• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn nhà của Nok trống không.

Cánh tay căng chặt của người đàn ông mạnh bạo giơ lên.

“Bốp!”

Màn hình dừng ngay gương mặt đang ngủ say của cô gái xẹt ra tia lửa nhỏ rồi hoàn toàn chuyển sang màu đen, bị cơn thịnh nộ ngút trời của Tần Dập nghiền nát.

Người đàn ông cao lớn đứng lặng trước tòa nhà, anh nhắm mắt, mưa bụi dày đặc mang theo cái lạnh từ từ thấm vào da thịt khiến máu cả người lạnh như băng.

Vệt máu vẫn còn trên tay, bàn tay Tần Dập nắm chặt điện thoại.

Nếu lúc đó anh nhìn thấy tin nhắn Kiều Tri Niệm thì có thể nói với cô đừng đi ra ngoài, bảo cô đợi mình về rồi đi cùng hoặc dứt khoát ngăn cô lại.

Bàn tay Tần Dập xoa xoa trán, đôi mắt hoảng hốt thất thần, trong chớp mắt cơ thể trống rỗng, lòng bàn tay dính cát vuốt mái tóc đen dày ra sau.


Cô gái nhỏ nhút nhát, yếu đuối của anh không biết bây giờ đang sợ hãi đến nhường nào.

Trong mắt Hoắc Tri Hành toàn là tơ máu, anh nhìn hình ảnh Kiều Tri Niệm đang ngủ say, bàn tay nắm chặt gân xanh nổi lên, khớp xương kêu “rắc rắc”.

Anh từ từ ngẩng đầu lên: “Tần Dập, anh đã từng nói sẽ không để con bé gặp nguy hiểm vì mình.”

Giọng điệu của Hoắc Tri Hành vô cùng kiềm chế, anh đang bên bờ vực giữa lý trí và nổi điên.

Mặc kệ hôm nay có đổ lỗi như thế nào thì vì cứu anh nên Tần Dập mới rời khỏi nhà họ Tần, cái tình này anh vẫn phải nhớ. Thế nhưng Kiều Tri Niệm lại bị kẻ khác dụ ra khỏi nhà rồi bắt đi, cũng là vì mối thù cũ của Tần Dập. Một phải một trái, rối rắm, hỗn loạn, va chạm qua lại trong lòng.


Bóng lưng người đàn ông lung lay, giọng anh khàn khàn, kiên định nói: “Tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời.”

Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được.

Cánh tay của Napa được nắn trở lại nhưng vẫn còn gãy như cũ, Tần Thịnh và yeutruyen.net Mạnh Húc ném ông ta xuống trước ba người.

“Còn nơi nào khác không?”

“Nói!”



Tống Hoài Cẩn nắm lấy cổ áo nhấc cơ thể đang xụi lơ của Napa lên, ép ông ta đối diện với mình.

“Còn chỗ nào? Thằng khốn kia đưa người đi đâu rồi?”

Gương mặt đẹp trai của Tống Hoài Cẩn chợt dữ tợn, lời nói sắc bén chỉ khiến Napa xám xịt yếu ớt lắc đầu, giọng nói đứt quãng vang lên giữa cánh đồng bát ngát.

“Tôi thật sự, thật sự không biết.”

Anh cắn chặt răng, ném kẻ gần chết này ra xa.

“Anh hai.”

Người đàn ông quay đầu lại, nhìn kẻ đang đỏ mắt với vẻ mù mịt.

Hơn mấy chục cái đèn xe gần như bật lên cùng lúc, xé toạc góc tối, nhanh chóng lao vào màn đêm.



Bóng đêm bao trùm, khắp nơi trong nhà họ Tần trở về tĩnh mịch. Mặt đất ẩm ướt để lại những vệt đỏ uốn lượn, không cần đến gần cũng có thể ngửi được mùi tanh thoang thoảng.

Bình yên trước cơn bão làm người ta hít thở khó khăn, tim phổi ngột ngạt khó chịu.

Trong sự im lặng này, một bóng người lặng lẽ nhảy qua bức tường ở tầng một của toà nhà chính rồi nhanh nhẹn lướt sang bồn hoa mà không phát ra tiếng động.

Vài cặp mắt lóe sáng trong đêm nhìn chằm chằm vào kẻ đang xoay người bỏ trốn từ cửa hông phòng bếp.

“Đuổi theo nó.” Người đàn ông trầm giọng ra lệnh. Phía sau chợt xuất hiện mười mấy người được trang bị đầy đủ, cơ bắp chắc nịch đeo nòng súng lạnh lẽo trên vai, viên đạn bên eo mơ hồ lóe sáng. Bọn họ lẳng lặng cẩn thận đuổi theo tên kia.



“Ưm.”

“Trình Sâm?”

Lục Duy còn lim dim buồn ngủ, cô cố gắng mở to hai mắt để thích ứng với ánh sáng.

“Đây là đâu?” Ký ức cuối cùng của cô là cơn đau nhói trên cánh tay, ngay sau đó đã mất đi ý thức.



“Cô nằm thêm một lát nữa đi.”

Trình Sâm thấy cô muốn đứng dậy thì đưa tay ra đỡ.

Lục Duy khôi phục tinh thần, tránh né sự đụng chạm, ánh mắt nhìn cậu ta vô cùng cảnh giác.

“Nok đưa chúng tôi tới đây? Kiều Tri Niệm đâu, thím ấy thế nào rồi?”

“Haizz.” Cậu ta thở dài: “Ở chỗ Nok, cô yên tâm đi, tạm thời anh ta không làm gì cô ấy đâu.”

“Cô thành thật đợi ở chỗ của tôi không tốt ư?”

Trong mắt Trình Sâm toàn là buồn phiền, giọng điệu nói chuyện có hơi bất đắc dĩ.

Lục Duy nặng nề lắc đầu, dùng một phút để làm rõ hoàn cảnh của mình.

Cô không biết Tần Dập và Tống Hoài Cẩn có biết yeutruyen.net họ đang ở đây hay không, cô nhất định phải tự cứu mình.

“Trình Sâm, anh cần gì phải đi theo anh ta.”

“Anh nên quay về làm những chuyện anh nên làm, cầm cọ biến trang giấy trắng thành cảnh đẹp lung linh tuyệt trần, quay về làm một chàng trai thiên tài không được ư? Tìm được thím ấy rồi rời khỏi đây với tôi đi!”

“Lục Duy, cô đừng cố gắng nữa. Chúng ta đang ở trên tàu, không một ai có thể rời đi.”

“Tàu?”

Bốn năm trước, Lục Cảnh và Tề Nhược Nhàn cũng ở trên tàu, cuối cùng hài cốt vẫn chưa tìm được.


Vết sẹo trong ký ức bị vạch ra rồi tái hiện trước mắt, Lục Duy dần mất đi sức lực, mềm nhũn nằm trên giường.


“Vậy đám chú hai có thể đến cứu chúng tôi không?”


Trình Sâm nở nụ cười miễn cưỡng: “Nok đã báo cho Tần Dập biết các cô bị bắt đi, anh ta chờ Tần Dập tự tìm vị trí của mình, sau đó thì xử lý bọn họ.”


“Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô an toàn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK