Nam Quận cùng Đại Chiêu có cùng nguồn gốc về văn hóa và lịch sử, dùng cùng một bộ chữ viết. Chỉ là trải qua mấy trăm năm thay đổi triều đại, mỗi nơi đều có chút thay đổi riêng, rất nhiều chữ cũng có sự khác biệt rất nhỏ.
Hai chữ nhìn có vẻ rất giống nhau, nhưng đọc lên cũng không giống nhau.
Trước khi hòa thân, cô còn đặc biệt dành thời gian để học những chữ nhìn giống nhau của hai nước. Nhưng thời gian có hạn, học không hết tất cả các chữ.
Hiện tại cô đang dựa theo cách đọc các chữ tương tự của Nam Quận, rơi vào trong lỗ tai của hoàng thượng, chính là đọc sai.
Thời gian An Nhiễm dừng lại quá lâu, Kỳ Diêm vốn đang nhắm mắt, lại nâng mí mắt lên, con ngươi màu nâu hơi xa cách.
“Thật ra...... Hình như tôi đọc sai một chút.” Cô thật sự có chút xấu hổ, yên lặng đem tấu chương mở ra giơ lên cao, che mặt.
Hiếm khi thời tiết tốt như hôm nay, trời nhiều mây và cuối cùng cũng có nắng. Lúc này, mặt trời treo trên bầu trời, toả ra tia sáng tươi đẹp.
Ngón tay xinh đẹp trắng nõn của cô cùng tấu chương màu nâu nhạt tạo thành hai màu sắc đối lập mãnh liệt, làm cho nó bắt mắt hơn. Làn da tinh tế mà mỏng manh, tay nhỏ ngoài ý muốn rất có thịt, nhìn qua liền rất mềm.
Kỳ Diêm tiện tay lấy ra một bản tấu chương mà An Nhiễm đã đọc xong, cúi mắt xuống.
Văn hóa của hai nước có sự khác biệt, anh cũng không để ý những chi tiết này, giọng điệu bình thường:
“Trẫm có thể nghe hiểu.”
Không khác nhiều, cũng không ảnh hưởng tổng thể, anh nghe hiểu được.
Được thôi, An Nhiễm nhìn chằm chằm lò sưởi mấy lần, tiếp tục đọc với sự cam chịu.
Hoàng thượng ở một bên yên tĩnh nghe, có mấy tấu chương nghe xong liền không có kết quả, thỉnh thoảng, anh sẽ cầm tới tô tô vẽ vẽ.
Nhiệm vụ nặng nề, An Nhiễm không có sức lực cũng không hứng thú nhìn anh đang làm cái gì. Đọc xong cuốn sổ cuối cùng, cuối cùng rất vui vẻ cầm lò sưởi trở về.
Trương Đức Toàn cười đặc biệt tỏa sáng, lúc đưa cô ra cửa nói:
“Tiểu chủ đi thong thả, hoàng thượng nói ngài ngày mai lại đến.”
Ông ta cười, An Nhiễm cũng cười, ha ha, hoàng thượng rốt cuộc tìm được phương pháp lười biếng. Nhìn hai mắt của anh bầm đen, màu môi nhạt nhẽo, rõ ràng không ngủ đủ, hậu quả của việc thức đêm.
Nhiều tấu chương như vậy, chính mình nhìn từng cái, suy nghĩ, đưa ra quyết định, là một việc vô cùng vất vả cùng hao tổn tinh thần.
Có người giúp đỡ đọc ra liền không giống với lúc trước, ít ra có thể để mắt nghỉ ngơi, thư giãn về thể xác và tinh thần.
Cô ôm lò sưởi nghĩ thầm, theo như chuyện hôm nay, hoàng thượng chắc không phải là loại người nhận được chỗ tốt mà không cho phần thưởng. Tiếp tục đọc tấu chương cho anh, trong một tháng liền có hi vọng đá Điền Công Công đi rồi.
Năm ngày liên tục, An Nhiễm đều đúng giờ đến Sùng Chính Điện.
Không có sự thay đổi gì quá lớn trong mối quan hệ của cô cùng Kỳ Diêm, mỹ nhân ở bên cạnh, anh thanh tâm quả dục (*) giống như đệ tử của phật môn. Mỗi lần đều là ngồi riêng ở một bên, cô đọc một quyển lại một quyển tấu chương, anh lúc thì lưng tựa vào ghế, lúc thì chống cằm, thay đổi nhiều tư thế nhưng không có giao lưu.
(*) Thanh tâm quả dục: Tâm hồn trong sáng và ít ham muốn
Hai chữ nhìn có vẻ rất giống nhau, nhưng đọc lên cũng không giống nhau.
Trước khi hòa thân, cô còn đặc biệt dành thời gian để học những chữ nhìn giống nhau của hai nước. Nhưng thời gian có hạn, học không hết tất cả các chữ.
Hiện tại cô đang dựa theo cách đọc các chữ tương tự của Nam Quận, rơi vào trong lỗ tai của hoàng thượng, chính là đọc sai.
Thời gian An Nhiễm dừng lại quá lâu, Kỳ Diêm vốn đang nhắm mắt, lại nâng mí mắt lên, con ngươi màu nâu hơi xa cách.
“Thật ra...... Hình như tôi đọc sai một chút.” Cô thật sự có chút xấu hổ, yên lặng đem tấu chương mở ra giơ lên cao, che mặt.
Hiếm khi thời tiết tốt như hôm nay, trời nhiều mây và cuối cùng cũng có nắng. Lúc này, mặt trời treo trên bầu trời, toả ra tia sáng tươi đẹp.
Ngón tay xinh đẹp trắng nõn của cô cùng tấu chương màu nâu nhạt tạo thành hai màu sắc đối lập mãnh liệt, làm cho nó bắt mắt hơn. Làn da tinh tế mà mỏng manh, tay nhỏ ngoài ý muốn rất có thịt, nhìn qua liền rất mềm.
Kỳ Diêm tiện tay lấy ra một bản tấu chương mà An Nhiễm đã đọc xong, cúi mắt xuống.
Văn hóa của hai nước có sự khác biệt, anh cũng không để ý những chi tiết này, giọng điệu bình thường:
“Trẫm có thể nghe hiểu.”
Không khác nhiều, cũng không ảnh hưởng tổng thể, anh nghe hiểu được.
Được thôi, An Nhiễm nhìn chằm chằm lò sưởi mấy lần, tiếp tục đọc với sự cam chịu.
Hoàng thượng ở một bên yên tĩnh nghe, có mấy tấu chương nghe xong liền không có kết quả, thỉnh thoảng, anh sẽ cầm tới tô tô vẽ vẽ.
Nhiệm vụ nặng nề, An Nhiễm không có sức lực cũng không hứng thú nhìn anh đang làm cái gì. Đọc xong cuốn sổ cuối cùng, cuối cùng rất vui vẻ cầm lò sưởi trở về.
Trương Đức Toàn cười đặc biệt tỏa sáng, lúc đưa cô ra cửa nói:
“Tiểu chủ đi thong thả, hoàng thượng nói ngài ngày mai lại đến.”
Ông ta cười, An Nhiễm cũng cười, ha ha, hoàng thượng rốt cuộc tìm được phương pháp lười biếng. Nhìn hai mắt của anh bầm đen, màu môi nhạt nhẽo, rõ ràng không ngủ đủ, hậu quả của việc thức đêm.
Nhiều tấu chương như vậy, chính mình nhìn từng cái, suy nghĩ, đưa ra quyết định, là một việc vô cùng vất vả cùng hao tổn tinh thần.
Có người giúp đỡ đọc ra liền không giống với lúc trước, ít ra có thể để mắt nghỉ ngơi, thư giãn về thể xác và tinh thần.
Cô ôm lò sưởi nghĩ thầm, theo như chuyện hôm nay, hoàng thượng chắc không phải là loại người nhận được chỗ tốt mà không cho phần thưởng. Tiếp tục đọc tấu chương cho anh, trong một tháng liền có hi vọng đá Điền Công Công đi rồi.
Năm ngày liên tục, An Nhiễm đều đúng giờ đến Sùng Chính Điện.
Không có sự thay đổi gì quá lớn trong mối quan hệ của cô cùng Kỳ Diêm, mỹ nhân ở bên cạnh, anh thanh tâm quả dục (*) giống như đệ tử của phật môn. Mỗi lần đều là ngồi riêng ở một bên, cô đọc một quyển lại một quyển tấu chương, anh lúc thì lưng tựa vào ghế, lúc thì chống cằm, thay đổi nhiều tư thế nhưng không có giao lưu.
(*) Thanh tâm quả dục: Tâm hồn trong sáng và ít ham muốn