“Hoắc phu nhân, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đứng đó, khí thế của anh khiến người ta có cảm giác áp lực mạnh mẽ.
“Chúng ta không có gì để nói cả, mời cậu ra ngoài cho. Lời tôi muốn nói thì con trai tôi đã nói đủ rồi.”
Kiều Uyển Ninh lạnh lùng đuổi khách, Tần Dập cụp mi, quai hàm bạnh ra.
Với cảm xúc của nhà họ Hoắc bây giờ thì đúng là không phải lúc thích hợp để nói chuyện.
Anh quay sang nhìn cô gái đang nằm trên giường, cất bước rời khỏi phòng. Hai bố con nhà họ Hoắc vẫn đứng ngoài hành lang, họ không nói một lời nào, cũng không ngăn cản anh lại.
“Tôi sẽ còn tới nữa, hãy chăm sóc tốt cho người phụ nữ của tôi và đứa bé.”
Người đàn ông nói xong, thân hình cao lớn của anh cũng biến mất nơi cuối hành lang.
Ngày đó đối diện với Kiều Tri Niệm ở cửa lớn nhà họ Tần, anh chợt nhớ đến hai vợ chồng nhà họ Lục. Ba mẹ Lục Duy là thanh mai trúc mã, quen biết nhau đã hơn nửa đời người. Lục Cạnh hết mực yêu thương vợ mình, mãi cho đến khi họ hóa thành hai nắm tro hòa vào nhau, an nghỉ dưới đất. Người đàn ông mà anh coi như thần đó thà theo vợ đến Hoàng Tuyền còn hơn sống một mình trên đời và chịu đựng nỗi khổ tương tư.
Tình cảm của họ khiến Tần Dập rung động, cũng vào khoảnh khắc ấy, trong lòng anh dâng lên cảm xúc muốn để cô rời đi. Vì yêu thương cô gái nhỏ ấy nên Tần Dập không muốn cô phải rơi vào tình cảnh đôi bên khó xử. Ngay cả như bây giờ, cho dù nơi này không phải là Đông Nam Á, nhưng chỉ cần anh muốn đi thì vẫn có thể đưa cô đi được.
Có điều, cô gái nhỏ của anh sinh ra là để nhận được yêu thương, chứ không phải làm một người bị ép dạ cầu toàn.
Anh không kiêng kỵ điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi.
Tần Thịnh ngồi trong xe rất lâu mới nhìn thấy Tần Dập đi ra. Thấy vết bầm trên khóe miệng anh, Tần Thịnh sững sờ vài giây, không thể tin nổi hoảng hốt nhìn thêm mấy lần.
Lúc lên nắm quyền nhà họ Tần, Tần Dập vẫn còn trẻ, dù cho có Lục Cạnh giúp đỡ thì vẫn có khá nhiều người không phục. Tần Thịnh vẫn còn nhớ những người không chịu thuần phục ấy đã bị Tần Dập dùng mọi thủ đoạn tra tấn như thế nào, ngay cả chính anh ta cũng phải hoảng sợ.
Vết thương trên mặt Tần Dập không nhẹ, người kia như muốn dùng một cú này đấm chết anh, nhưng Tần Dập vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề tức giận.
Không chỉ không tức giận mà còn có một loại vui sướиɠ không giấu được?
Tần Thịnh bị suy nghĩ này làm cho giật mình.
Tần Dập ngồi vào ghế lái phụ, gương mặt thật sự không thể hiện một chút tức giận nào, mà thật ra trông anh lại còn rất vui vẻ.
Tần Dập không hề né tránh mà cẩn thận nhìn vết thương trên mặt mình qua kính chiếu hậu.
“Chậc chậc, sức lực cậu của con tôi cũng không yếu nhỉ.”
Tần Thịnh đã trải qua rất nhiều trường hợp bất ngờ, cộng thêm thường ngày vẫn hay đơ mặt, anh ta chỉ có thể cắn chặt răng để không tỏ vẻ thất lễ.