• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Muốn?”

“Muốn.”

Nghe có người hỏi như vậy, An Nhiễm vô thức trả lời, chợt phản ứng kịp, đây là giọng nói của hoàng thượng.

Giọng nói của anh thật ra rất đặc biệt, xen giữa thiếu niên cùng đàn ông trưởng thành, vừa trong trẻo sạch sẽ như dòng nước đang chảy trên đá, lại vừa có một chút âm trầm như đang đánh trống mạnh.

Trưởng thành, lại không hoàn toàn chín mọng, để lại ấn tượng rất sâu cho người khác.

Cô đang đắm chìm trong sự ấm áp của lò sưởi, không có phát hiện anh trở về lúc nào.

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, quay đầu mở mắt nhìn Kỳ Diêm, nở một nụ cười rạng rỡ:

“Lò sưởi nhìn rất đẹp, thần thiếp rất thích, Tạ Hoàng Thượng ban thưởng.”

Nam nhân bước tới, đi qua bên người cô, tiện tay cầm đi lò sưởi trong ngực cô.

Trong ngực trống không, trong lòng lạnh lẽo.

An Nhiễm nhìn về phía anh: “Hoàng thượng?”

Tay còn không có làm ấm đủ đâu, thế mà lấy lại rồi sao?



Kỳ Diêm vuốt lò sưởi xinh đẹp, lúc trước anh đi vào triều, lúc đồ vật được đưa tới, anh cũng không ở đây. Mới xem được một lúc, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, chỉ nhỏ như này?

Anh từ từ nâng hai con ngươi đen nhánh lên, chỉ thấy trong mắt cô gái ở trước bàn lóe ra ánh sáng khẩn trương, khuôn mặt thanh tú động lòng người đỏ bừng, cũng không biết là do nóng hay là do tức giận.

Những ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên mặt bàn, đợi ánh mắt của An Nhiễm cuối cùng cũng chịu di chuyển khỏi lò sưởi, anh mở miệng:

“Biết chữ không?”

Người này thật không sảng khoái, cho hay là không cho, thế nào cũng phải nói rõ đi. Đều ở trong tay cô, nào có đạo lý lấy lại.

Cô không muốn nói chuyện một chút nào, nhưng lại không dám đắc tội hoàng thượng, yên lặng gật nhẹ đầu.

Công chúa hoàng gia sao có thể mù chữ, không thể nói cô hiểu biết sâu rộng, nhưng cũng tính là đọc đủ thứ sách, nhận biết chữ không thành vấn đề.

Kỳ Diêm đặt lò sưởi ở trên bàn, chỉ vào tấu chương chất thành núi ở phía trên:

“Những tấu chương này, ngươi đọc cho trẫm nghe. Đọc xong, nó liền là của ngươi.”

“Được.”

An Nhiễm sảng khoái đồng ý, tay không lấy đồ vật của người ta cô còn có chút không thoải mái. Làm thêm ít chuyện, liền yên tâm thoải mái, đây là cô làm việc mà lấy được.

Ánh mắt của Kỳ Diêm bình tĩnh lướt qua trên mặt cô, vừa rồi còn không vui, rất tủi thân, hiện tại hình như lại vui vẻ.



“Thần thiếp liền bắt đầu đọc từ trên cùng?”

“Ân.”

“Khởi bẩm hoàng thượng, Lý Đại Nhân ở Binh bộ cùng Chiến Bắc tướng quân Nghiêm Tùng phạm tội ám sát đã chém đầu trước công chúng ở đêm qua. Trừ người già 60 tuổi trở lên cùng trẻ con dưới 6 tuổi, những người hầu còn lại bị đày ra biên quan. Tài sản trong phủ đã nộp toàn bộ lên trên, do tổng quản nội vụ cùng Lâm đại nhân cùng nhau kiểm tra......”

Liên tục đọc sáu sổ con, An Nhiễm dừng lại, nhỏ giọng hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Hoàng thượng nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, An Nhiễm nhìn không hiểu ánh mắt kia của anh, lại không nhịn được nghĩ, hoàng thượng cuối cùng cũng bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của cô rồi sao?

Cô hoàn toàn không biết gì cả, khóe môi Kỳ Diêm cong lên một ít mà mắt thường không thể nhìn ra, nhướng mày nói

“Tiếp tục.”

Trương Đức Toàn săn sóc chuyển một cái ghế lại, An Nhiễm ngồi xuống, nhìn qua một đống tấu chương còn cao hơn cả búi tóc của cô, yên lặng đọc một cuốn lại một cuốn. Cuối cùng, núi nhỏ bên phải từ từ chuyển qua bên trái.

Hoàng thượng thỉnh thoảng nhìn cô một cái, ánh mắt kia, không giống như là bị sắc đẹp của cô chinh phục, cũng không giống bị giọng nói trong trẻo động lòng người của cô chinh phục.

Ngay từ đầu cô thật sự cảm thấy vấn đề ở chỗ hoàng thượng, có thể đọc một chút, cô dần dần phản ứng kịp, là vấn đề của cô.

Chắc là có mấy chữ...... Cô đều đọc! Sai! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK