Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Cuộc khủng hoảng lương thực sắp bắt đầu

Sau khi Hồ Điệp rời đi, Dương Mục khóa cửa phòng lại, nằm trong phòng một lúc, dự trữ thể lực.

Khoảng gần một tiếng rưỡi, bên ngoài vang lên tiếng ồn, Dương Mục đứng dậy đẩy cửa sổ nhìn lên.

Một chiếc trực thăng bay qua ở độ cao thấp, dẫn đám thây ma trên mặt đất di chuyển theo âm thanh.

Khu vực cách ly đã biến thành thế giới của thây ma, tất cả người sống đều trốn trong phòng không ra được.

Dương Mục thấy rất nhiều cánh cửa sổ đã mở ra, có người đi về phía ban công hét to, hy vọng máy bay có thể đáp xuống, thế nhưng bọn họ đã đi xa mất rồi.

Một bóng dáng màu đen nhảy lên không, rơi vào ban công lầu đối diện, là chó thây ma.

Ban đầu trên ban công có một người phụ nữ kêu cứu, bị chó thây ma cắn một miếng đứt đầu, nó nuốt sống cô ấy chỉ sau vài miếng, thấy mà kinh hồn bạt vía.

Dương Mục vội vàng đóng cửa sổ lại.

Chó thây ma vẫn đang di chuyển qua lại trên sân thượng của mấy tòa cao ốc gần đây, khi có người sống xuất hiện nó sẽ đi săn, nó mà ở đây thì phi cơ trực thăng đến cũng không có chỗ đáp xuống.

Ài, vấn đề là không giải quyết được chó thây ma, xem ra muốn chạy trốn là rất khó.

Dương Mục cau mày suy nghĩ một hồi, nhớ tới việc chó thây ma có chút thông minh.

Có khi nào nó cũng được coi như là một loại dị chủng?

Trước đây gặp được tay thợ săn thây ma dị chủng, khi hắn biến dị một viên đá thô xuất hiện một cách khó hiểu gần thân thể hắn, đây chỉ là chuyện ngẫu nhiên, hay là có sự liên quan nào đó?

Nếu như là vế sau, nếu như chó thây ma cũng là một loại dị chủng, vậy thì ở gần đây phải chăng cũng có một viên đá thô?

Suy nghĩ miên man, trong khi đi xung quanh, Dương Mục lại tìm kiếm trong căn phòng này.

Chỗ này trước đây chắc là có một người phụ nữ trẻ tuổi sống, tất cả đều là quần áo của phái nữ.

Khi mở ngăn kéo, Dương Mục thấy bên trong có vài bộ đồ lót của phụ nữ, vậy mà lại là cái loại trong suốt bằng ren sợi nhẹ.

Mắt hắn sáng lên, lấy ra đặt trước mặt nhìn chằm chằm.

“Bà ngoại, thứ này mặc lên có thể che được cái gì chứ? Thật không thể hiểu nổi phụ nữ, không phải phi lễ chớ nhìn sao? Nữ nhân loại nào sẽ mặc loại quần áo này? Phim đen?”

Do dự một chút, Dương Mục lấy điện thoại ra, chụp vài tấm bộ đồ lót gợi cảm gửi qua Weixin cho Hồ Điệp, hỏi những nghi vấn trong lòng.

Không bao lâu, Hồ Điệp gõ chữ trả lời tin nhắn.

“Ha ha, em trai em thật buồn cười, loại quần áo này không phải chỉ có phụ nữ phim đen mới có thể mặc, gái nhà lành cũng thích mặc, phụ nữ luôn muốn trang phục của mình trở nên thật sexy và xinh đẹp, đây là tiêu chí của những người phụ nữ thành thục, luôn sẵn sàng để trải nghiệm với một người đàn ông, thế nào? Thấy những bộ đồ lót này có đẹp không? Cho tôi một chút đồ ăn tôi mặc cho anh xem.”

Mẹ kiếp!

Dương Mục cảm thấy nhịp tim đập nhanh một nhịp.

Hắn chưa ăn qua thịt heo, nhưng đã thấy heo chạy qua rất nhiều.

Nhưng mà bất kể có nhìn thấy bao nhiêu con heo chạy qua bên người, hắn cũng không thể biết được hương vị thực sự của heo sữa quay, móng heo quay, heo hầm.

Hơn nữa, những người phụ nữ mà hắn tiếp xúc ở Ôn gia trong hai năm qua đều trang nghiêm lạnh như băng, kiêu ngạo tựa như con công, trước giờ chưa từng phơi bày ra sự nữ tính đối với hắn.

Giờ gặp phải bộ dạng này của Hồ Điệp, sự tương tác thực sự đặc biệt.

Dương Mục một lần nữa nằm lại trên giường, nhịn không được mà gửi weixin.

“Một chiếc xúc xích giăm bông.”

“Vậy tôi sẽ mặc một bộ, chụp cho anh xem, nếu anh để tôi ăn no nửa đêm nay có thể tôi sẽ tới đó, thay ngay trước mặt anh.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, có điều chúng ta nói rõ ràng trước, tôi vẫn là một người phụ nữ đã có bạn trai, bởi vì chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi mới đồng ý để anh nhìn cho đỡ thèm, anh không thể động chân động tay với tôi.”

Dương Mục biết đây là thủ đoạn một chân đứng hai thuyền của Hồ Điệp, tức là không buông tha cho bên kia, lại còn câu dẫn mình.

Để điện thoại di động xuống, Dương Mục từ từ nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh của Ôn Tư Giai.

Không biết đồ lót của cô ấy có bộ dáng gì? Hai năm kết hôn hắn vẫn luôn ở trong phòng khách tầng một của biệt thự, tầng ba cho đến bây giờ vẫn chưa từng đi qua, nơi đó có phòng ngủ của Ôn Tư Giai.

Một chiếc camera được lắp ở gần cầu thang dẫn lên tầng trên, phòng mình cứ như phòng sói, nghĩ lại có chút mất mát.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, Dương Mục rất bất ngờ, vậy mà lại là Ôn Tư Giai gọi tới.

“Sở Hồng đã gửi weixin cho tôi rồi, hai người bị nhốt chung?”

“Phải.”

“Có thể thay tôi chăm sóc cô ấy không? Cô ấy nói anh không quan tâm cô ấy.”

“Tôi dựa vào cái gì mà quan tâm cô ta? Bởi vì cô ta là bạn thân của cô? Vậy tôi với cô là quan hệ gì?”

“Dương Mục, đừng như vậy mà? Khi mới kết hôn chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, mặc dù thực sự đã lĩnh chứng, nhưng chúng ta chỉ là thỏa thuận hôn nhân, và mỗi tháng tôi đều trả lương cho anh?”

“Ôn Tư Giai, cô đương nhiên không hiểu tôi, kỳ thực tôi không hề giống với đại đa số mọi người, tôi một chút cũng không coi trọng vấn đề tiền bạc.”

“Tốt lắm, dù sao thì chúng ta cũng là vợ chồng, cô ấy là bạn thân của tôi, anh xem mà làm!”

Đại tiểu thư Ôn Tư Giai đã phát cáu lên, những lời này nói ra thật lạnh, hơn nữa nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Dương Mục sững người nhìn cái điện thoại, sau đó lại vứt nó sang một bên, tư tưởng bắt đầu không đứng đắn, đem Ôn Tư Giai cởi hết ra, dùng roi da quất, ngồi trên ghế hùm, đút cho nước ớt, nhỏ dầu nến!

Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, mãi cho đến lúc hoàng hôn, sắc trời bắt đầu tối, bên ngoài phòng ngủ truyền tới tiếng gõ cửa.

Dương Mục cũng không biết bản thân đã thiếp đi, cứ mơ mơ màng màng, đứng dậy qua mở cửa, Lưu Đông Phong híp mắt cười đứng ở nơi đó.

“Làm gì?”

Dương Mục vẫn cầm chặt cây búa, bên hông đeo bình chữa cháy.

“Anh em, chúng ta đang bị nhốt dưới một mái hiên, ra ngoài nói chuyện tí đi.”

“Nói cái gì?”

“Nghe nói trong ba lô của cậu có đồ ăn? Cậu xem giờ cũng muộn rồi, mấy đứa tụi này còn chưa ăn sáng, cơm trưa cũng chưa có đi ăn, chúng tôi rất đói và hoảng sợ. Căn phòng này rất rộng, nhưng lại chả có gì ăn, cậu xem… không bằng cậu đem đồ ăn của cậu ra chia sẻ một chút? Sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp dọn dẹp đám thây ma ở cửa, rồi xuống nhà chúng tôi, nhà bọn này có rất nhiều đồ ăn.”

“A? Vậy các anh có thể trực tiếp ra cửa dọn dẹp bọn thây ma, rồi về nhà lấy đồ ăn, đồ ăn của tôi cũng không nhiều, không có dư cho các anh.”

Dương Mục nói xong liền đóng cửa lại, Vương Lượng cậu em vợ của Lưu Đông Phong vọt tới, trực tiếp đẩy cửa ra, phẫn nộ hiện rõ trên mặt nói:

“Con người anh sao lại ích kỷ như vậy? Hiện tại mọi người đều bị nhốt thì phải giúp đỡ nhau, anh dựa vào đâu mà không đem đồ ăn ra? Hơn nữa tôi nghe nói đồ ăn này là đồ anh trộm ở nhà người khác!”

Dương Mục nheo mắt lại, ánh mắt xuyên qua hai người đàn ông nhìn Sở Hồng đang ngồi ở phòng khách, cô nàng này đã nói mọi việc cho bọn họ, thật là một kẻ lắm chuyện!

Dương Mục cười lạnh, lắc lư cái búa trong tay, nhìn Vương Lượng nói: “Nhóc con, đồ ăn của ông đây coi như là đi ăn trộm, đó cũng là dựa vào bản lĩnh mà lấy được, cậu muốn không làm mà hưởng đồ ăn của ông đây, có thể! Lấy đồ ra đổi.”

“Được, tôi cho anh tiền! Tôi dùng tiền mua.”

“Tiền? Ở chỗ này có ích lợi gì chứ!”

“Vậy anh muốn cái gì?”

“Một gói mì giòn, đổi điện thoại của cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang