Tuy hắn cũng không ngờ thương thế của Lâu Nguy Yến lại hồi phục nhanh đến vậy. Hơn nữa lúc này còn bỏ Ma tộc đang bị đánh gọng kìm mà đến đây.
Đầu ngón tay hắn khẽ dừng lại, sắc mặt có hơi lạnh.
Có điều cũng may Khổng Linh đã tạm đóng thông đạo của Yêu giới, Lâu Nguy Yến muốn vào cũng khó.
"Lâu chủ." Thấy sau khi Tạ Dữ Khanh bước ra từ thủy kính thì nôn ra máu, Ngô Cương vội bước đến.
Lại nghe thấy hắn nói: "Không cần phải để ý đến ta, ngươi..." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, "Ngươi dẫn đệ tử đến Ma vực chi viện cho Ngọc Thanh Tông đi."
Lúc Ngọc Thanh Tông tiến công Ma vực, Cô Nguyệt lâu chưa từng tham dự. Ngô Cương nào ngờ lâu chủ lại bỗng bảo mình đi chi viện, có hơi ngạc nhiên.
Tạ Dữ Khanh mím môi giải thích: "Lâu Nguy Yến đến Yêu giới rồi."
Lòng hắn có dự cảm xấu, hắn cần phải chặn Lâu Nguy Yến lại.
Hiện giờ lá chắn ở Yêu giới chỉ là tạm thời, tên điên Lâu Nguy Yến đó có thể làm bất cứ gì. Chỉ khi Ma tộc xảy ra chuyện mới có thể thật sự cản Lâu Nguy Yến lại.
Tạ Dữ Khanh thấp giọng ho rồi lau máu, Ngô Cương thấy thế đành phải dựa theo sắp xếp đi làm.
Tu vi của hai giao nhân gia nhập Cô Nguyệt lâu trước đó đã đến Kết Đan kỳ, Ngô Cương lập tức mang họ đi cùng.
Trong viện chỉ còn lại một mình Tạ Dữ Khanh, hắn nín thở trị thương rồi lần nữa kết nối với thủy kính.
Ninh Tễ đang cầm bút luyện chữ thì bỗng cảm thấy cái gương bên cạnh khẽ động đậy.
Biết là ai, y cũng không để ý quá nhiều, chỉ tiếp tục luyện viết.
Mấy hôm nay Tạ Dữ Khanh không chỉ đến một lần, Ninh Tễ vẫn luôn cảnh giác hắn.
Khi rủ mắt tiếp tục viết, sườn mặt của y trông có hơi lạnh nhạt, mãi đến khi trong thủy kính hiện ra một bóng người hiện.
Từ "Đạo" dừng lại trên giấy, nháy mắt Tạ Dữ Khanh như thấy Ninh Tễ trên Giải Kiếm phong năm đó.
Bóng người bên đá Đạo và Ninh Tễ đang cầm bút chồng lên nhau, lòng hắn thoáng khựng lại, nhất thời ngẩn người.
Lấy lại tinh thần mới nhớ mình đến đây để làm gì.
"Hiện giờ Yêu giới không an toàn." Tạ Dữ Khanh đắn đo mở miệng.
Ninh Tễ đặt bút xuống, y không đáp.
Y không biết người này theo quan điểm nào để nói, sau viết xong chỉ nhàn nhạt nói: "Tạ lâu chủ muốn nói gì với ta vậy?"
Giọng Ninh Tễ bình tĩnh, dường như cũng không quá ngạc nhiên.
Tạ Dữ Khanh bỗng nói không thành lời.
Hắn muốn nói với y cái gì?
Hắn muốn nói Lâu Nguy Yến tìm đến, mang Ninh Tễ đi cùng hắn ta.
Khổng Linh còn có thể soạn hàng tá lời nói dối.
Nhưng hắn thân là bằng hữu của Ninh Tễ lại phản bội y, lại không cách nào ngụy trang trước mặt Ninh Tễ.
Hắn làm chuyện đê tiện, thậm chí lúc này còn không dám nhận họ đã từng là bằng hữu.
Sắc mặt Tạ Dữ Khanh ảm đạm đi, chỉ nói: "Lâu Nguy Yến sẽ gây bất lợi cho ngươi."
Tâm tư của Khổng Linh không sâu nhưng Lâu Nguy Yến thì không.
Lâu Nguy Yến sẽ không bỏ qua cơ hội Ninh Tễ mất trí nhớ. Tạ Dữ Khanh yên tâm để Ninh Tễ ở Yêu giới nhưng không thể mạo hiểm để y đi Ma vực.
Lòng hắn thoáng khựng lại, cuối cùng nói: "Kiếm tôn có muốn rời đi không?"
Hiện giờ ký ức của Ninh Tễ dừng lại vào mười ba năm trước. Trong lòng y, y vẫn là phong chủ Giải Kiếm phong, Sở Tẫn Tiêu với y chẳng qua là một đệ tử bình thường không có gì lạ thôi.
Hắn có thể mang Ninh Tễ đi bất cứ đâu.
Tạ Dữ Khanh nói với bản thân, mắt chứa mong đợi mà chính bản thân cũng chẳng biết nhìn Ninh Tễ.
Ra ngoài.
Hai từ này khiến đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng dừng lại.
Thật ra chấp niệm mình ở đâu của Ninh Tễ không mãnh liệt như vậy. Có điều vì bây giờ mất ký ức trung gian, toàn bộ ký ức đều là bí ẩn, y không muốn bị Khổng Linh lừa gạt nên mới muốn rời đi.
Có điều đây chỉ là ý nghĩ của y, Tạ Dữ Khanh không nên nói ra.
Nghĩ đến cảm giác người nọ cho mình, hiếm khi y có hơi ngạc nhiên.
Y vẫn luôn biết người này không muốn mình khôi phục ký ức.
Nhưng hắn thế mà đưa ra đề nghị muốn dẫn y dời đi.
Vẻ mặt lạnh băng của Ninh Tễ vẫn không hề phai nhạt. Y chỉ vuốt ve chuôi kiếm, hàm mi dài khẽ rủ, tựa như đang cân nhắc.
Ký ức trung gian của y bị lẫn lộn. Nhưng người trước mắt chắc chắn biết, khi Tạ Dữ Khanh yên lặng chờ y tự hỏi có đi hay không, Ninh Tễ bỗng mở miệng: "Cục diện bên ngoài bây giờ ra sao rồi?"
Ninh Tễ mơ hồ cảm thấy mười mấy năm này mình đã làm rất nhiều chuyện, nhưng Tạ Dữ Khanh chưa chắc sẽ nói thật với y, nên y cũng chỉ hỏi những chuyện mà ai cũng biết.
Quả nhiên, Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu: "Thuần Quang chân quân chưởng giáo tiền nhiệm đã mất, hiện tại Dược Mục chân quân của Tê Dược phong đang chưởng quản Ngọc Thanh Tông." Hắn dừng một chút rồi nói, "Nhưng hiện giờ Ngọc Thanh Tông chỉ còn hai phong, Giải Kiếm phong đã giải thể rồi, lúc trước là ngươi tự mình giải thể."
Sau khi nhận ra lửa độc của mình đã được thanh trừ thì Ninh Tễ cũng đoán được một ít, quả nhiên sau khi giải thể Giải Kiếm phong y đã rời đi.
Những hành động này đều nằm trong dự kiến của Ninh Tễ, sắc mặt của y vẫn không thay đổi, cũng không vì đột ngột nghe được mà có cảm xúc khác.
Lòng Tạ Dữ Khanh thoáng thả lỏng, bỗng lại có chút cảm giác y vẫn chưa quên.
Ninh Tễ nghe hắn nói xong, vốn không muốn hỏi gì. Nhưng không biết nghĩ tới gì mà y cau mày: "Sở Tẫn Tiêu đâu?"
Sau khi Giải Kiếm phong giải thể, Sở Tẫn Tiêu đâu?
Lúc này Ninh Tễ đã quên quan hệ của hai người, y không nhớ mình đã ở bên Sở Tẫn Tiêu. Nhớ đến tên của hắn, y vẫn theo bản năng coi hắn thành đệ tử nên không khỏi hỏi thêm một câu.
Y vốn tùy ý hỏi, cảm thấy việc này cũng không quá quan trọng. Nhưng nào ngờ lúc Tạ Dữ Khanh nghe thấy cái tên này lại đờ cả người.
Điều chỉnh hô hấp vài lần, Tạ Dữ Khanh không để Ninh Tễ nhìn ra gì. Rủ mắt siết chặt tay, qua một lát mới nói: "Hắn không sao."
"Hiện giờ hắn cũng đã Hóa Thần, là chủ Long vực."
Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng dừng lại, chủ Long vực.
Đúng rồi, Sở thị của Từ Châu có huyết mạch Long tộc, có lẽ Sở Tẫn Tiêu đã kích phát huyết mạch Long tộc.
Ninh Tễ thầm hiểu rõ, nhìn phản ứng của Tạ Dữ Khanh liền biết mấy năm nay có lẽ giữa y và Sở Tẫn Tiêu còn có chút quan hệ nào đó.
Có điều lúc này nghĩ đến tên người nọ, y lập tức nhớ đến dáng vẻ thiếu niên rất lâu trước đó giữ chặt ống tay áo của y dưới màn đêm. Không biết sao lại hao hao với tia huyền khí trên Long đan của y.
Tạ Dữ Khanh biết mình quá lộ liễu sẽ khiến y phát hiện, lập tức siết chặt tay lần nữa mỉm cười.
"Kiếm tôn, ngươi đã từng nói muốn mây nhàn hạc nội [1], ngày ngày luyện kiếm. Bây giờ là lúc đấy."
[1] 闲云野鹤 (Nhàn vân dã hạc): Dùng để hình dung người nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi. Cụm "Mây nhàn hạc nội" được lấy từ bản dịch Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.
Ngày trước núi lớn Ngọc Thanh Tông đè lên người, y là kiếm tôn mà người người ngưỡng mộ, nhưng cũng phải gánh vác rất nhiều. Hiện giờ y không cần rung động với Sở Tẫn Tiêu, không cần phải dẫn dắt Tu Chân giới nữa.
Y có thể chuyên tâm luyện kiếm, một lòng cầu đại lộ trường sinh.
"Bây giờ ngươi tự do rồi."
Những lời này khiến ấn đường Ninh Tễ khẽ giật, y xoay người nhìn Tạ Dữ Khanh. Lập tức trông thấy hắn dịu dàng nhìn y, khiến y có hơi không biết nên nói gì.
............
Lâu Nguy Yến đến Yêu giới vào xế chiều.
Yêu giới canh phòng nghiêm ngặt, hắn ta vừa xuất hiện đã bị mấy tiểu yêu chặn lại.
Thông đạo vào Yêu giới đã bị đóng lại, Lâu Nguy Yến nghĩ thôi đã biết Khổng Linh muốn nghĩ gì.
Hắn ta khẽ chau mày, lúc này cũng không định nhiều lời, rút đao Tu La trực tiếp muốn xông vào.
Đao Tu La của hắn chịu thiệt ở chỗ Sở Tẫn Tiêu rồi mất nguyên hỏa, có điều mấy hôm nay được ma hồn tẩm bổ đã biến thành dáng vẻ khác.
Hồng bào của Lâu Nguy Yến bay phần phật, mắt chứa sát khí.
Kết giới của Yêu tộc khẽ động, sau khi tiểu yêu chung quanh lui xuống, Khổng Linh lập tức xuất hiện.
Mấy ngày nay hắn vì bị Ninh Tễ từ chối mà thầm bực bội trong lòng, nào ngờ không đợi hắn nổi đóa, Lâu Nguy Yến đã đến.
"Vương thượng?" Một nén nhang trước có một tiểu yêu đến báo tin. Sắc mặt Hoa yêu trở nên khó coi, dù sao thì đây cũng là ma tôn.
Tuy kết giới khó công phá, nhưng nếu lúc này Lâu Nguy Yến thật sự động tay thì cũng khó mà không quan tâm được.
Khổng Linh vừa định nói tu vi của hắn chưa hồi phục, dù có đến cũng không thể vào được. Nhưng vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng kết giới chấn động, sắc mặt của hắn không khỏi thay đổi.
Khi bọn tiểu yêu chạy vào báo tin, sắc mặt Khổng Linh hoàn toàn sa sầm: "Ngươi nói tu vi của Lâu Nguy Yến khôi phục rồi?"
Tiểu yêu bị thương nặng khẽ gật đầu, Khổng Linh thình lình đứng phắt dậy.
Hắn siết vỡ ly, rảo bước hai vòng trong điện mới nói: "Các ngươi phái người bảo vệ điện Yêu Hoàng cho tốt, nhất định phải bảo vệ người nọ, ta ra bên ngoài xem thử."
Hoa yêu nhận lệnh lui ra.
Lúc này sắc mặt Khổng Linh nặng nề xoay người lại, nhịn không được nhìn về phía cung Yêu Hoàng.
Cũng chẳng biết y đang làm gì nữa.
Thôi không nghĩ nữa, vẫn nên ra ngoài ứng phó với Lâu Nguy Yến trước đã, bước chân Khổng Linh thoáng chững lại rồi xoay người rời đi.
Lâu Nguy Yến hai lần dùng cường lực phá vỡ kết giới của Yêu tộc, nhưng nó không những không vỡ mà còn khiến hắn ta bị thương để lại vết máu. Hắn ta lau môi, mắt đỏ lên, vừa nâng mắt lên thì thấy Khổng Linh bước ra, hắn ta không khỏi cười lạnh: "Trốn lâu như vậy, ta còn tưởng là yêu vương không dám xuất hiện đấy."
Khổng Linh chỉ ngoan ngoãn trước mặt Ninh Tễ, còn trước mặt người khác thì vẫn là dáng vẻ nhìn ai cũng ngứa mắt. Nghe hắn ta nói thế thì khẽ nheo mắt: "Chỉ e là ma tôn nhầm rồi."
"A Tễ tự nguyện ở bên ta."
"Bọn ta đã uống rượu hợp cẩn rồi."
"Chỉ e ma tôn đã đến muộn một bước."
Hắn khiêu khích nói, sát ý trong đáy mắt Lâu Nguy Yến chợt lóe lên rồi biến mất.
Hai người giằng co trước cổng chính, bên kia bóng dáng trong gương của Tạ Dữ Khanh ngày càng yếu.
Hắn vươn tay về phía Ninh Tễ.
"Kiếm tôn đến đây với ta đi."
Hắn vốn cố gắng chèo chống thần hồn trong gương, lúc này không ai biết tuy Tạ Dữ Khanh là tu sĩ Hóa Thần nhưng nội thương nghiêm trọng đến mức nào, hắn nuốt mùi tanh ngọt trong cổ họng xuống.
Hắn cười giơ tay.
Khi Ninh Tễ bước vào gương, y né cái tay kia đi.
Tạ Dữ Khanh rủ mắt, ánh mắt có hơi cô đơn, khi Ninh Tễ quay đầu lại hắn dịu dàng rút tay về.
Đây vốn là hắn gieo gió gặt bão.
Chẳng thể trách người khác được.
================
Nhớ ngày này năm ngoái mới lết tới chương 16 mà giờ đã bò tới chương 89 rồi, nhanh thiệt =)))))