Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Quyết tâm sống sót vượt qua chỗ chết

Sở Hồng tò mò đi đến bên cạnh Dương Mục nhìn phía ngoài.

Trong một cái cửa nhỏ thấy “người” bị cụt chân đang bò ra.

Không quá khác biệt so với Dương Mục miêu tả, cơ thể gầy gò, thân cao một mét bảy, có lẽ là người chồng thật sự của Hồ Lệ Lệ.

Sở Hồng đến tim cũng run rẩy, quay đầu nhìn gương mặt hơi tuấn tú của Dương Mục, nhất thời đầu óc ngẩn ngơ.

Trước đây không cảm thấy anh đặc biệt, nhưng hiện giờ lại có một loại cảm giác hết sức bức người.

Từ khi bắt đầu hỗn loạn, mỗi lời nói việc làm, mỗi cử chỉ động tác của anh đều không giống với trước đây, người này vẫn là đứa con rể vô dụng của nhà họ Ôn sao?

Hai người bên ngoài vốn dĩ không tin lời Dương Mục nói, vẫn đang bận rộn chặn cửa.

Cái xác chết cụt chân bò đến sau người Phương Lão Tứ, cắn một cái vào mông anh ta.

“Á!”

Phương Lão Tứ kêu thảm thiết, Hồ Lệ Lệ cúi đầu xem thử, sợ đến suýt nữa ngất xỉu.

Hồ Lệ Lệ vội vàng lấy chìa khóa mở cửa muốn đi vào phòng bếp.

Dương Mục ở bên trong khóa trái cửa lại.

“Để tôi vào đi, cầu xin cậu!”

Cách qua một ô cửa nhỏ, Dương Mục và Hồ Lệ Lệ gần nhau trong gang tấc, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm đang nức nở của cô, Dương Mục lười biếng thở ra một hơi, không có thêm động tĩnh nào.

“Bên ngoài đều là người đàn ông của cô, ở cùng bọn họ đi.”

Lúc này Phương Lão Tứ đã biến thành xác chết, hai thây ma ngừng tấn công lẫn nhau, co giật mũi tìm kiếm mục tiêu mới.

Hồ Lệ Lệ vừa thấy thế gấp gáp rời khỏi phòng bếp bỏ chạy lên tầng, Dương Mục đi đến trước cửa, đẩy tấm thủy tinh, đập bung ổ khóa nhôm chắc chắn phía ngoài rồi nhảy ra.

Ra được bên ngoài liền lấy cái thang trong sân khiêng đến cạnh tường.

Sở Hồng đuổi theo tới nơi, Dương Mục nhìn cô nói:

“Tôi chỉ mang cô chạy cùng, nếu cô làm vướng tay vướng chân thì tôi sẽ lập tức bỏ cô lại.”

“Tôi chắc chắn sẽ cố gắng, anh cũng hiểu cho tôi một chút được không, dù sao tôi vẫn là con gái.”

“Thật sự đến ngày tận thế rồi, thế giới này không có phân chia nam nữ nữa, huống hồ cô đừng quên mất, quan hệ của chúng ta không quá sâu sắc.”

Khi nói chuyện Dương Mục trèo dọc theo chiếc thang lên đầu tường, Sở Hồng nhanh chóng đi lên theo.

Thời điểm hai người ngồi ở đầu tường, cửa sổ nhỏ tầng ba đột nhiên bị mở tung, Hồ Lệ Lệ nhảy ra ngoài, sau khi rơi xuống đất thân thể gãy xương, động đậy vài cái rồi hôn mê.

Ngay sau đó Phương Lão Tứ nhảy xuống, cũng gãy xương, nhưng anh ta vẫn nhúc nhích giống như con giòi đến bên người Hồ Lệ Lệ, há to miệng cắn lên mặt cô.

Sở Hồng nhìn thấy thì kinh hãi, quay đầu nhìn về phía bên kia.

Phía ngoài tường cũng là một mảng giống như địa ngục, trong ngõ nhỏ người và thây ma vẫn đang hỗn loạn.

“Thế này phải làm sao?”

“Người và thây ma bên ngoài sớm muộn cũng sẽ tiến vào sân, thay vì ngồi đây chờ chết, không bằng tìm kiếm con đường sống.”

Dương Mục kéo chiếc thang phía dưới lên, đem rìu nhét vào trong ba lô, ôm thang di chuyển sang phía khác đặt ở đối diện trên tường.

“Nơi này là thôn Bách Hoa, một nửa nhà dân, một nửa tiểu khu cải tạo thành nhà tái định cư, chúng ta đi đến khu nhà tái định cư, bên kia có nhà cao tầng, lên tầng trên mới an toàn hơn chút.”

Dương Mục nói xong mấy lời này đã giẫm lên thang đi đến phía đối diện.

Sở Hồng mắt trợn tròn, cái thang hẹp như vậy, phía dưới chính là thây ma, làm sao đi qua được vậy?

“Cho cô bốn mươi giây, không sang đây thì tôi thu thang.”

“Tôi không dám.”

“Bốn mươi, ba chín, ba tám…”

Cùng với Dương Mục đếm ngược, Sở Hồng cắn chặt răng, bắt đầu bò ở trên thang.

Bên dưới có người la hét cầu cứu, có thây ma giơ tay gào rống, Sở Hồng sợ muốn chết rồi, tiếng đếm ngược của Dương Mục là lí do và động lực duy nhất có thể giúp cô kiên trì.

Cuối cùng Sở Hồng trót lọt qua được ở thời điểm đếm ngược đến mười.

“Thế này mà đã đến rồi? Chỉ dùng ba mươi giây, vậy lần sau chỉ cho cô ba mươi giây thôi.”

“Sao lại như thế?”

Sở Hồng rất tức giận, lại không còn cách nào.

Dương Mục thu hồi cái thang, khiêng đi trên đầu tường chỉ rộng có ba mươi cen ti mét, Sở Hồng không dám đứng, chỉ có thể cưỡi ở trên tường lết về phía trước, đũng quần cũng bị ma sát sờn hết rồi, còn may cô đang mặc một chiếc quần tây, nếu giống như lúc trước chỉ mặc chiếc quần nhỏ màu vàng, phỏng chừng liền ma sát đến lộ rồi.

Hai người cứ như vậy sử dụng một cái thang đi lại giữa các sân, ước chừng dùng đến một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến được rìa ngoài khu nhà dân.

Chỗ này có một con đường rộng khoảng sáu mét rưỡi. Sau khi vượt qua một bức tường, bên trong chính là tiểu khu thôn Bách Hoa.

“Dương Mục, làm sao bây giờ? Anh nhìn phía dưới kìa, đều là thây ma, làm sao lại nhanh như vậy? Chúng ta không đi qua được đâu.”

“Cởi áo ra.”

“Hả?”

Dương Mục ngồi ở đầu tường dùng rìu bổ cái thang ra, chia thành hai nửa.

“Nhanh lên.”

“Ừm.”

Sở Hồng bất đắc dĩ đem áo sơ mi cởi ra, đưa cho Dương Mục.

Dương Mục xé rách áo sơ mi, buộc chân lên thang, đứng thẳng trên cái thang làm thành cà kheo.

“Anh… anh còn biết đi cà kheo?”

“Lại đây tôi cõng cô.”

“Cõng tôi? Vậy làm sao đi được?”

“Đếm từ mười.”

Sở Hồng vừa nghe thấy Dương Mục lại muốn đếm ngược, động tác nhanh chóng phản xạ có điều kiện, cố gắng bò đến sát chỗ Dương Mục, run lẩy bẩy đứng dậy ở trên tường, ghé vào sau lưng Dương Mục ôm chặt lấy anh.

Năm ấy mười lăm tuổi, Dương Mục bắt đầu trải nghiệm làm công kiếm tiền, anh tìm được một suất công việc chính là biểu diễn đi cà kheo, vì thế anh cực khổ luyện tập hơn nửa tháng, bây giờ thì phát huy công dụng.

Khi thây ma phát hiện cà kheo đi qua, Dương Mục đã đến chỗ xa hơn.

Chỉ cách có hơn sáu mét, dùng tốc độ nhanh nhất, không lâu đã lao qua con đường, trực tiếp vượt qua tường sân tiến vào tiểu khu.

“Anh giỏi quá đi!”

Sở Hồng cảm thấy vô cùng kích thích hưng phấn.

“Câm miệng! Bị ngốc? Đây là thời điểm la hét à?”

Anh cõng một người lớn còn sống chạy đã mỏi run hai chân, hơn nữa cà kheo cũng không phải thứ an toàn tuyệt đối, tính nguy hiểm rất lớn.

Dương Mục trực tiếp ngồi dựa vào bức tường phía sau.

“Á!”

Mông Sở Hồng rơi xuống đầu tường, Dương Mục thì ngồi trên đũng quần cô.

“Lại hét lần nữa tôi sẽ ném cô.”

“Không không không, tôi không hét, nhưng thật sự đau.”

Sở Hồng chỉ dám nói nhỏ tiếng, Dương Mục tháo cà kheo ra, nhảy vọt xuống dưới tường.

“Tôi xuống thế nào đây?”

“Nhảy xuống, năm giây!”

Sở Hồng vẫn thật là người dễ dàng bị thuần hóa, vừa nghe sắp đếm ngược tức khắc nhảy xuống.

Dương Mục đỡ được cô thả trên mặt đất, từ trong ba lô lấy ra cái rìu rồi hướng cửa căn hộ gần nhất mà chạy.

Trong tiểu khu cũng có rất nhiều thây ma, nhưng bên này không có.

Vừa đến cửa căn hộ, một cỗ mùi máu tanh truyền đến.

Dương Mục mau chóng dừng bước chân nhìn vào bên trong, ba con thây ma đang nằm sấp trên thân một người chết cắn xé nhai nuốt.

“Dương Mục Dương Mục, có thây ma!”

Sở Hồng chạy đến đụng phải người Dương Mục, phát ra âm thanh hấp dẫn sự chú ý của mấy con thây ma trong hành lang, bọn chúng ngoảnh đầu lại dùng con mắt trắng dã nhìn chằm chằm Dương Mục.

Dương Mục quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên mấy con thây ma chao đảo tiến đến, đã phát hiện ra anh và Sở Hồng.

Thế này là bị bao vây tứ phía rồi?

“Dương Mục! Làm sao đây? Dương Mục!”

Âm lượng của Sở Hồng rất thấp, âm thanh run lẩy bẩy, hai tay nắm chặt sau lưng Dương Mục.

Sắc mặt Dương Mục trở nên vô cùng bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

“Hai bên tranh chấp, người dũng cảm sẽ thắng!”

Tay cầm rìu, Dương Mục xông thẳng vào cửa căn hộ, nhằm vào thây ma mà bổ.

Thây ma dũng cảm là vì bọn chúng không có linh hồn, còn dũng cảm của Dương Mục là quyết tâm vượt qua chỗ chết để sống sót.

Sở Hồng đứng ở trước cửa căn hộ hai chân run rẩy, nhìn mấy con thây ma bên ngoài càng ngày càng gần, khẽ cắn môi chạy ào vào trong cửa.

Đột nhiên một lồng ngực ấm áp bao lấy cô, Sở Hồng cảm nhận được tiếng hít thở dồn dập.

Người đàn ông kia một tay ôm cô, quay người một vòng, kéo cửa sắt lên, cũng khóa trái ở phía trong.

Đèn cảm ứng hành lang bừng sáng, Sở Hồng nghiêng đầu nhìn vào, chỉ thấy mấy con thây ma kia đã thành một đống thịt nát…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK