• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình thường Kiều Tri Niệm ngủ không sâu giấc, nhưng vì tối qua mệt nhọc quá độ nên hôm sau bị Tần Dập ôm lên máy bay cũng không tỉnh dậy.

Đến khi Kiều Tri Niệm mở mắt ra thì đã nhìn thấy mình nằm trong vòng tay của anh. Mặt trời ngoài cửa sổ đã ló dạng, vì khẽ cử động cơ thể tê cứng nên Kiều Tri Niệm đã quấy rầy đến người đang ôm mình.

Tần Dập cúi đầu nhìn cô gái nhỏ tỉnh giấc, hai má hồng hồng, đôi mắt to tròn chứa đầy xuân tình như muốn tràn ra ngoài.


Đây là thành quả anh đổ vào cả một đêm.


Tần Dập hôn lên má của cô, nhẹ nhàng nói: “Thấy em ngủ ngon quá nên không gọi em dậy. Đói bụng không? Về đến Thái Lan anh sẽ bảo đầu bếp nước Z nấu mấy món ở quê nhà cho em.”

Trong máy bay không chỉ có hai người, thế mà anh cứ thân mật chẳng coi ai ra gì làm tai Kiều Tri Niệm đỏ ửng lên. Trước kia Tần Dập hiếm khi phơi bày vẻ dịu dàng trước mặt người khác, có lẽ là vì thể diện. Nhưng sau nửa tháng ở Miến Điện, hình như anh ngày càng thích tán tỉnh cô ở nơi đông người.

Kiều Tri Niệm đã từng nhìn thấy một dáng vẻ khác của Tần Dập, bởi vì anh luôn lạnh lùng với mọi người nến cô mới biết anh dịu dàng với mình như thế nào.

Một người đàn ông không thường thể hiện tình cảm, một khi đã làm thì chính là thứ chí mạng. Nhất là lúc Tần Dập đưa sát gương mặt điển trai lại gần nhìn chằm chằm vào Kiều Tri Niệm. Khi ấy tim cô chợt đập nhanh hơn, thứ cảm giác kỳ lạ này khiến cô cảm thấy bối rối và sợ hãi.

Kiều Tri Niệm có lẽ biết cảm giác không thể giải thích được đó là gì, nhưng càng biết rõ thì cô lại càng lo lắng. Kiều Tri Niệm nhớ nhà, ngày nào cũng muốn trở về nhà đến phát điên, nhưng tâm trạng hiện tại còn kèm thêm một vài thứ khác.

Kiều Tri Niệm vùi đầu vào sau trong lòng Tần Dập, tiếng tim đập của anh chính là liều thuốc tốt nhất khiến cô có thể bình tĩnh lại.

Máy bay đáp xuống bãi đất trống cách nhà họ Tần không xa, là nơi mà Tần Dập rời đi khi đó. Cô khẽ thỡ dài nhìn căn biệt thự quen thuộc.

Mấy ngày nay, Tần Dập nhận ra Kiều Tri Niệm ăn không ngon, có lẽ là do thói quen ẩm thực. Thế nên trước khi lên máy bay, anh đã bảo đầu bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn của nước Z.

Nhưng lúc Kiều Tri Niệm ngồi vào bàn lại không thể hiện sự vui vẻ như anh nghĩ.

“Xin lỗi… Tôi ăn không vào…”

Tần Dập cong môi lắc đầu, anh ôm lấy cô, vuốt ve mái dài tóc đen nhánh của Kiều Tri Niệm: “Không sao, chừng nào em muốn ăn thì ăn.”

“Tần Dập, tôi nhớ nhà…”

Người đàn ông nghe cô nói đến chữ “nhà” thì sắc mặt trầm xuống.


Anh không thích nghe cô nói nhớ nhà.


Kiều Tri Niệm cũng biết mình nói như vậy sẽ khiến người đàn ông không vui, nhưng cô muốn trút hết nỗi tủi thân đã dồn nén bấy lâu nay ra.


”Tôi thật sự rất nhớ nhà, chắc bố mẹ và anh trai đang rất lo lắng cho tôi, anh để tôi về gặp họ có được không?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK