• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhìn cô gái nhỏ cùng tuổi với mình, đột nhiên cảm thấy thật đau lòng.

"Con biết mợ đang suy nghĩ cái gì, cảm thấy con thật đáng thương, nhất định là người không có tuổi thơ, không có người yêu thương, đúng không?"


Kiều Tri Niệm bị cô gái nói trúng tâm tư, có chút ngượng ngùng.

"Thực ra không phải như vậy." Lục Duy thu lại súng lục, kéo ra bức màn đóng chặt, gió biển ban đêm trong nháy mắt thổi vào, làm mái tóc đang chỉnh tề hơi lay động, cả căn phòng tràn ngập không khí ẩm ướt.


"Ba mẹ con rất yêu nhau, cũng rất yêu con, chú hai bọn họ cũng đối với con rất tốt." Lục Duy quay đầu nhìn Kiều Tri Niệm cười một cái lại nhìn về phía biển khơi đen nhánh.

Sau đó cô gái rũ mắt nhìn mặt đất ẩm ướt, đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi dưới có chút khô, lại ngẩng đầu, trong mắt đã không còn ánh sáng như lúc nãy.

"Sau này ba mẹ con không còn nữa, con liền đi theo đám người của chú hai, đã bốn năm rồi. Mợ có thể sẽ cảm thấy việc chúng ta làm rất nguy hiểm, không có ánh sáng, thậm chí không lên được mặt bàn. Nhưng chúng ta một không ăn trộm, hai không cướp giật, cũng không bức lương vi xướng*, không dính thuốc phiện, nói thẳng ra đều là buôn bán, chỉ là có những thủ đoạn không giống với phần lớn người bình thường thôi."

(*) Bức lương vi xướng: ép người tốt làm người xấu.

"Nếu có thể ăn bận vinh quang đứng dưới ánh mặt trời, ai lại nguyện ý sống trong vũng bùn tối đen vào ban đêm."

Lục Duy đi đến bên giường, cầm lấy tay Kiều Tri Niệm, tay cô có chút lạnh, Lục Duy lại nhớ tới trước khi Tần Dập đi có nói bệnh tình Kiều Tri Niệm vừa chuyển tốt, lại đi về phía cửa sổ kéo rèm lại.

"Con nghe đồ ngốc kia nói nhà mợ rất có tiền, là một phú thương ở nước Z, ba mẹ anh trai đối với mợ rất tốt, mợ chắc hẳn muốn về nhà lắm đi?"

Nghe được chữ "Nhà" này, trong lòng Kiều Tri Niệm lại nổi lên một hồi chua xót, cô sao có thể không nhớ nhà, đã hơn một tuần, không biết anh trai thế nào, ba mẹ có biết chuyện cô bị người bắt đi hay không.

Lục Duy ngồi bên giường, đắp chăn cho Kiều Tri Niệm mắt đã đỏ.

"Mợ ở lại bên người chú hai đi, chú ấy trước giờ chưa từng động tình với người nào, chỉ cần là người đã nhận định tuyệt đối sẽ không buông tay, chú ấy sẽ đối với mợ thật tốt, con biết mợ là con gái lớn trong nhà rất được nuông chiều, nhưng mợ hãy tin tưởng con, chú ấy rất yêu vợ, nhà mợ có thể làm tới mức nào, chú ấy cũng có thể làm tới mức đó, chỉ cần mợ cũng đối tốt với chú ấy, chú ấy cũng có thể đem mạng mình cho mợ, giống như......"


"Giống như ba mẹ của con."


Lục Duy nói xong, im lặng nở nụ cười.


Cô gái lại nhớ tới khuôn mặt bất cần đời kia, luôn mặc áo sơ mi hoa hòe, thật là làm người ta tức chết.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK