• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì vậy, liền mở miệng lần nữa:

“Cũng có khả năng là bị người khác cố ý ăn bớt.”

Kỳ Diêm cắt đứt lời nói của Trương Đức Toàn, thản nhiên nói:

“Trẫm hỏi là vì cái gì cô ấy tìm trẫm.”

Không phải vì cái gì mà cô không có lò sưởi, mà là tìm anh vì cái gì, trọng điểm chính là anh.

Trương Đức Toàn tạm thời cũng không biết nên nói cái gì cho đúng, các cô đều là phi tử của hoàng thượng, bị ủy khuất, xảy ra chuyện, không tìm hoàng thượng còn có thể tìm ai...... Suy nghĩ trong lòng đột nhiên giống như đụng phải tường, đột nhiên dừng lại.

Ông chợt thức tỉnh, phi tần bọn họ tìm hoàng thượng đều không ngoại lệ là nhảy vào trong ngực, bí mật mời hoàng thượng sủng ái. Thật sự muốn xảy ra cái gì, đều là đi tìm thái hậu để lấy lại công bằng. Dù sao, trong cung không có hoàng hậu, hậu cung chỉ có thái hậu đang quản.

Thật đúng là không có ai làm nũng với hoàng thượng để xin lò sưởi.

Dù là chỉ là một việc nhỏ không có ý nghĩa, lại mở ra một con đường mới.

Một tia sáng lóe lên trong mắt, Trương Đức Toàn lần này thông minh rất nhiều, ông mỉm cười với anh:

“Theo ý kiến ngu ngốc của lão nô, đại khái là trong lòng An mỹ nhân cảm thấy hoàng thượng mới là chỗ dựa của cô ấy, cho nên cố ý chạy ra ngoài tìm ngài đâu.”

Kỳ Diêm không nói chuyện một lúc lâu, nhìn chằm chằm cửa sổ ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.

Ánh sáng ấm áp khắp phòng, im lặng không có tiếng động.

Trương Đức Toàn còn có thánh chỉ muốn truyền, mắt nhìn sắc trời, mạnh dạn hỏi:

“Hoàng thượng, muốn đưa lò sưởi cho An mỹ nhân sao?”

Giờ này, bắt đầu càng lúc càng lạnh. Hiện tại đưa qua, An mỹ nhân xác định chắc chắn sẽ biết ơn thánh ân của hoàng thượng.

Nhưng mà, cũng không biết lời nào làm hoàng đế phật ý, anh lạnh lùng hỏi lại:

“Tại sao trẫm lại phải đưa cho cô ta?”

Đêm đã khuya, lò sưởi còn chưa tới, có lẽ sẽ không bao giờ tới.



Lại là một ngày cô đơn và lạnh lẽo, sáng sớm thức dậy còn muốn đối mặt với khuôn mặt chua ngoa của Điền Công Công, An Nhiễm nhìn qua ông ta:

“Ta nói qua, có Thải Y cùng Thải Lê hầu hạ là được, không cần ngươi, sao Điền Công Công vẫn qua.”

“Nô tài nghe thấy được, thế nhưng thái hậu dặn dò nô tài nhìn chằm chằm Thanh Phong Uyển. Nô tài cũng chỉ làm theo lệnh, tiểu chủ đừng có khó xử những người làm đầy tớ như nô tài.”

Điền Công Công thấy cô chống lại, không dám quá càn rỡ, thả khăn tay ẩm ướt trong tay ra, đột nhiên cười khẽ:

“Tối hôm qua, ánh nến trong phòng tiểu chủ sáng đến nửa đêm, ngài thế mà đang đợi hoàng thượng gọi đi thị tẩm sao? Nô tài đã sớm nhắc nhở qua tiểu chủ, ngài nhất định phải mơ mộng hão huyền nô tài cũng không có cách nào. Chỉ là, làm sao tính được số trời, đừng tưởng rằng được sự sủng ái của hoàng thượng liền có thể bình chân như vại. Huống chi, hoàng thượng sẽ không thích ngài , ngài cũng không chiếm được những thứ này.”

Đã ghi tên dưới danh nghĩa của thái hậu, liền không có khả năng đạt được ưu ái của hoàng thượng, mơ mộng hão huyền làm gì.

Từ hôm qua đến nay, Điền Công Công lặp lại những lời này rất nhiều lần, giống như tổ chức không đàng hoàng đang tẩy não. Nếu là người có ý chí yếu, rất dễ dàng sẽ bị ông ta dọa sợ.

An Nhiễm hơi hạ mắt xuống một chút, sự phản kháng của cô, vốn cũng không phải là vì bình chân như vại, liền phi thường đơn thuần, muốn diệt trừ Điền Công Công làm cho người khác phản cảm này, muốn...... Phá vỡ số mệnh.

Tâm trạng của cô có chút hạ xuống, khuôn mặt bình thường xinh đẹp tinh xảo hơi rũ xuống, có một vẻ đẹp đáng thương và mong manh.

Điền Công Công nhìn chằm chằm khuôn mặt có thể nói là không gì sánh được của cô, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, những ngón tay run rẩy liên tục cọ xát bên dưới áo choàng.

Nhìn đến mất hồn, ông ta nhịn không được nói: “Vẻ đẹp của tiểu chủ độc nhất vô nhị, hoàng thượng không hiểu thương hoa tiếc ngọc, tự nhiên sẽ có người khác đau lòng......”

Ý thức được chính mình đang nói cái gì, Điền Công Công cảm thấy sợ hãi, ban ngày ban mặt, nếu là ông ta thể hiện ra tâm tư xấu xa của bản thân, cho dù có mười cái mạng đều không đủ cho hoàng thượng giết. Vội vàng cứu vãn nói:

“Nô tài nói chính là hai vị cô cô Thải Y cùng Thải Lê, các cô ấy mỗi ngày đều buồn lo vì ngài, nhìn gầy đi rất nhiều.”

“Công công suy nghĩ nhiều, các cô ấy là bị đói .”

An Nhiễm thực sự không muốn cùng Điền Công Công ở trong cùng một phòng, nhất là sau khi phát hiện người này đứng trong viện nghe lén khi cô đi tắm ở đêm qua, đương nhiên là không thể nhịn được nữa.

Nắm chặt ngón tay, cô bình tĩnh mở miệng:

“Về phần hoàng thượng có thể thích ta hay không, ông nói không tính. Ta cảm thấy, hoàng thượng rất thích ta. Không phải như vậy thì ông nghĩ rằng quả táo mà ta ăn hôm qua là ở đâu ra?”

May mắn Thải Lê sớm phát hiện ra, đêm qua chỉ là lấy danh nghĩa trông chừng để nghe lén. Tiếp tục mặc kệ để ông ta càn rỡ, không chừng đến ngày mai liền trực tiếp nhìn lén.

Cô lấy hoàng thượng ra để gây áp lực với ông ta một chút, hi vọng công công này có thể đủ khôn ngoan để kiềm chế bản thân.



Bỗng nhiên, Điền Công Công giống như nhìn xuyên qua ý nghĩ nhỏ của cô, hoàn toàn không bị uy hiếp.

Cặp mắt nhỏ kia hiện ra ánh sáng tràn đầy xem thường giễu cợt, dường như cười nhạo cô đang phùng má giả làm người mập (*), cho một quả táo chính là thích cô sao, yêu thích của đế vương sẽ không hạ giá như vậy.

(*) Phùng má làm người mập: phô trương thanh thế, làm chuyện vượt quá khả năng của mình

An Nhiễm...... Cẩu thái giám.

Đúng lúc này, mấy bóng người đang nối đuôi nhau đi vào.

Trương Đức Toàn đi ở đằng trước, sau khi đi vào cung kính hành lễ với An Nhiễm, cười nói:

“Nô tài gặp qua An Tiểu Chủ, lò sưởi mà tiểu chủ muốn đã chuẩn bị xong. Hoàng thượng nói, tiểu chủ muốn, chính mình tự đi lấy là được.”

Chương 5 Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương

An Nhiễm nhớ tới dáng vẻ của hoàng thượng như toàn thiên hạ đều thiếu nợ anh một trăm vạn lượng, cảm thấy đây nhất định không phải lời nói của anh.

Trương Đức Toàn đúng là thật biết nói chuyện, hơi sửa lại một chút, đã truyền lệnh vua, cũng cho cô đủ mặt mũi.

Cô cười cười: “Cảm ơn công công, ta đi lấy liền.”

“Khoan đã.”

Cô đang muốn đi, Điền Công Công lập tức hét lên nói dừng lại, khuôn mặt đau khổ, khó xử nhìn về phía Trương Đức Toàn:

“Trương Tổng Quản hình như không biết, thái hậu ra lệnh cấm túc tiểu chủ một tháng, không được ra cửa. Tiểu chủ muốn bước ra Thanh Phong Uyển, đầu của nô tài sợ là không bảo vệ được. Còn mời Trương Tổng Quản trở về nói rõ tình huống với hoàng thượng, tha cho nô tài một mạng.”

Ông ta quen diễn kịch, chỉ trong nháy mắt, liền tuôn trào nước mắt tràn đầy khuôn mặt, làm cho người ta không đành lòng khiển trách nặng nề.

Khuôn mặt của Trương Đức Toàn cũng không xuất chúng, lại cứ có vẻ như khoan dung hiền lành, mới nhìn, chính là người mà lỗ tai đặc biệt mềm, người có tấm lòng đặc biệt nhân từ.

Trước kia Điền Công Công chỉ đi theo bên người thái hậu, không có tiếp xúc qua Trương Đức Toàn, chỉ nghe nói tính cách của ông ta dịu dàng, dù là ngồi lên vị trí tổng quản thái giám, cũng vô cùng khoan dung và nhân hậu.

Ở trong cung này, người vẫn đang sống sót liền không có một ai là đơn giản, đừng nói đến tổng quản thái giám.

Ông ta bất chấp Trương Đức Toàn là giả vờ tốt bụng hay là thực sự là Bồ Tát, ông ta đang đánh cược, cược Trương Tổng Quản có thể vì bảo hộ thanh danh của chính mình, mà lui một bước hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK