Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Trò lưu manh

Sở Hồng vô cùng kinh ngạc.

Biểu hiện của Dương Mục thật sự rất tốt.

Trước kia cô chỉ cảm thấy Dương Mục lấy Ôn Tư Giai là có thể dựa dẫm, chiếm được lợi thế rất lớn.

Lại vốn không biết Dương Mục là người thế này.

Thông minh, quyết đoán, đa tài, tàn nhẫn, hơn nữa còn biết một ít võ công.

Như thể anh đã quen với ngày tận thế này vậy.

Sở Hồng đã suy nghĩ kĩ một chuyện quan trọng, phải theo sát người đàn ông này, anh chính là niềm hi vọng giúp cô có thể sống sót trong ngày tận thế này.

Dương Mục kéo Sở Hồng đi nhanh lên tầng, vừa thở hồng hộc, giết chết ba con thây ma đã khiến anh toát đầy mồ hôi, vẫn chưa thể quen hoàn toàn việc giết những sinh vật dạng người này mà trở nên căng thẳng, cơ bắp cũng căng cứng.

Đến tầng ba, cửa nhà của một gia đình mở ra, Dương Mục thận trọng bước vào, kiểm tra không có ai mới gọi Sở Hồng vào.

“Anh làm gì vậy?”

Sở Hồng căng thẳng nói, Dương Mục đang cởi quần áo, chỉ còn lại quần đùi trên người.

“Máu bắn lên người tôi, không biết có bị lây hay không, tôi phải tắm đã. Cô vào phòng tìm quần áo cho tôi thay. Tìm thêm một túi đựng đầy thức ăn, thức ăn trong túi tôi sẽ không chia cho cô đâu.”

“Ừm…”

Thấy Dương Mục mặc quần đùi bước vào nhà tắm, Sở Hồng mới bĩu môi nói nhỏ:

“Đồ keo kiệt.”

Có điều… thân hình anh ta thì ra lại đẹp thế hả?

Đường cơ rất đẹp, tuyệt đối hơn xa với mấy người mẫu thể hình kia, bọn họ cường tráng nhìn đến biến thái, Dương Mục lại vừa đẹp.

“Lấy điện thoại của cô gọi cho Ôn Tư Giai, xem cô ấy đang ở đâu.”

Phòng tắm truyền ra giọng nói của Dương Mục.

Sở Hồng lấy điện thoại ra, gọi cho Ôn Tư Giai trước, không ai bắt máy, lại gọi cho bố, cư nhiên lại gọi được.

“Bố, con đang bị kẹt trong khu Bách Hoa thôn, bố mau đến cứu con với!”

“Đừng lo lắng, con tìm chỗ trốn đi, bố sẽ đưa trực thăng đến đón con!”

“Ừm, bố ơi, con sợ!”

“Đừng sợ, phát định vị cho bố!”

Đặt điện thoại xuống, Sở Hồng mừng như điên, cô lại có thể liên lạc được với bố.

Có hi vọng rồi nên Sở Hồng cũng không gấp gáp mấy, thậm chí còn không làm theo lời của Dương Mục nói.

Năm phút sau Dương Mục ra ngoài, thấy cô gái ngồi trên ghế salon phòng khách, nhíu mày.

“Quần áo đâu?”

“Dương Mục, tôi mệt lắm, tôi kiệt sức rồi! Không cần lo lắng đâu, mặc dù không gọi được Tư Giai, nhưng tôi liên lạc được với bố rồi, ông ấy nói sẽ kêu trực thăng đến đón chúng ta.”

“Ồ…”

Dương Mục ngẩn người một lát rồi nở nụ cười nhẹ.

Chỉ lo chạy lấy mạng, lại gần như quên mất thân phận đại tiểu thư cao quý của Sở Hồng.

Anh nhặt balo lên, tìm quần áo lau sạch vết máu trên rìu, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ kín mít.

Tìm kiếm xung quanh lại thấy vài gói mù tạt, vài cây xúc xích, bỏ vào balo, rồi mang một bình cứu hỏa giắt vào hông.

Chuẩn bị xong xuôi, Dương Mục mở cửa ra ngoài.

“Anh đi làm gì?”

Sở Hồng vội vàng theo sau.

“Nếu đã có người đến đón cô rồi, vậy chúng ta mỗi người một ngả.”

“Máy bay sẽ đưa cả hai chúng ta đi.”

“Đưa đi đâu? Tôi vốn hợp đi một mình hơn, cô đừng đi theo tôi nữa.”

Sở Hồng hơi ngây ngốc, không biết vì sao Dương Mục lại đần đến vậy, có trực thăng rồi không phải dễ dàng chạy trốn hơn sao?

Nhưng lúc này cô không dám buông Dương Mục, chỉ có thể tiếp tục đi theo anh.

Mục tiêu của Dương Mục là mái nhà tầng mười.

Không đi thang máy, chỉ leo thang bộ.

Trên đường đi gặp phải một thây ma, lần này không còn trở ngại tâm lí nữa, giơ rìu bổ xuống, trước tiên chém cổ, rồi chặt bàn chân, bắp chân, và cổ chân.

Vài nhát rìu bổ xuống khiến thây ma mất đi khả năng hành động, lại bổ thêm vài nhát nữa để giết chết nó.

Sở Hồng đằng sau gần như đứng không nổi, sao Dương Mục lại như không sợ hãi vậy? Là thây ma đó!

“Còn đi theo tôi làm gì?”

“Tôi không thể rời xa anh được, tôi sợ lắm.”

“Vậy thì cứ theo đi, còn nhớ lời tôi nói chứ? Đồ ăn trong túi tôi không chia cho cô đâu.”

“Vừa rồi tôi mệt quá, không đi gom thức ăn được, không thì bây giờ tôi đi nhé?”

“Tôi không đợi cô đâu.”

Dương Mục lạnh lùng đi tiếp, Sở Hồng chỉ có thể theo sau, đến tầng cao nhất của tòa nhà, Dương Mục liền chạy xung quanh thăm dò tình hình bên ngoài.

Chết tiệt, xem ra người sống không còn bao nhiêu nữa, khắp nơi đều là thây ma, tốc độ lây nhiễm có phải nhanh quá rồi không?

Ờm… Người sống không phải không còn, chỉ là đều trốn ở trong phòng rồi, lúc này ai còn dám ra ngoài chạy lung tung nữa?

Đi đến một góc trực tiếp ngồi xuống, Dương Mục vừa ăn vừa xem điện thoại.

Xem một lúc anh mới ngẩn người, thì ra thây ma xuất hiện không phải cả nước, mà chỉ có trong khu vực cổ thành mới có thôi!

Đến giờ toàn bộ bên ngoài đã bị phong tỏa, cổ thành trở thành khu vực cách ly.

Thảo nào chỉ nghe thấy tiếng súng đằng xa, quân đội căn bản chưa vào, chỉ phong tỏa bên ngoài, tức là cho dù bố của Sở Hồng có mang trực thăng đến cũng không thể vào?

Mà nhà họ Ôn lại không ở khu vực này, ít nhất tạm thời sẽ không gặp phải thây ma.

Vừa nghĩ, điện thoại bỗng nhiên reo lên, Dương Mục nhìn rồi ngẩn người, là Ôn Tư Giai! Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi điện cho anh trong suốt hơn hai năm qua.

“Vừa rồi điện thoại của tôi trên xe, Dương Mục, chúng ta đã ly hôn không thành, cổ thành bây giờ đã bị phong tỏa rồi, chắc sẽ không có thây ma nào xuất hiện đâu.”

“Ừm, tôi đang ở trong cổ thành.”

“Cái gì?”

Giọng nói của Ôn Tư Giai rất dễ chịu, cho dù bây giờ cô gần như rất kinh hãi, thì giọng nói vẫn vô cùng hoàn hảo.

“Ôn Tư Giai, mau tìm một nơi an toàn, lần tận thế này rất có khả năng sẽ mang tính toàn cầu, khu vực cổ thành chỉ là mở màn, lấy tiền của cô đi xây pháo đài tận thế đi, tích trữ và thu gom vật tư, đừng để đến phút cuối vẫn chưa chuẩn bị gì.”

“Ừm, có điều ít nhất thì bây giờ bên ngoài vẫn chưa có thây ma, đổi là anh, anh sẽ làm gì?”

“Ồ? Cô vẫn còn quan tâm tôi à?”

“… Dù sao thì cũng quen biết nhau hai năm, một con chó nuôi hai năm tôi vẫn sẽ quan tâm.”

“…”

“Anh đừng hiểu nhầm, tôi không có ý lăng mạ anh đâu, đây chỉ là ví dụ thôi.”

“Ha ha, ví dụ của của cô dễ thương thật đấy, đừng quên tôi vẫn là chồng cô, trên mặt pháp lý, nếu như tôi là chó, thì cô cũng là một con… cái…”

“Dương Mục! Anh nói năng vớ vẩn gì vậy?”

“Cô thông minh như vậy, tự hiểu đi.”

Dương Mục cười, cúp điện thoại.

Được rồi, thiên nga đã an toàn, vậy cóc ghẻ như anh nên lo cho bản thân mình trước, tiếp tục sống vì sinh tồn, cũng như nhiều năm qua vậy.

“Dương Mục, tôi cũng muốn uống nước, không cho tôi đồ ăn, có thể cho tôi ít nước không?”

Sở Hồng nhỏ giọng nói.

Dương Mục ngẩng đầu nhìn cô, nhớ đến cuộc đối thoại không vui với Ôn Tư Giai, trong lòng bực bội, lại nghĩ đến Sở Hồng trước mặt đây luôn gây phiền phức cho mình, tiểu quỷ trong lòng bừng bừng trỗi dậy.

Khóe miệng anh nhếch lên, chỉ vào miệng mình nói: “Muốn uống nước? Vậy đến đây.”

Lời vừa nói ra, Dương Mục liền uống một ngụm to, không nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Hồng, mở miệng, ý muốn nói mình có thể mớm nước cho cô.

Mặt Sở Hồng ửng đỏ, không khỏi tức giận: “Lưu manh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK