Dù sư tôn đã quên hắn nhưng y vẫn vô cùng dịu dàng với hắn. Cảm giác hoảng sợ không thể gặp sư tôn vì y mất trí nhớ bỗng lắng xuống.
Sở Tẫn Tiêu chậm rãi khép mắt lại.
Trải qua mấy ngày đêm giao chiến với Ma tộc, dù là Long tộc cũng có hơi mệt, lúc này tâm thần hắn thả lỏng rồi đi vào giấc ngủ.
Sau khi đường linh khí kia chữa lành vết thương xong thì rút ra, cả đêm này Sở Tẫn Tiêu ngủ rất ngon, đây là giấc ngủ yên ổn nhất từ khi hắn tham chiến đến nay. Không có ác mộng, không có thứ gì không tốt, như sư tôn đang ở bên cạnh hắn vậy.
Hắn ôm kiếm ngủ cả đêm, mãi đến khi có tiếng kèn thổi lên.
"Ngươi không sao chứ?" Dược Mục nhớ rõ thương tích hôm qua của hắn nên có hơi lo, kết quả vừa bước đến đã thấy hôm qua hắn vốn mệt mỏi, hôm nay đã có tinh thần hơn.
Sau khi tỉnh dậy, Sở Tẫn Tiêu nhìn sắc trời rồi khẽ lắc đầu.
"Ta không sao."
Lúc này Dược Mục mới thở phào nhẹ nhõm: "Không sao thì tốt, nếu không ta cũng chẳng biết giải thích với kiếm tôn thế nào nữa."
Mấy ngày nay ông mơ hồ nhìn ra giữa Sở Tẫn Tiêu và kiếm tôn có hơi không đúng, nhưng vẫn không dám nghĩ xa thêm về phương diện kia.
Tuy Tu Chân giới cởi mở hơn nhân gian nhưng tình sư đồ vẫn có rất ít. Nếu không phải mấy ngày nay ông vẫn luôn ở cạnh kiếm tôn thì chỉ e sẽ tuyệt không dám tin.
Sở Tẫn Tiêu mến thích kiếm tôn, không biết kiếm tôn có...
Tinh thần ông ngẩn ngơ trong nháy mắt rồi lấy lại tinh thần, Sở Tẫn Tiêu đứng dậy, ông biết bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này, Sở Tẫn Tiêu khẽ nhíu mày nhìn về phía Dược Mục.
"Cũng chẳng biết bên trong Ma tộc đã xảy ra chuyện gì."
Ma tộc không chỉ có mật thám trong chín môn phái lớn mà vào những năm đầu Ngọc Thanh Tông cũng cũng từng bị Ma tộc xếp mật thám vào, lần này Ma tộc bỗng thay đổi khiến người ta cảnh giác hơn.
Dược Mục không ngạc nhiên khi hắn biết, mím môi nói: "Đây cũng là chuyện mà ta đến nói với ngươi."
"Chúng ta ra trước Nghị Sự đường nói đi."
Sở Tẫn Tiêu khẽ gật đầu.
Nghị Sự đường là nơi dựng tạm trong lúc giao chiến, gọi là công đường nhưng chẳng qua cũng chỉ là lều trại đơn sơ. Lúc Sở Tẫn Tiêu bước vào, các môn phái khác đều đã đến cả rồi.
Tuy mười năm trước hắn và sư tôn đã rời khỏi Ngọc Thanh Tông, nhưng tu vi và thân phận vẫn còn.
Chủ Long vực, tu sĩ Hóa Thần. Hai thân phận này dù là thân phận nào cũng khiến người ta tôn xưng một tiếng.
"Long quân." Mấy ngày nay mọi người đều tôn xưng Sở Tẫn Tiêu là Long quân.
Hắn khẽ gật đầu.
Dược Mục thấy người đã đến đủ, lúc này mới nói: "Hôm nay tập hợp mọi người đến đây là vì có chuyện muốn nói."
"Theo thám tử Ngọc Thanh Tông ở Ma tộc nói, gần đây Ma tộc thay đổi lớn là vì trưởng lão Ma tộc mở Ma cốc, thả ma hồn của các ma tôn đời trước ra."
Ma cốc là nơi cấm kỵ của Ma tộc, bên trong nhốt hồn của tám vị ma tôn.
Mỗi một đời ma tôn chết đi linh hồn đều về đây.
Sau khi tiếp nhận truyền thừa của Tổ long, Sở Tẫn Tiêu cũng có chút hiểu biết với nơi cấm kỵ trong Ma tộc, lúc này nghe thấy Dược Mục nói tiếp:
"Ma khí của hồn ma tôn các đời cực kỳ lớn. Mỗi đời bị nhốt vào Ma cốc đều oán hận và rất khó đối phó."
"Nhưng ma tôn nhiệm kỳ này còn sống, hồn của ma tôn nhiệm kỳ trước được giữ lại toàn bộ, hắn ta không để tâm ư?" Có người ngạc nhiên hỏi.
Dược Mục không nói gì, người nói là Sở Tẫn Tiêu: "Đương nhiên hắn ta không để tâm."
"Bởi vì những ma hôn đó là do hắn ta giữ lại."
Trong lúc mọi người nghi hoặc, sắc mặt Sở Tẫn Tiêu chùng xuống, nhìn về phía Dược Mục:
"Nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ những ma hồn đó được chuẩn bị cho Lâu Nguy Yến."
"Lâu Nguy Yến là ma tôn có tu vi thiên tư cao nhất trong các đời ma tôn, bây giờ thả ma hồn ra, có lẽ hắn ta sẽ cắn nuốt những ma hồn đó lấy nó tăng thực lực."
Tăng thực lực là cách nói uyển chuyển của Sở Tẫn Tiêu, chỉ e sau khi cắn nuốt linh hồn Lâu Nguy Yến không chỉ tăng thực lực mà còn đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết.
Dù không đạt được thì cũng không cách cảnh giới đó bao xa, đến lúc đó chiến cuộc ra sao thì khó mà nói được.
Trong lều một khoảng tĩnh lặng.
Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi: "Có cách nào ngăn cản hắn ta cắn nuốt ma hồn không?"
Dược Mục khẽ lắc đầu: "Hiện giờ Ma tộc tử thủ giữ thành thứ tư, căn bản là chẳng có cách nào vượt qua lớp lớp vòng vây."
Sau khi biết kết quả, tâm thần Sở Tẫn Tiêu vẫn không xao động, vì hắn cũng biết kết quả của cắn nuốt. Ma tộc và Long tộc đều là chủng tộc lấy giết chóc chứng đạo, không hề có đạo nghĩa phân biệt cùng loài.
Hiệu quả của hắn cắn nuốt tàn hồn ở Long vực và hôm nay Lâu Nguy Yến cắn nuốt ma tôn đời trước là như nhau.
Tâm ma là một trong số đó.
Sở Tẫn Tiêu vì sư tôn nên mới có thể hài hòa chung sống với tâm ma.
Thế Lâu Nguy Yến thì sao?
Hắn thầm lạnh lòng, khi mọi người nhìn hắn, hắn đặt tách trong tay xuống.
"Long quân có cách gì không?" Một người hỏi.
Sở Tẫn Tiêu ngước mắt nhìn kẻ đó, ánh mắt trầm lặng.
Nháy mắt cảm giác bị con ngươi của rồng nhìn chằm chằm khiến vị chưởng môn kia không dám nói nữa.
Sở Tẫn Tiêu thấy mọi người đều yên lặng hết, lúc này mới nói: "Đánh mạnh."
Lúc này nói gì cũng dư thừa, chỉ có thể đánh mạnh thôi.
Vì sự tồn tại của hắn, người trong lều cảm thấy bình yên đến lạ. Thật ra ý nghĩ của Dược Mục giống với Sở Tẫn Tiêu, cách duy nhất hiện giờ chính là đánh mạnh.
Sau khi mọi người ổn định lại, Sở Tẫn Tiêu nói: "Ban đêm khi khói lửa bừng lên, ta sẽ dẫn đầu chiếm lấy thành thứ tư."
Linh khí của sư tôn vẫn còn trong cơ thể, ánh mắt Sở Tẫn Tiêu thoáng dừng lại, rút tay về.
Dù có thế nào hắn cũng không được phụ lòng kỳ vọng của sư tôn.
Hắn muốn đánh bại Ma tộc, báo thù cho bản thân, cũng... báo thù cho sư tôn.
Sợi linh thức ký ức được bảo vệ ở nơi an toàn nhất, Sở Tẫn Tiêu giấu sát ý ở đáy mắt đi rồi đứng dậy.
.............
Đúng như dự đoán, quả thật Lâu Nguy Yến đang cắn nuốt ma hồn.
Ma hồn trong ao máu gầm rú, một đám vồ về phía hắn ta rồi cắn xé hắn ta, nhưng Lâu Nguy Yến lại đứng yên.
Trên ngực trái của hắn ta có một vết sẹo sâu, là vết sẹo mà Ninh Tễ đâm hắn ta vào đêm mưa. Sau khi cắn nuốt hai ma hồn, Lâu Nguy Yến thở phào nhẹ nhõm.
Các trưởng lão chờ ngoài cửa thấy hắn ta bước ra ngoài thì vội chúc mừng.
"Chúc mừng tôn thượng, thực lực của tôn thượng đã tiến thêm một bước."
Lâu Nguy Yến khẽ lắc đầu. Một kiếm kia của Ninh Tễ quá sâu, dù hắn ta đã cắn nuốt hai linh hồn nhưng thương thế cũng chỉ vừa hồi phục mà thôi.
Có điều trong thời gian ngắn hắn ta không thể tiếp tục cắn nuốt nữa, nếu không có thể sẽ bị chiếm cơ thể và phản phệ.
"Mấy người Ngọc Thanh Tông sao rồi?" Hắn ta chau mày hỏi.
Phụ tá nói: "Hôm qua Sở Tẫn Tiêu bị thương, hôm nay nói muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày."
"Ta muốn ra ngoài một ngày, đại trưởng lão tạm thời trông coi Ma tộc. Không được sai sót."
"Vâng thưa tôn thượng." Vị đại trưởng lão kia nhận mệnh rồi đứng dậy.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, Lâu Nguy Yến mới xoay người rời đi.
Trước đó vì bị thương nên hắn ta không thể không để Khổng Linh tạm thời mang Ninh Tễ đi. Bây giờ tính ngày thì tên Khổng Linh kia cũng nên đắc ý đủ rồi.
Hiện giờ Lâu Nguy Yến cũng không biết Ninh Tễ đã thay đổi thế nào.
Nhưng dù có ra sao —— y cũng nên ở Ma vực.
.............
Lúc này Khổng Linh đang ở trong viện cùng Ninh Tễ.
Mấy ngày nay Ninh Tễ vẫn luôn tu luyện, hôm nay không biết vì sao y lại muốn luyện kiếm ngoài điện.
Đương nhiên Khổng Linh chỉ ước gì y càng thả lỏng càng tốt, hắn lập tức cho người lui ra, tự mình mòn mỏi trông y.
Khi luyện kiếm Ninh Tễ hết sức tập trung, hoàn toàn xem người trước mắt không tồn tại.
Nhưng Khổng Linh càng nhìn càng thấy người này đẹp.
Dù là đẹp chỗ nào cũng hợp ý hắn. Dù lạnh mặt sắc mặt không chút thay đổi cũng vậy.
Cả đời hắn từng mặt nóng dán mông lạnh. Nhưng đến Ninh Tễ không chỉ dán mà dán rất vui, người khác có cản cũng cản không được.
Ninh Tễ rút kiếm, Khổng Linh lập tức vội đưa một chén nước sang.
Yêu vương trước mặt vô cùng niềm nở lại khiến Ninh Tễ cau mày.
Y không nhận nước, Khổng Linh cứng đờ có hơi xấu hổ.
"Ninh Tễ à, trong nước không có gì đâu."
Ninh Tễ chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.
Nói trong nước không có gì xong, Khổng Linh lại cảm thấy nước có hơi nóng.
"Rốt cuộc là yêu vương muốn làm gì?" Ở Yêu giới hơn nửa tháng, rốt cuộc Ninh Tễ cũng mở miệng. Y vốn lạnh băng, nhưng lúc này giọng lạnh nhạt, không có chút cảm tình nhìn hắn vẫn khiến lòng Khổng Linh nhói lên.
Hắn có thể có mục đích gì chứ, hắn chỉ thích Ninh Tễ thôi.
Nhưng những lời này lại vừa hay là lời mà người trước mắt không thích nghe nhất.
Khổng Linh siết chặt tay: "Ta chỉ lo ngươi mệt thôi."
"Khiến yêu vương nhọc lòng rồi." Ninh Tễ thu tầm mắt về.
Khổng Linh miễn cưỡng cười cười: "Có phải ngươi không tin ta không?"
Ninh Tễ đã quên Sở Tẫn Tiêu, Khổng Linh vô cùng tự tin cảm thấy mình có thể khiến hắn nghĩ không ra, lúc này có hơi buồn bã.
Hắn chưa từng cảm nhận được cảm xúc này.
Cảm tính của hắn đối với Ninh Tễ đến quá muộn, rõ ràng chung sống đã lâu nhưng mãi đến khi đối phương rời đi hắn mới cẩn thận suy nghĩ.
Nhưng cũng vì muộn mà Khổng Linh cảm thấy y còn quý hơn cả lông đuôi của hắn.
Trên đời này không ai dám chạm vào lông đuôi của hắn, tất cả mọi người đều biết yêu vương quý huyết thống của mình nhất, nhưng khi gặp Ninh Tễ, hắn lại bằng lòng để Ninh Tễ xách lông đuôi ném hắn ra ngoài. Dù có trọc đuôi hắn cũng thấy không sao.
Lòng Khổng Linh lại đau xót, chỉ thấy mình đường đường là yêu vương mà như thành kẻ khác.
Hắn có hơi lo Ninh Tễ sẽ biết mình lừa y, nào ngờ người nọ lại chẳng nói gì.
Ninh Tễ chỉ rút kiếm lại.
Khi Khổng Linh thầm thất vọng, y bỗng nói: "Lẽ nào yêu vương đã gạt ta?"
Hắn ngay cả bản thân còn không lừa được, dựa vào đâu y phải tin hắn.
Có lẽ hắn nói thích là thật, nhưng những lời khác đều là giả.
Ninh Tễ mất trí nhớ chứ không phải không biết gì. Cuộc đời y thế nào, tính cách thế nào, sở thích ra sao không ai hiểu hơn y.
Y không thể nào —— thích một người như Khổng Linh được.
Sau khi nói xong y xoay người rời đi, Khổng Linh vừa hỏi xong liền nhổ lông đuôi để lấy lòng y, lúc này đành xấu hổ cầm trong tay.
Mãi đến khi Ninh Tễ rời đi, Khổng Linh mới siết chặt tay.
Hắn bỗng nhớ lúc đầu hắn đã từng hiểu lầm Ninh Tễ.
Khi đó hắn cảm thấy Ninh Tễ chẳng có gì tốt cả. Hắn dùng ác ý để đoán Ninh Tễ, lẽ ra hắn nên dự đoán trước sẽ có ngày này.
Hắn trong mắt Ninh Tễ còn tệ hại hơn gấp trăm nghìn lần lúc hắn hiểu lầm Ninh Tễ.
Khuôn mặt diễm lệ của Khổng Linh có chút cô đơn, nhưng lại thầm có hơi không cam lòng.
Ninh Tễ không quan tâm đến người sau lưng mình.
Mấy ngày nay ngoài sợi hơi thở trong cơ thể ra, y luôn gặp được người dưới tàng cây.
Gần như cứ cách một ngày Tạ Dữ Khanh sẽ dùng bí pháp để đến gặp y. Người nọ chẳng nói gì chỉ đứng nhìn y.
Trong đầu Ninh Tễ mơ hồ có hình ảnh hiện lên, y nghĩ đến đây rồi chậm rãi rủ mắt, y mơ hồ nhớ rằng mình đã quên một người rất quan trọng.