền quỳ xuống khóc lóc kể lể:
“Thái hậu, ngài phải làm chủ cho nô tài a! Trương Tổng Quản muốn dẫn An Tiểu Chủ đi Sùng Chính Điện, nô tài nói tiểu chủ đang bị cấm túc, liều mạng ngăn cản. Nhưng Trương Tổng Quản vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, tiểu chủ lúc này, sợ là đã đến Sùng Chính Điện.”
Trương Đức Toàn thông minh, ông ta cũng không ngu ngốc. Thái hậu cùng hoàng thượng giằng co đã nhiều năm, từ trước tới nay cũng không phân ra cao thấp.
Ông ta sẽ không ngốc đến mức làm cho thái hậu cùng hoàng thượng đối đầu trực tiếp, nhưng, kéo một tên thái giám tổng quản xuống nước dễ như trở bàn tay.
Từ Ninh Cung nằm ở đằng sau nơi vắng vẻ của hoàng cung, chiếm diện tích rộng lớn, cung điện to nhỏ ước chừng có mấy chục.
Căn phòng thái hậu đang ở này, từ bên ngoài nhìn vào, nhìn không ra manh mối. Chỉ khi vào nhà, mới có thể cảm nhận được vỏ bọc ẩn giấu bên dưới sự khiêm tốn, biết được sự giàu có và sang trọng được ẩn giấu kỹ như thế nào.
Một gốc san hô cát đỏ ngàn vàng khó cầu đang khỏe mạnh trưởng thành trên cây nhỏ màu xanh, bàn ghế cùng đồ dùng trong nhà không có chỗ nào mà không dùng gỗ tử đàn cao cấp nhất, bộ ấm trà sứ trắng trên bàn gỗ chính là do đại sư Tề Lỗ đã qua đời tự tay chế tạo, bây giờ trở thành đồ vật không ai có.
Màn cửa dùng gấm Thiên Tằm, ngay cả khối khăn trải bàn nhìn phổ thông kia, cũng là đồ cống nạp của nước ngoài.
Trong phòng mùi hương của gỗ đàn hương, trầm hương và trà hảo hạng, thái hậu mặc một bộ cung trang Vân Cẩm màu đậm, vô cùng đoan trang và uy nghiêm.
Bà gần bốn mươi tuổi, bởi vì được bảo dưỡng quanh năm, nhìn chỉ có hơn ba mươi, làn da nhìn không ra dấu vết của năm tháng. Vẫn đẹp như hoa cúc, vẫn còn hấp dẫn.
Khuôn mặt của Kỳ Diêm không giống bà, thái hậu càng đẹp hơn.
Để cho Điền công công quỳ tại đó, bà kiên nhẫn dâng hương, tế bái lên bàn thờ Phật Tổ. Làm xong mọi quy trình, bà nắm vuốt phật châu, đỡ ma ma bên cạnh để đứng dậy.
“Nô tài nghe theo chủ nhân.” Hoàng thượng không nghe lời, ông ta cũng không nghe, là cá mè một lứa.
Thái hậu lấy trà mà ma ma đưa tới, cúi đầu nhìn xem vài cánh hoa xanh ngập trong nước:
“Cánh của hoàng thượng đã cứng cáp rồi, Ai Gia không quản được hắn. Nếu hắn muốn, cho hắn là được.”
Điền Công Công cảm thấy kinh ngạc, thái hậu có ý gì, cứ bỏ qua như vậy, vì sao trước đó nhất quyết muốn nhốt người tại Thanh Phong Uyển?
Quay đầu nhìn về phía Điền Công Công, giọng nói the thé cũng không the thé, trên mặt nở nụ cười thật thà:
“Không thể làm trái mệnh lệnh của hoàng đế, hay là mời Điền Công Công đi bẩm báo với thái hậu một tiếng, An Tiểu Chủ theo mệnh lệnh của hoàng thượng, đi Sùng Chính Điện.”
Không có thêm một câu thừa thãi.
An Nhiễm gật đầu cảm kích với Trương Đức Toàn, ông ấy đưa cô ra ngoài, mọi trách nhiệm đều đẩy lên trên đầu hoàng thượng. Thái hậu muốn tính nợ, chỉ có thể đi tìm hoàng thượng.
Vẻ mặt của Điền Công Công cực kỳ khó coi, a, hiền lành và nhẹ nhàng chó má gì. Ông ta dùng mạng sống để chống đỡ, cũng không thấy Trương Tổng Quản nhường nhịn nửa phần. Giả vờ hào phóng thì sao, cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí thế mạnh mẽ của ông.
Người quyền cao chức trọng chính là không hề sợ hãi, khó trách bọn họ liều mạng trèo lên trên, khó trách mẹ con thái hậu cùng hoàng thượng trở mặt thành thù, cũng muốn đoạt quyền.
Sắc mặt ông ta tái nhợt đi về phía Từ Ninh Cung, vừa vào liền quỳ xuống khóc lóc kể lể:
“Thái hậu, ngài phải làm chủ cho nô tài a! Trương Tổng Quản muốn dẫn An Tiểu Chủ đi Sùng Chính Điện, nô tài nói tiểu chủ đang bị cấm túc, liều mạng ngăn cản. Nhưng Trương Tổng Quản vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, tiểu chủ lúc này, sợ là đã đến Sùng Chính Điện.”
Trương Đức Toàn thông minh, ông ta cũng không ngu ngốc. Thái hậu cùng hoàng thượng giằng co đã nhiều năm, từ trước tới nay cũng không phân ra cao thấp.
Ông ta sẽ không ngốc đến mức làm cho thái hậu cùng hoàng thượng đối đầu trực tiếp, nhưng, kéo một tên thái giám tổng quản xuống nước dễ như trở bàn tay.
Từ Ninh Cung nằm ở đằng sau nơi vắng vẻ của hoàng cung, chiếm diện tích rộng lớn, cung điện to nhỏ ước chừng có mấy chục.
Căn phòng thái hậu đang ở này, từ bên ngoài nhìn vào, nhìn không ra manh mối. Chỉ khi vào nhà, mới có thể cảm nhận được vỏ bọc ẩn giấu bên dưới sự khiêm tốn, biết được sự giàu có và sang trọng được ẩn giấu kỹ như thế nào.
Một gốc san hô cát đỏ ngàn vàng khó cầu đang khỏe mạnh trưởng thành trên cây nhỏ màu xanh, bàn ghế cùng đồ dùng trong nhà không có chỗ nào mà không dùng gỗ tử đàn cao cấp nhất, bộ ấm trà sứ trắng trên bàn gỗ chính là do đại sư Tề Lỗ đã qua đời tự tay chế tạo, bây giờ trở thành đồ vật không ai có.
Màn cửa dùng gấm Thiên Tằm, ngay cả khối khăn trải bàn nhìn phổ thông kia, cũng là đồ cống nạp của nước ngoài.
Trong phòng mùi hương của gỗ đàn hương, trầm hương và trà hảo hạng, thái hậu mặc một bộ cung trang Vân Cẩm màu đậm, vô cùng đoan trang và uy nghiêm.
Bà gần bốn mươi tuổi, bởi vì được bảo dưỡng quanh năm, nhìn chỉ có hơn ba mươi, làn da nhìn không ra dấu vết của năm tháng. Vẫn đẹp như hoa cúc, vẫn còn hấp dẫn.
Khuôn mặt của Kỳ Diêm không giống bà, thái hậu càng đẹp hơn.
Để cho Điền công công quỳ tại đó, bà kiên nhẫn dâng hương, tế bái lên bàn thờ Phật Tổ. Làm xong mọi quy trình, bà nắm vuốt phật châu, đỡ ma ma bên cạnh để đứng dậy.
“Nô tài nghe theo chủ nhân.” Hoàng thượng không nghe lời, ông ta cũng không nghe, là cá mè một lứa.
Thái hậu lấy trà mà ma ma đưa tới, cúi đầu nhìn xem vài cánh hoa xanh ngập trong nước:
“Cánh của hoàng thượng đã cứng cáp rồi, Ai Gia không quản được hắn. Nếu hắn muốn, cho hắn là được.”
Điền Công Công cảm thấy kinh ngạc, thái hậu có ý gì, cứ bỏ qua như vậy, vì sao trước đó nhất quyết muốn nhốt người tại Thanh Phong Uyển?