• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ nở nụ cười, lẳng lặng nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ đến mất hồn.

Căn nhà bọn họ đang ở là mua lúc Tần Lệ Hành được một tuổi, trên tường treo đầy ảnh chụp gia đình ba người.

Một năm bốn mùa, sóng yên biển lặng, ngày đêm có nhau.

Bốn năm trôi qua, con trai ngày một lớn, từ lúc biết bò đến lúc biết đi, bây giờ đã có thể chạy nhảy trên đất. Vẻ ngây ngô của Kiều Tri Niệm cũng biến mất, nhiều thêm nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Phía sau vang lên tiếng bước chân thình thịch.

“Mẹ ơi!”


Cậu nhóc chạy đến, Kiều Tri Niệm ngồi xổm đón lấy con rồi ôm vào lòng.

Mới bốn tuổi nhưng Tần Lệ Hành đã cao hơn các bạn cùng trang lứa, vẻ yeutruyen.net ngoài cực kỳ giống bố, rất khó để tìm thấy bóng dáng của Kiều Tri Niệm trên khuôn mặt lạnh lùng kia.

Cô không buồn, ngược lại còn cảm thấy tự hào.

Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ, đã thế còn gọi cô là mẹ.


Kiều Tri Niệm phủi phủi mấy vết bẩn không biết cậu nhóc chui ở đâu mà lấm lem, cô cố hết sức bế cậu lên.

“Nhóc con hư, có thể ngoan một chút được không hả? Con lại đi đánh nhau với ai rồi?”

Kể từ khi Tần Lệ Hành lên ba, lúc bắt đầu đi nhà trẻ, cậu nhóc đã trở thành đại ca trong lớp. Ở đâu cũng có các bạn học lớn tuổi bị cậu đánh cho khóc nhè.

Tần Lệ Hành chớp đôi mắt đen láy, lắc đầu nói: “Lần này con không có đánh nhau.”



“Được, mẹ tin con một lần.”

Thấy con trai nói chuyện rất chân thành, Kiều Tri Niệm hôn lên mặt con một cái rồi chải chuốt lại cho tên siêu quậy.

Cậu nhóc ngồi trên cửa sổ, hai chân đong đưa qua lại.

“Mẹ ơi, sau khi mẹ tốt nghiệp thì chúng ta sẽ quay về Thái Lan phải không?”

“Ừ.” Kiều Tri Niệm mở tủ quần áo ra, vừa dọn dẹp vừa hỏi cậu bé: “Không phải không muốn về à?”

“Sau khi suy nghĩ lại thì con muốn về!” Tần Lệ Hành nhảy xuống chạy đến rồi đưa tay ôm lấy đùi của mẹ: “Con muốn về.”

Người phụ nữ lấy ra một bộ đồ cho bé trai rồi xoay người lại trêu cậu: “Sao lại suy nghĩ lại? Không phải chính con khóc lóc nói không muốn đi à?”

“Bố nói về bên đó bố sẽ cho con xem súng.” Trong ánh mắt trong veo của cậu chứa đầy những ngôi sao nhỏ: “Là súng thật yeutruyen.net đấy, không phải nhựa đâu mẹ.”

Kiều Tri Niệm nhịn không được mà bật cười, tên đàn ông xấu xa này tự nhiên lại dỗ con nít như thế.

Cô thay cho bé bộ đồ sạch sẽ, trêu chọc đổi lâu rồi mới thả người đi.

Tần Lệ Hành đi được một lúc, dưới nhà lại vang lên tiếng đùa giỡn của đám trẻ con. Cô suy nghĩ rồi cầm lấy điện thoại, gửi cho người đàn ông một tin nhắn.

Gần đây Tần Dập rất bận, đã hơn một tháng anh không đến nước Z, mỗi ngày chỉ có thể nhìn hình để giải tỏa nỗi nhớ.

Ngón tay cô linh hoạt gõ một hàng chữ trên màn hình, Kiều Tri Niệm bật cười để lộ hai lúm đồng tiền.



“Anh Tần à, con của anh càng lớn càng giống anh, ngay cả tính cách cũng giống nốt, em ghen rồi, phải làm sao đây?”



Tần Dập đang ngồi trong văn phòng xem sổ sách.

Mấy người phía đối diện ngồi ngay ngắn, ngay cả cái chớp mắt hay thở đều phải có nhịp điệu. Mỗi lần ông chủ đi kiểm tra định kỳ đều là loại hình phạt độc đáo, nó không phải ở trên da, mà đục thẳng vào tim.

Thật ra Tần Dập không hề hung dữ với đàn em, chỉ là cổ khí thế áp người và thủ đoạn tàn nhẫn với người ngoài khiến ai nhìn vào anh cũng đổ mồ hôi lạnh.

Anh đang tập trung xem sổ sách thì điện thoại trong túi bỗng run lên.

Người đàn ông vô thức nhíu mày lại, trái tim của vài người tức khắc nhảy lên tận cổ, chỉ đợi Tần Dập mở miệng là có thể nhổ ra ngoài.

Tần Dập từ từ lấy điện thoại ra, cái tên quen thuộc khiến khuôn mặt bất biến đã có sự thay đổi.

Trong cái nhìn chăm chú đầy hoảng loạn của đám người, Tần Dập chỉ nhẹ nhàng cong môi, ánh mắt lạnh lẽo bỗng trở nên dịu dàng.

Tần Thịnh không ngạc nhiên lắm, bình tĩnh nhìn mọi người đang há mồm rớt cằm.


Suốt ngày hôm đó, bọn họ không chỉ nhìn thấy người đàn ông luôn lạnh lùng vô cảm lại nở nụ cười, mà lúc sắp đi, anh còn vỗ vai một số người.


Chờ Tần Dập đi xa, có người giữ chặt Tần Thịnh hỏi thăm: “Có chuyện gì mà anh Tần vui vẻ đến vậy?”


Tần Thịnh cười, tất nhiên anh sẽ không nói, xua tay đuổi theo người đàn ông phía trước.


Còn chuyện gì nữa, chắc là bà chủ hoặc cậu chủ nhỏ nói mấy lời linh tinh hoặc nói nhớ ông chủ thôi ấy mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK