Ông ta đã hoàn toàn đắc tội An Tiểu Chủ, nếu như lúc này, tiểu chủ được sủng ái, vậy ông ta còn có thể sống sao?
“Thái Hậu, những ngày qua, nô tài nghe lệnh làm việc. Chỉ sợ Tiểu Chủ ghi hận lên người nô tài, ngài phải cứu ta a.”
Trên mặt Điền Công Công tỏ ra sợ hãi, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận. Trương Tổng Quản, Thái Hậu, những người có quyền thế này đều giống nhau, căn bản không thèm để ý tới việc sống chết của những nô tài như bọn họ, không có một ai là thứ tốt!
“Tiểu nô tài, hoảng cái gì.”
Thái Hậu nhẹ nhàng ngửi hương thơm của trà, dáng vẻ đoan trang, nở nụ cười khéo léo:
“Chiến tranh ở phía bắc chiến thuận lợi hơn so với dự tính, cô ta không đắc ý được lâu đâu, yên tâm về đi.”
Lời này, giống như không nói. Trong lòng Điền Công Công sinh ra sự bất mãn, âm thầm cười lạnh. Chim hoàng yến bay ra ngoài, Thái Hậu đây là không cần ông ta nữa, ngay cả làm cho có lệ đều bỏ qua.
Nhưng ông ta chỉ là một nô tài, thậm chí kém hơn cả con chó lớn màu vàng trong sân của Thái Hậu, chủ tử làm ông ta lăn, ông ta còn phải cười nịnh nọt.
“Cô cô, hình như Điền Công Công tức giận rồi, không sao chứ?”
Ông ta vừa rời đi, một cô gái dịu dàng và lộng lẫy đi ra từ phía sau tấm bình phong (*).
(*) Tấm bình phong: Tấm màn che
“Tức giận? Dao Nhi thật ngây thơ, một nô tài như ông ta có tư cách gì mà tức giận. Đến đây, ngồi bên cạnh cô cô.”
Cô gái này tên là Tả Dao, là cháu gái của Thái Hậu, cũng là phi tần có phân vị cao nhất trong hậu cung, Tả Quý Phi.
Thấy thái hậu mời, cô ta khéo léo ngồi lên giường mềm.
Thái hậu quan sát vẻ mặt của Tả Quý Phi, kéo tay của cô ta thở dài:
“Hoàng thượng triệu kiến (*) cô gái khác, Dao Nhi có đau lòng không?”
(*) Triệu kiến: Mời đến gặp
“Không có, đạo lý cùng hưởng ân huệ này, Dao Nhi hiểu.” Tả Quý Phi ép buộc chính mình rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, dịu dàng trả lời, đầu lại quay sang một bên.
Hoàng thượng từ trước tới giờ không sủng hạnh phi tần ở hậu cung, cùng hưởng ân huệ ở đâu ra. Cô chỉ hi vọng, nếu hôm nay hoàng thượng làm điều này lần đầu tiên, ngày sau cũng có thể làm tiếp điều này.
“Đứa bé ngoan, hoàng thượng đã quen tùy hứng, Ai Gia cũng không làm gì được hắn. Con lại đợi thêm mấy ngày, cô cô chắc chắn làm chủ cho con.”
Ánh mắt của Thái Hậu hơi ảm đạm, thời kỳ hỗn loạn, tình hình căng thẳng, bà vốn không muốn phát sinh bất kỳ biến cố gì. Lần đầu tiên nhìn thấy An Nhiễm, bà liền biết, xinh đẹp như vậy nhất định phải ngăn chặn kịp thời.
Thế là, đem An Nhiễm nhốt ở Thanh Phong Uyển.
Các loại chiến tranh vừa kết thúc, bà không cần kiêng dè tới thanh danh tốt mà đàm phán hoà bình của Nam Quận mang tới nữa, liền có thể tùy ý đem người đi xử lý.
Không ngờ, An mỹ nhân kia lại chạy ra ngoài. Hơn nữa, thật sự để cho cô ta trêu chọc tới hoàng thượng. Tình huống bây giờ thay đổi, bà chỉ có thể yên lặng theo dõi sự thay đổi.
Tóm lại, trước tiên ổn định người ở trước mắt, ổn định Tả gia.
Sùng Chính Điện ở hướng phía Bắc cùng phía Nam, nằm ở phía trước tiên của hoàng cung, tiếp nhận lễ rửa tội của tia nắng đầu tiên vào buổi sáng, lại có thể tắm mình cả ngày dưới ánh mặt trời, ấm áp hơn nhiều so với Thanh Phong Uyển âm u lạnh lẽo và vắng vẻ kia.
Nếu như cả một ngày đều ở chỗ này, có lò sưởi hay không cũng không quan trọng.
An Nhiễm vốn đang nghĩ như vậy, nhưng mà, khi nhìn thấy lò sưởi với vẻ ngoài nhỏ nhắn, dễ thương cùng tinh xảo ở trên những hoa văn phức tạp và tinh tế trên bàn, lập tức thay đổi ý định.
Cái này quá đẹp, cô muốn.
Trương Đức Toàn nói hoàng thượng đang ở trên đường vào triều, trong thời gian ngắn không về được. Cô đợi một lúc, rướn cổ lên nhìn về phía ngoài cửa, không thấy người đến, không nhịn được tiến lên mấy bước, tỉ mỉ quan sát một lần.
Bên ngoài lò sưởi được bọc một lớp bông mềm mại in hình hoa, chất liệu hình như càng có cảm xúc tốt hơn cả đồng trắng, trong lò chắc là thả hoa, ngửi có mùi hoa nhẹ nhàng.
“Thái Hậu, những ngày qua, nô tài nghe lệnh làm việc. Chỉ sợ Tiểu Chủ ghi hận lên người nô tài, ngài phải cứu ta a.”
Trên mặt Điền Công Công tỏ ra sợ hãi, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận. Trương Tổng Quản, Thái Hậu, những người có quyền thế này đều giống nhau, căn bản không thèm để ý tới việc sống chết của những nô tài như bọn họ, không có một ai là thứ tốt!
“Tiểu nô tài, hoảng cái gì.”
Thái Hậu nhẹ nhàng ngửi hương thơm của trà, dáng vẻ đoan trang, nở nụ cười khéo léo:
“Chiến tranh ở phía bắc chiến thuận lợi hơn so với dự tính, cô ta không đắc ý được lâu đâu, yên tâm về đi.”
Lời này, giống như không nói. Trong lòng Điền Công Công sinh ra sự bất mãn, âm thầm cười lạnh. Chim hoàng yến bay ra ngoài, Thái Hậu đây là không cần ông ta nữa, ngay cả làm cho có lệ đều bỏ qua.
Nhưng ông ta chỉ là một nô tài, thậm chí kém hơn cả con chó lớn màu vàng trong sân của Thái Hậu, chủ tử làm ông ta lăn, ông ta còn phải cười nịnh nọt.
“Cô cô, hình như Điền Công Công tức giận rồi, không sao chứ?”
Ông ta vừa rời đi, một cô gái dịu dàng và lộng lẫy đi ra từ phía sau tấm bình phong (*).
(*) Tấm bình phong: Tấm màn che
“Tức giận? Dao Nhi thật ngây thơ, một nô tài như ông ta có tư cách gì mà tức giận. Đến đây, ngồi bên cạnh cô cô.”
Cô gái này tên là Tả Dao, là cháu gái của Thái Hậu, cũng là phi tần có phân vị cao nhất trong hậu cung, Tả Quý Phi.
Thấy thái hậu mời, cô ta khéo léo ngồi lên giường mềm.
Thái hậu quan sát vẻ mặt của Tả Quý Phi, kéo tay của cô ta thở dài:
“Hoàng thượng triệu kiến (*) cô gái khác, Dao Nhi có đau lòng không?”
(*) Triệu kiến: Mời đến gặp
“Không có, đạo lý cùng hưởng ân huệ này, Dao Nhi hiểu.” Tả Quý Phi ép buộc chính mình rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, dịu dàng trả lời, đầu lại quay sang một bên.
Hoàng thượng từ trước tới giờ không sủng hạnh phi tần ở hậu cung, cùng hưởng ân huệ ở đâu ra. Cô chỉ hi vọng, nếu hôm nay hoàng thượng làm điều này lần đầu tiên, ngày sau cũng có thể làm tiếp điều này.
“Đứa bé ngoan, hoàng thượng đã quen tùy hứng, Ai Gia cũng không làm gì được hắn. Con lại đợi thêm mấy ngày, cô cô chắc chắn làm chủ cho con.”
Ánh mắt của Thái Hậu hơi ảm đạm, thời kỳ hỗn loạn, tình hình căng thẳng, bà vốn không muốn phát sinh bất kỳ biến cố gì. Lần đầu tiên nhìn thấy An Nhiễm, bà liền biết, xinh đẹp như vậy nhất định phải ngăn chặn kịp thời.
Thế là, đem An Nhiễm nhốt ở Thanh Phong Uyển.
Các loại chiến tranh vừa kết thúc, bà không cần kiêng dè tới thanh danh tốt mà đàm phán hoà bình của Nam Quận mang tới nữa, liền có thể tùy ý đem người đi xử lý.
Không ngờ, An mỹ nhân kia lại chạy ra ngoài. Hơn nữa, thật sự để cho cô ta trêu chọc tới hoàng thượng. Tình huống bây giờ thay đổi, bà chỉ có thể yên lặng theo dõi sự thay đổi.
Tóm lại, trước tiên ổn định người ở trước mắt, ổn định Tả gia.
Sùng Chính Điện ở hướng phía Bắc cùng phía Nam, nằm ở phía trước tiên của hoàng cung, tiếp nhận lễ rửa tội của tia nắng đầu tiên vào buổi sáng, lại có thể tắm mình cả ngày dưới ánh mặt trời, ấm áp hơn nhiều so với Thanh Phong Uyển âm u lạnh lẽo và vắng vẻ kia.
Nếu như cả một ngày đều ở chỗ này, có lò sưởi hay không cũng không quan trọng.
An Nhiễm vốn đang nghĩ như vậy, nhưng mà, khi nhìn thấy lò sưởi với vẻ ngoài nhỏ nhắn, dễ thương cùng tinh xảo ở trên những hoa văn phức tạp và tinh tế trên bàn, lập tức thay đổi ý định.
Cái này quá đẹp, cô muốn.
Trương Đức Toàn nói hoàng thượng đang ở trên đường vào triều, trong thời gian ngắn không về được. Cô đợi một lúc, rướn cổ lên nhìn về phía ngoài cửa, không thấy người đến, không nhịn được tiến lên mấy bước, tỉ mỉ quan sát một lần.
Bên ngoài lò sưởi được bọc một lớp bông mềm mại in hình hoa, chất liệu hình như càng có cảm xúc tốt hơn cả đồng trắng, trong lò chắc là thả hoa, ngửi có mùi hoa nhẹ nhàng.