Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Cô nhóc đáng thương

Không muốn đấu võ mồm với Sở Hồng nữa, Dương Mục dứt khoát bế bổng cô lên, để cả cơ thể cô áp sát vào người mình, sau đó chạy về phía ngôi nhà.

Cửa nhà mở ra, một đôi nam nữ xuất hiện.

“Các người đang làm cái gì thế? Sao lại dám tự ý xông vào nhà người khác! Có muốn chết không hả?”

Người đàn ông nhìn vô cùng hung dữ, hai mắt dựng ngược, vừa mở miệng đã lớn tiếng mắng chửi. Người phụ nữ đứng ở phía sau anh ta miệng còn cắn hạt dưa, vẻ mặt kiêu căng.

“Bên ngoài có thây ma, mau vào trong.”

Dương Mục vừa nói vừa đi về phía cánh cửa, chợt thấy gã đàn ông hung hăng kia muốn xô ngã mình, anh nhẹ nhàng xoay người né tránh, một tay vươn ra mượn lực đẩy gã kia ngã sõng xoài trên mặt đất, chiêu này của anh hình như là công phu Thái Cực Quyền.

Sở Hồng vốn dĩ đang sợ hãi, nhưng cô ở trong lòng Dương Mục, từ khoảng cách gần chứng kiến toàn bộ động tác của anh, sự sợ hãi trong lòng đã chuyển thành kinh ngạc.

Nhìn Dương Mục thì đậm chất thư sinh yếu đuối, còn gã đàn ông kia ít nhất cũng phải hơn một trăm cân, sao anh lại có thể đẩy ngã hắn dễ dàng như vậy? Trong khi đó Dương Mục còn đang ôm cô, vậy mà động tác của anh vẫn vô cùng linh hoạt uyển chuyển? Chẳng lẽ anh biết võ thuật?

Dương Mục đương nhiên chưa từng luyện võ, chỉ là trước kia anh phải trải qua nhiều trận chiến sinh tử, cho nên chiêu thức của anh đều tập trung vào thực chiến.

Người phụ nữ vừa thấy gã đàn ông của mình bị đẩy ngã, khuôn mặt lập tức tối sầm lại, cô ta ném nắm hạt dưa trong tay về phía Dương Mục, tru tréo xông lên, nhìn vô cùng hung ác, nhưng vì váy ngủ quá dài, cho nên cô ta vừa bước ra một bước đã bị vấp ngã sấp mặt.

Sở Hồng ghé sát vào tai Dương Mục, nhỏ giọng nói:

“Thì ra anh lợi hại như vậy, không những biết đánh Thái Cực Quyền, mà còn có cả kỹ năng làm người đối diện chưa đánh đã ngã.”

“Ngu ngốc, mau buông tôi ra.”

Dương Mục đổi hướng chạy về phía bờ tường, bức tường này được xây bằng gạch cao đến hai mét rưỡi, anh không thể nào ôm theo Sở Hồng nhảy lên được.

“Không.”

“Cô buông tôi ra trước, chờ tôi trèo lên rồi tôi sẽ kéo cô lên cùng.”

“Không được, anh nhất định sẽ bỏ mặc tôi ở đây, một mình chạy trốn thực sự rất đáng sợ, tôi thà chết cùng anh còn hơn là bị bỏ lại một mình.”

“Mẹ kiếp! Quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ đàn bà!”

Dương Mục tức đến phát điên, chẳng có chút thương tiếc nào đối với Sở Hồng, anh giơ tay định đánh ngất cô ta.

Sở Hồng đã đoán được ý đồ của Dương Mục. Cô vội vàng dùng hai chân quặp chặt lấy mông Dương Mục, một tay bám vào cổ anh, tay còn lại ôm chặt lấy cánh tay đang giơ lên của anh, nước mắt lăn dài trên má, khóc lóc đáng thương.

Nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, Dương Mục thoáng thẫn thờ.

Cô công chúa lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn như chim phượng hoàng, bây giờ lại tỏ ra đáng thương yếu ớt dựa dẫm vào anh, trải nghiệm này quả là có một không hai.

Trong thoáng chốc anh cũng có chút mềm lòng, đây dù sao cũng là một người con gái xinh đẹp không thua kém gì Ôn Tư Giai.

Tuy nhiên…

“Không còn cách nào khác, nếu mang cô theo sợ là tôi cũng không thể sống sót.”

Vừa phun ra những lời này, cánh tay Dương Mục dứt khoát đánh xuống.

Sức lực nhỏ bé của Sở Hồng làm sao có thể ngăn cản nổi cánh tay mạnh mẽ của anh.

Một quyền này vừa đánh xuống, Sở Hồng lập tức kêu lên một tiếng rồi ngất lịm, cả người mềm nhũn dựa vào vai Dương Mục.

Dương Mục còn nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô trước khi hôn mê:

“Đã lấy mất nụ hôn đầu của người ta rồi lại còn nhẫn tâm như vậy, đồ xấu xa!”

Nụ hôn đầu?

Ngẫm nghĩ một lúc anh mới chợt nhớ ra, ý cô ta là chuyện lúc trước anh đã cắn trúng môi cô ta?

Trời cao làm chứng! Đó đâu thể coi là nụ hôn được!

Sở Hồng đã ngất xỉu không còn sức gây rối nữa, Dương Mục nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

Nhìn cô gái xinh đẹp nằm an tĩnh ở đó, khuôn mặt còn đẫm nước mắt, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Dương Mục cảm thấy trái tim mình có chút loạn nhịp.

Nhưng cuối cùng anh vẫn vươn tay bám lấy bờ tường, nhanh nhẹn leo lên.

Đứng trên tường cao, lúc này Dương Mục mới bắt đầu chú ý đến âm thanh hỗn loạn ở bên ngoài, đồng thời cũng thấy rõ cảnh tượng náo loạn ngoài kia.

Mẹ kiếp, thế quái nào mà vừa nãy anh lại không nhận ra nơi này là thôn Bách Hoa!

Dương Mục biến sắc.

Thôn Bách Hoa nổi tiếng được mệnh danh là thành trong thành.

Nhà ở đây hầu hết là kiểu phòng trọ bình dân, mỗi một nhà đều có đến cả chục người lao động từ nơi khác đến.

Chính vì thế mật độ dân cư ở đây rất cao, phải nói là cao nhất thành phố.

Con ngõ nhỏ bên ngoài bức tường giờ đã chật kín.

Người sống cũng nhiều, mà thây ma cũng không ít, chúng nó đang điên cuồng cắn xé những người xung quanh, người bị lây nhiễm trở thành thây ma càng ngày càng nhiều.

Một số người muốn chạy ra khỏi ngõ nhỏ, nhưng khi bọn họ vừa lao ra đầu ngõ, thì lại bị thây ma từ bên ngoài vọt đến tập kích.

Tình hình ngày càng tồi tệ, mọi người tán loạn chạy trốn khắp nơi, không những không thể chạy thoát mà còn thu hút nhiều thây ma tiến đến nơi này hơn.

Cảnh tượng này quả thật không khác gì địa ngục trần gian!

Sự xuất hiện của Dương Mục ở trên bờ tường, giống như một lời nhắc nhở với đám người bên dưới, bọn họ bắt đầu chạy về phía các bức tường ở bên cạnh, gắng sức leo lên.

Một số người nhanh nhẹn chẳng mấy chốc đã leo gần lên đầu tường, nhưng chưa kịp đứng vững thì đã bị những người bên dưới túm chân kéo xuống mượn lực leo lên.

Một khi đã ngã xuống thì nhất định sẽ không thể đứng dậy, bởi vì bên dưới có vô số người đang điên cuồng dẫm đạp lên anh ta để tìm kiếm cơ hội sống sót.

“Tên khốn kia! Mau cút xuống đây, lần này tao nhất định phải đánh chết mày!”

Gã béo trong sân đã đứng lên, người phụ nữ đi sau hắn còn cầm theo một thanh gậy gỗ, cả hai hùng hổ đi về phía này.

Dương Mục thở dài, từ trên bờ tường nhảy xuống.

“Tiếc quá, không trốn được rồi! Hai vị, các vị không nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài à?”

“Ông đây mặc kệ bên ngoài thế nào, trước tiên ông phải cho mày một bài học đã!”

Dương Mục ngay lập tức để ý thấy cánh cổng phía sau gã đàn ông đã bị phá tan, đám thây ma đang chen chúc tiến vào.

Anh vội vàng bế Sở Hồng lên, nhảy qua cửa sổ tầng một chui vào trong nhà.

Gã đàn ông đang định tiếp tục chửi bới, thì vợ hắn ta đã phát hiện ra lũ thây ma:

“Chồng ơi, anh mau nhìn xem kia là thứ quái quỷ gì?”

Những ngôi nhà ở đây hầu hết đều có ba tầng, có người sửa sang lại sau đó cho thuê, có người thì chính chủ vào ở.

Ngôi nhà này chắc cũng là của chính chủ, trong nhà trang trí sang trọng, hơn nữa cũng không bị tách thành nhiều phòng cho thuê như những nhà khác.

Dương Mục vừa chui vào cửa sổ, thì đôi vợ chồng kia cũng lập tức tiến vào, theo sát phía sau chính là đám thây ma biến dị.

“Má ơi! Cái quái gì thế này!”

Bởi vì cú ngã lúc nãy cho nên quần áo người phụ nữ có chút xộc xệch, đầu tóc cũng trở nên bù xù.

Cô ta vừa vào đã la hét ầm ĩ chạy tót lên lầu, ông chồng còn chạy nhanh hơn, lúc lên cầu thang còn đẩy cô ta một cái khiến cho cô ta suýt nữa thì té ngã, nhưng may mà cô ta vẫn đứng vững, kiên trì chạy lên lầu.

Sau một hồi do dự Dương Mục quyết định không lên lầu, anh nhanh chóng đi xuyên qua phòng khách, từ cửa trước đi ra ngoài, trốn ở phía sau cửa chống trộm, lén lút quan sát.

Động tác của thây ma biến dị vô cùng linh hoạt, chúng phá cửa sổ xông vào đuổi theo đôi vợ chồng kia chạy lên lầu, nhưng vừa bước lên cầu thang chúng đột nhiên dừng lại, cái mũi hít hà tìm kiếm.

Dương Mục sầu não nghĩ, chúng quả nhiên đang truy tìm dấu vết, giống như thợ săn tìm mồi, có lẽ phải gọi chúng là thây ma thợ săn.

Dương Mục phóng mắt nhìn quanh sân một vòng, cuối cùng cũng tìm được một thứ có ích.

Đó là một cuộn dây thừng cứu hộ treo ở trên tường.

Dương Mục nhẹ nhàng lấy cuộn dây thừng xuống, anh buộc một đầu dây thừng vào eo Sở Hồng, sau đó xách theo cuộn dây ôm Sở Hồng đi đến bên cạnh bức tường.

Trên vách tường có nhiều điểm trang trí lồi lõm, nối thẳng lên nóc nhà.

Dương Mục từng sống ở trên núi ba năm, cho nên mấy động tác leo núi đối với anh là chuyện vô cùng đơn giản. Không những thế mấy năm nay anh còn lăn lộn khắp chốn, rèn luyện được một thân hình vô cùng rắn chắc mạnh mẽ.

Anh buộc đầu còn lại của dây thừng vào eo của mình, sau đó thoăn thoắt leo lên nóc nhà không khác gì người vượn trên đỉnh núi Thái Sơn.

Trên nóc nhà có một thanh sắt dựng đứng, Dương Mục tháo dây thừng ở eo buộc vào thanh sắt, sau đó từ từ kéo dây lên.

“A! A! A!”

“Gào!”

Phía dưới bỗng nhiên xuất hiện một tiếng kêu thất thanh, còn có cả tiếng gào rống của thây ma.

Vừa đúng lúc, xem ra Sở Hồng đã tỉnh lại, còn con thây ma thợ săn kia cũng đã đuổi đến, nó đang tình cách làm thịt cô nhóc đáng thương này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK