Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Người phụ nữ này đúng là nhân tài

Tiếng gầm rú này hoàn toàn khác với tiếng gầm bình thường, Dương Mục ngoảnh đầu nhìn lại liền trông thấy một sinh vật to lớn toàn thân đẫm máu đang đứng trên mái nhà đối diện nhìn về phía này, trông giống như con Chó Địa Ngục vậy.

Nếu nhìn kĩ thì tất nhiên không phải vậy, mà đó nên là một con mãnh thú được biến hoá từ xác chết của một con chó lớn, cơ thể nó giống như cơ thể của một con chó Ngao Tây Tạng.

Việc nuôi nhốt một con chó to lớn như vậy trong khu vực này đã là điều trái quy định, vậy mà giờ đây, nó lại biến thành một con chó thây ma, một mãnh thú vô cùng đáng sợ.

“Đó là cái gì vậy?”

“Chó thây ma! Mau mau mau! Xuống lầu rồi đi vào phòng ngay, không được ở trên nóc nhà nữa, nếu như nó nhảy qua đây, chúng ta chết là cái chắc!”

Lưu Đông Phong khá thông minh và dứt khoát, ông ta yêu cầu cánh đàn ông cởi quần áo ra rồi nối chúng vào nhau tạo thành sợi dây thừng, buộc nó vào chỗ phình ra của bức tường, mấy người phụ nữ bám theo dây leo xuống trước, sau đó cánh đàn ông cũng theo sau.

Kiểu vận động leo trèo bằng dây thừng này đương nhiên không dễ dàng gì, nhưng với tình hình hiện tại là muốn sống sót, thì thể lực của con người cũng vì thế mà phát huy hết sức.

Con chó thây ma cuối cùng cũng chạy nước rút, nhảy vọt sang đỉnh bên này của tòa nhà.

Thật kỳ lạ, con người sau khi trở thành thây ma thì hoàn toàn không còn linh hồn nữa, chó thây ma thì thông minh hơn, lý do tại sao nó không lập tức nhảy ngay đó là vì sợ hãi, nó không biết với khoảng cách xa như vậy liệu nó có thể nhảy sang được hay không, hơn nữa nó cũng biết chạy nước rút, điều này đã chứng tỏ trí tuệ khôn ngoan của nó.

Dương Mục quay người bước vào phòng, tay anh cầm chiếc di động và bộ sạc, vài người khác cũng đi theo anh.

Con chó thây ma nhảy xuống ban công, nó cũng đi vào phòng ngủ.

Một vài người rời khỏi phòng ngủ, sau khi đi vào trong phòng khách liền đóng cửa rồi khóa trái.

“Mau đem cái gì đó lại đây chặn cửa lại!”

Lưu Đông Phong ra chỉ thị, những người khác nhanh chóng thực hiện. Họ di chuyển tủ sách, tủ quần áo đến chặn ở cửa.

Dương Mục bước đến trước cửa phòng khách, từ lỗ mắt thần trên cánh cửa nhìn ra, một tá thây ma đang đi lại trên hành lang, bọn chúng đã đứng chật hết cửa rồi!

Chết tiệt!

Dương Mục cảm thấy Sở Hồng đúng là sao chổi của anh, về sau anh sẽ không bao giờ lại gần cô ta quá mức.

Dương Mục lấy đinh và búa trong ba lô ra, đợi Lưu Đông Phong và những người khác đẩy tủ sách gỗ đến trước cửa phòng. Dương Mục tiến đến dùng búa đóng chiếc đinh xuyên qua tủ gỗ dính chặt vào tường, một vòng tròn tổng cộng 24 chiếc đinh.

Con chó thây ma ở trong phòng ngủ kia bạt mạng đâm vào cửa, Dương Mục cố định lại tủ sách, những người khác đặt rất nhiều đồ vật chặn trên chiếc tủ, cuối cùng vòng phòng ngự cũng kiên cố, tuy nghe thấy được tiếng va chạm, nhưng con chó thây ma ấy không thể vào được.

Đây là một ngôi nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và hai phòng tắm.

Dương Mục đi dò xét địa hình để tìm đường thoát thân, sau khi đi một vòng anh đành quay về với nỗi thất vọng, phía bên ngoài của cửa sổ hai phòng ngủ không có chỗ để bám víu, cho dù là người leo núi chuyên nghiệp cũng phải bất lực.

Dương Mục chỉ còn cách thu thập lại ga trải giường và mền trong phòng rồi buộc chúng lại thành một sợi dây thừng làm thành một lối thoát thân cuối cùng.

“Em trai, em thật sự rất lợi hại đó, hồi trước chị nhìn thấy em trèo xuống tầng thượng bằng tay không. Có phải em từng luyện qua môn leo núi?”

Hồ Điệp bước vào phòng của Dương Mục, dựa vào cửa nói.

Dung mạo của người phụ nữ này chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng thân hình lại vô vùng nóng bỏng, ngay cả một người ý chí kiên định như Dương Mục nhìn một lần cũng muốn nhìn lần hai.

“Chị à, chị không ở cùng bạn trai, đến chỗ tôi làm gì vậy?”

“Anh ta với hai người đàn ông nữa đang cùng lấy lòng cô gái của cậu, làm gì có thời gian để ý đến tôi?”

“Cô gái của tôi? Chị nói Sở Hồng, cô ta không liên quan gì đến tôi.”

“Hả? Cô gái xinh đẹp như vậy, cậu không rung động sao?”

“Tôi không coi cô ta là phụ nữ, lúc trước cô ta cậy thân thế địa vị của mình thường xuyên bắt nạt tôi.”

“Em trai à, bây giờ em có thể bắt nạt lại cô ta rồi.”

“Không hứng thú, chỉ cần cô ta không gây rắc rối cho tôi, tôi sẽ không tính toán những chuyện trước đây.”

“A… Cậu có chắc mình không coi cô ấy là phụ nữ không? Sao tôi lại thấy cậu thích cô ta nhỉ?”

Hồ Điệp là một người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm, mặc dù Dương Mục rất tài giỏi, còn đã kết hôn được hai năm, nhưng trên phương diện phụ nữ, anh ta chỉ là con số không.

Nhưng Dương Mục không phải là một người bình thường, tuy chưa trải nghiệm, nhưng bắt gặp rất nhiều.

Sau khi buộc nốt tấm đệm cuối cùng, anh buộc một đầu dây vào đầu giường, Dương Mục đứng dậy đi ra phía cửa, nhìn Hồ Điệp nói:

“Tôi thích cô ta? Hoặc có lẽ là, tôi có chút hứng thú với cơ thể của cô ta, những thứ khác đều không… Chị gái à, nguy cơ ngày tận thế! Không sợ sao? Chị còn muốn tán gẫu với tôi?”

“Con người sao có thể yếu đuối như vậy? Hơn nữa bây giờ sợ hãi có tác dụng sao?”

“Chị nghĩ thật thấu đáo đó.”

Ánh mắt của Hồ Điệp rất có hồn, khuôn mặt cô phảng phất ý cười, hạ giọng nói:

“Tôi năm nay hai mươi lăm tuổi, vốn dĩ muốn tìm một người đàn ông để kết hôn, Cốc Đại Sâm lại chẳng có bao nhiêu tiền, hơn nữa bản tính lại yếu đuối, nhưng ở thành phố này gia đình anh ta có ba căn hộ, trị giá hơn một nghìn vạn tệ. Tất cả sau này đều sẽ là của anh ta, tôi cảm thấy gả cho anh ta sẽ được nhờ. Nhưng bây giờ… ở nơi này có tiền cũng vô dụng! Em trai à, chị đây là một người phụ nữ rất thực tế, chính vì vậy chị cũng muốn nói những câu chuyện thực tế với em, em có thể bảo vệ chị không?”

Vừa nói, Hồ Điệp vừa từ từ kéo khoá cổ áo, để lộ ra một vùng da trắng nõn, nhìn Dương Mục cười nói.

“Mặc dù khuôn mặt của chị không phải là tuyệt đẹp, nhưng chị cũng có một cơ thể không tồi.”

Dương Mục thật sự chưa từng trải qua cảnh đời này, trong lòng hoàn toàn bối rối.

Thật là một người phụ nữ lợi hại! Nhận thấy được chút khả năng ở mình, cô ta liền bắt đầu tính toán.

“Chị đánh giá tôi cao quá rồi, ở nơi hỗn loạn như vậy, tôi còn khó có thể bảo vệ được mình.”

“Nhưng cậu giỏi hơn bọn họ, ba lô đựng đầy thức ăn đúng chứ? Bàn tay của cậu chưa hề rời khỏi chiếc búa, thắt lưng cậu đeo bình cứu hỏa khô, cậu tự mình hành động, không gia tăng phiền toái cho người khác. Cậu có kinh nghiệm trong việc tay không trèo xuống ban công, việc đầu tiên cậu làm sau khi vào phòng là tìm đường thoát thân, cậu không bị rung động bởi sắc đẹp, chính vì vậy cậu có nhiều khả năng sống sót nhất trong cơn hiểm nguy này! Cậu cần một người trợ thủ, mặc dù là phụ nữ, nhưng tôi có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc của cậu, tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với chỉ dẫn của cậu, tất nhiên, nếu gặp phải nguy hiểm khó tránh khỏi, cậu có thể bỏ rơi tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ không trách cậu, chỉ mong cậu có thể bảo vệ tôi trong khả năng của cậu.”

Dương Mục có chút ngưỡng mộ đối với người phụ nữ thực tế này, những quan sát của cô ta vô cùng tinh tế. Một người như vậy nếu trở thành kẻ địch thì đó sẽ là một vai diễn nguy hiểm.

“Chị tên là gì?”

“Hồ Điệp.”

“Chà, những gì chị nói khá chân thành đó, nhưng chị có khả năng gì? Tôi sẽ không bao giờ thu nhận một phế vật, ngay cả khi chị rất thông minh. Giờ đây, dựa vào thể lực hay một cái đầu thông minh, tất cả đều vô dụng khi đứng trước thây ma.”

“Tôi có thể bắn tên, một cách rất chính xác, đã ở trong đội tuyển quốc gia hai năm, sau đó giải nghệ vì chấn thương. Bây giờ vết thương đã bình phục, nhưng tuổi đã lớn, tôi không thể trở lại được nữa, nhưng kỹ năng của tôi thì không hề mất đi.”

“Chị có cung tên? Có thể giết người không?”

“Tôi có nó ở nhà, không kịp đem theo, trên tầng sáu của căn hộ này, cây cung chuyên dùng để săn bắn có thể giết người! Tôi đã từng là một vận động viên, thể lực chưa bao giờ giảm sút, nếu mặc đồ gợi cảm thì sau khi cởi bỏ quần áo, cơ bắp sẽ xuất hiện.”

“Chị có chắc tôi giỏi hơn đồng đội hiện tại của chị?”

“Tôi đã nói, Cốc Đại Sâm rất yếu đuối, Lưu Đông Phong tự coi mình là thánh nhân, Vương Lương vẫn là một đứa trẻ, Vương Vân Chi là một người phụ nữ nhỏ bé, so với họ, tôi thà tin cậu.”

“Vậy còn đồng đội của chị thì sao? Bỏ rơi hắn?”

“Bây giờ đang bị mắc kẹt, nhất thời không thể trốn thoát, không cần làm rõ mọi chuyện. Tôi muốn đặt khế ước với cậu trước, được chứ?”

Dương Mục không khỏi vỗ tay, hóa ra không phải là cô ta muốn bỏ rơi đồng đội, chỉ là muốn có thêm một sự bảo đảm từ chỗ của Dương Mục! Đúng là một người thông minh, một người có dã tâm.

“Được rồi, hy vọng chị cũng có ích với tôi.”

“Chúng ta kết bạn Wechat với nhau đi, ít nhất thì bây giờ điện vẫn chưa bị cắt, có thể dùng Wechat để giao lưu và xây dựng lòng tin. Wechat của cậu là bao nhiêu?”

Dương Mục lấy điện thoại ra cho cô ta xem.

“Được rồi, tôi kết bạn với cậu.”

Hồ Điệp cười rồi xoay người rời đi.

Dương Mục nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Cổ Sâm và Hồ Điệp ở phòng khách bên ngoài.

“Bảo bối à, em đi đâu vậy?”

“Em trò chuyện vài câu với người kia.”

“Đừng đi lung tung, chúng ta lại đây ngồi cùng anh Lưu.”

“Được.”

Dương Mục sững sờ một lúc, âm thầm giơ lên ngón tay cái… nhân tài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK