Lúc này Ninh Tễ khẽ cau mày.
Tuy Triệu Thanh có hơi nghi hoặc nhưng không dám lên tiếng, qua lát sau mới nghe thấy kiếm tôn rũ mắt nói: "Đa tạ."
Ninh Tễ không biết đến tột cùng có phải là Tô Phong Diễm đưa tờ giấy này hay không, cũng không biết lời trong đây là thật hay giả. Nhưng lúc này y cũng chẳng định đi bí cảnh Tru Thiên, vậy nên sau khi đốt tờ giấy kia thành tro, y chỉ bình thản rũ mắt
"Kiếm tôn, người muốn ra ngoài ạ?" Triệu Thanh không biết nội dung trên tờ giấy kia là gì, lúc này thấy y sắp rời đi thì nhịn không được ngẩng đầu lên.
Ninh Tễ quay đầu lại thì thấy thiếu niên kia đang nhìn y. Y thoáng khựng lại, hiếm khi nhắc nhở một câu: "Tây Lục cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, nếu đến để du lịch thì cũng nên về đi."
Y mơ hồ ngửi được mùi mưa gió sắp đến trong thư của Tô Phong Diễm nên nhắc nhở người truyền tin một câu. Có điều có nghe hay không đều do cậu ta tự quyết định.
Ninh Tễ nói xong thì quay người rời đi, bóng dáng màu trắng kia biến mất trước mắt, Triệu Thanh vẫn có hơi tiếc.
Lời cậu ta muốn nói với kiếm tôn vẫn chưa nói ra, ân cứu mạng năm đó...
Đáy lòng cậu ta có hơi tiếc, có điều có thể tiếp xúc gần gũi với kiếm tôn trong thoáng chốc vẫn khiến Triệu Thanh nở nụ cười.
Ninh Tễ tùy ý đi dạo trong thành. Những năm này tâm tính của y càng thêm kiên định, hiện giờ chỉ dựa vào một tờ giấy cũng không cách nào khiến y dao động.
Có điều có thể điều tra nội dung trong thư một chút, y rũ mắt nghĩ thế.
Hôm nay có lẽ do sắc trời không tốt. Trên đường mưa dầm liên miên nên chẳng có ai, y cầm kiếm một mình đi trên đường.
Cảnh tượng mà Khổng Linh thấy là vậy, tuy lần trước hắn theo đuổi bạn đời thất bại nhưng vẫn tiếp tục kiên trì, có điều viện của Ninh Tễ canh phòng quá nghiêm ngặt nên hắn không vào được.
Lúc này thấy Ninh Tễ đang ở bên ngoài thì cắn răng, thoáng do dự giữa việc ra ngoài gặp y và trốn vào viện y để ngày sau gặp mặt, quyết đoán lựa chọn vế sau.
Trước kia Khổng Linh bất đắc dĩ nên mới ở bên cạnh Ninh Tễ. Hiện giờ là vô cùng chủ động, chỉ hận những người khác không tránh Ninh Tễ thật xa, chỉ có hắn mới có thể lại gần y.
Hắn liếc mắt nhìn phía sau một cái, lặng lẽ đi vào sân. Cũng may tu vi của hắn cao, trừ Ninh Tễ ra thì không ai có thể phát hiện ra hắn.
Khổng Linh vào sân rồi yên lặng đi trốn, chỉ còn việc chờ Ninh Tễ về. Mãi đến chiều Ninh Tễ mới trở về.
Y đi Tàng Bảo các một chuyến nên về muộn một chút.
Sở Tẫn Tiêu chẩn trị xong thì chờ trong sân, thấy sư tôn về thì vội cầm ô đi đến.
"Sao sư tôn đi mà không cầm ô theo thế?" Tuy mưa hôm nay là mưa phùn lấm tấm không lớn, nhưng rơi xuống vẫn khiến ống tay áo dính chút hơi nước.
Sở Tẫn Tiêu nước đọng lại trên phát quan của sư tôn thì không khỏi có hơi lo lắng.
Dù hắn biết sư tôn là tu sĩ Hóa Thần, nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi quan tâm.
Ninh Tễ vẫn luôn trên mây nên rất ít khi quan tâm đến nhưng việc khói lửa [1], lúc này y thoáng khựng lại rồi ngẩng đầu nhìn Sở Tẫn Tiêu một cái.
[1] 烟火气 (Khói lửa): Người Trung Hoa có một câu nói thế này "人间烟火气,最抚凡人心" có nghĩa là "Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm" ý chỉ "Khói và lửa trên đời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất", phố phường trăm vị, cuộc sống bình phàm, căn bếp nho nhỏ, một nắm gạo, một muôi nước, một ít đậu đỏ, chậm rãi đun sôi, hồng trần thế tục, một ngày êm đềm cứ như thế tung bay từ bên trong khói lửa. Tóm lại là ý chỉ những điều bình dị dân dã, chắc là z:Đ
Ở lại trạm dịch mấy ngày, Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn phối hợp chữa trị với Dược Mục, hôm nay hơi thở trên người đã khá hơn nhiều. Ít nhất cũng không còn người đầy sát khí như khi mới ra khỏi Long vực nữa.
Chiếc ô màu đỏ che khuất màn mưa, lá cây rơi xuống vài chiếc. Ninh Tễ thôi không nhìn Sở Tẫn Tiêu nữa, nhìn lá xanh rồi bỗng nói: "Mùa Xuân năm nay lại đến rồi."
Sở Tẫn Tiêu quay đầu đi, hắn nhớ rõ năm ấy khi bản thân bày tỏ tâm ý với sư tôn cũng là vào mùa Xuân, thế mà đã qua mười mấy năm rồi. Có điều so với lúc trước thì dường như bây giờ hắn càng thân với sư tôn hơn một chút. Nghĩ vậy, Sở Tẫn Tiêu thoáng giãn mày rồi mở miệng: "Sư tôn, hiện giờ ta đã là Nguyên Anh trung kỳ. Đợi tâm ma ổn định là ta có thể đột phá ngay."
Mấy năm nay hắn chém giết trong biển máu, nếu không phải gần đây sinh tâm ma thì khả năng tu vi sẽ tăng vượt bậc. Hiện giờ hắn đã có thể bảo vệ sư tôn, sẽ không làm liên lụy đến sư tôn nữa.
Nghĩ vậy, Sở Tẫn Tiêu ngẩng đầu nhìn người nọ.
Hắn cầm ô, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần. Ninh Tễ muốn quay đầu, trong lúc vô tình lại đụng phải Sở Tẫn Tiêu.
Môi của hai người sượt qua nhau, ban đầu Ninh Tễ không kịp phản ứng lại, mãi đến lúc giật mình mới rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Sở Tẫn Tiêu cũng không ngờ, chuyện vừa rồi nằm ngoài ý muốn của hắn.
Hắn siết chặt tay, vuốt ve môi định nói gì đó thì thấy sư tôn đã lấy lại tinh thần nhàn nhạt nói: "Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn."
Vì tiếp xúc mà môi sư tôn thật sự sượt qua khóe môi hắn. Hơi thở mát lạnh lướt qua tựa hoa mơ mùa Đông.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Sở Tẫn Tiêu thế mà ngửi được hương thơm thoang thoảng. Hắn siết chặt cán ô, thấy sư tôn nói xong thì lạnh mặt chẳng nhìn hắn lấy một cái.
Vẻ mặt Ninh Tễ vẫn lạnh nhạt.
Nhưng sau khi về phòng, Sở Tẫn Tiêu lại cảm thấy hình như vừa rồi sư tôn có hơi... không được tự nhiên. Vẻ mặt của y vẫn lạnh băng, dù là dung mạo tuyệt diễm nhưng cũng rất ít nhìn ngó đến cảm xúc. Nhưng thoáng chốc ngẩn ngơ vừa rồi lại khiến Sở Tẫn Tiêu nhìn ra gì đó.
—— Hóa ra sư tôn cũng sẽ vì động tác của hắn mà có phản ứng khác.
Lòng hắn thoáng khựng lại, sau khi sư tôn vào phòng thì vuốt nhẹ khóe môi. Lòng như được ngâm mình trong dòng nước ấm, trở nên ấm áp không thôi.
...............
Khổng Linh vẫn luôn trốn trong sân. Hiện giờ tu vi của bản thế hắn còn hơn cả trước, vậy nên hắn dùng toàn bộ linh lực để trốn nên không ai phát hiện ra hắn.
Hắn vốn chờ Ninh Tễ về, nào ngờ lại trông thấy Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu cùng nhau đến.
Bạch y dưới chiếc ô giấy [1] màu son càng thêm nổi bật, Khổng Linh vừa nhìn sang thì tim lập tức đâp liên hồi trong thoáng chốc, chỉ thấy sao Ninh Tễ chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng hợp ý hắn thế.
[1] 纸伞 (Ô giấy): Giấy ở đây là viết tắt của giấy dầu nha mấy bae, đừng nhầm với giấy thường nha:v
Yêu tộc mặc bích bào nấp sau thân cây, lặng lẽ nhìn, ngay khi hắn cho rằng Sở Tẫn Tiêu đưa Ninh Tễ đến ngoài cửa rồi rời đi ngay thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng ngoài ý muốn.
Cảnh tượng vừa rồi xảy ra quá đột ngột, trông như hai người đang hôn môi.
Khổng Linh lập tức oanh tạc như bị giẫm phải đuôi!
Sao, sao họ có thể?!
Sao họ có thể làm vậy chứ.
Vì không biết chuyện đóng băng lúc trước nên Khổng Linh vốn không coi Sở Tẫn Tiêu là tình địch. Nhưng sau khi thấy cảnh tượng này, hắn bỗng nhớ đến động tác cạnh hàn đàm năm ấy của Sở Tẫn Tiêu.
Sao hắn có thể quên rằng thằng ranh Sở Tẫn Tiêu này cũng chẳng phải người tốt lành gì cơ chứ!
Cảnh tượng cạnh hàn đàm khi ấy ướt át bao nhiêu khiến hắn nằm mơ bao nhiêu thì cảnh tượng hiện giờ chướng mắt bấy nhiêu.
Thậm chí hơi thở sốt ruột của Khổng Linh cũng suýt chút nữa đã lộ ra, chỉ hận Sở Tẫn Tiêu không cách Ninh Tễ thật xa, nhưng Sở Tẫn Tiêu lại không như Khổng Linh mong muốn.
Tuy ngoài ý muốn vừa rồi với sư tôn có hơi xấu hổ, nhưng thấy sư tôn không đề cập đến thì Sở Tẫn Tiêu cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dù lòng hắn rung động không thôi, nhưng vì để sư tôn không đuổi mình đi, hắn vẫn luôn kiềm chế.
"Sư tôn, ta vẫn ngủ cạnh bếp lò ạ?" Hắn ngẩng đầu lên hỏi.
Ninh Tễ khẽ cau mày.
"Qua phòng bên." Lúc này y không đồng ý với hắn nữa.
Sở Tẫn Tiêu có hơi thất vọng. Có điều mấy ngày nay hắn đã nắm đúng được chút tâm tư của sư tôn, lại mím môi nói: "Nhưng vừa rồi vì.."
Hắn nói một cách thản nhiên.
Ninh Tễ lạnh lùng quay đầu lại, chỉ cảm thấy hiện giờ Sở Tẫn Tiêu đang được đằng chân lân đằng đầu.
Y khẽ cau mày, ngay khi Sở Tẫn Tiêu làm ra dáng vẻ tủi thân của rồng đen khi đó, y mới nói: "Vừa rồi trên đường về quần áo của ta bị ướt, ta muốn tắm."
Y chỉ nói một câu này rồi lập tức đóng cửa lại.
Hiển nhiên Sở Tẫn Tiêu cũng không nghĩ tới. Có điều chờ đến khi cửa bị đóng lại, hắn lại nở nụ cười.
Ninh Tễ không biết dáng vẻ ngoài cửa của hắn, chỉ nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, y khẽ cau mày. Mãi đến khi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, y mới ngồi xuống.
Tiếng mưa còn tí tách, lúc này Ninh Tễ không nghĩ tới chuyện tờ giấy kia mà lại nghĩ đến chuyện Sở Tẫn Tiêu.
Y cũng chẳng quan tâm đến chuyện ngoài ý muốn như trong tưởng tượng.
Ninh Tễ khẽ siết chặt tay.
Cảm giác sượt qua môi nhau vừa rồi khác với khi Sở Tẫn Tiêu đón kiếm lại gần y ở Long vực. Không nhuộm máu, không cố chấp, chỉ là động tác rất đơn giản.
Y rũ mắt hiếm khi cảm thấy bối rối.
Ninh Tễ mím môi, nghĩ vậy rồi ánh mắt thoáng khựng lại.
............
Buổi tối Sở Tẫn Tiêu ở ngay căn phòng kế bên, thực ra phòng trong trạm dịch cũng không quá tốt. Tuy cách xa nhưng chỉ cách hai vách tường.
Hắn nhắm mắt lại, ban đầu tưởng rằng ấy chỉ là ngoài ý muốn, kết quả lần thứ hai hắn vẫn nghe được, lúc này hắn mới phát hiện mình có thể nghe được âm thanh phòng bên.
Tiếng nước rất là rõ ràng.
Sau khi nghe được tiếng áo khoác treo trên giá, Sở Tẫn Tiêu như đã tưởng tượng ra dáng vẻ sư tôn không mặc quần áo, hắn chợt siết chặt tay muốn ép mình không được nghĩ nhiều, nhưng âm thanh bên kia vẫn chưa hề dừng lại.
Đốt ngón tay Sở Tẫn Tiêu thoáng trắng bệch, mím môi vừa định ép bản thân lấy lại tinh thần thì bỗng nghe thấy tiếng "rầm". Có thứ gì đó rơi xuống đất.
Nhận ra đó không phải là hơi thở của sư tôn, Sở Tẫn Tiêu thoáng chốc cầm kiếm đứng dậy.
Khổng Linh tức giận bất bình cả ngày vừa nghe bên trong có động tĩnh, muốn leo lên cửa sổ nhìn lén một cái, nhưng hắn vừa chọc cửa sổ thì thấy được dáng vẻ Ninh Tễ xõa tóc.
Ánh nến mờ nhạt, bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, trong phòng lại ướt át vô cùng.
Mái tóc màu lông quạ dán lên da thịt khiến Khổng Linh thoáng chốc trợn tròn hai mắt, hắn mất kiểm soát phát ra âm thanh. "Rầm" một tiếng, cái đuôi không biết xuất hiện từ khi nào quét trúng bình hoa, Khổng Linh quay đầu lại. Ngay sau đó thấy một đường bén ngót hiện lên.
—— Có người phát hiện ra hắn.
Hắn nghiêng cười né một cú này.
"Thì ra là ngươi." Sở Tẫn Tiêu khẽ chau mày, không ngờ thế mà là Khổng Linh.
Vừa rồi khi nhận ra hơi thở quen thuộc hắn liên tưởng đến quả trứng trên Giải Kiếm phong trước đó là Khổng Linh. Sắc mặt Sở Tẫn Tiêu sa sầm, nhanh chóng xông đến giao chiến với Khổng Linh.
Nếu là trước kia khi chưa rõ tâm ý của mình, tất nhiên Khổng Linh sẽ không muốn đánh nhau với Sở Tẫn Tiêu. Nhưng hiện tại hắn không chỉ không tỏ lòng mình mà ban nãy còn nhìn thấy cảnh tượng Sở Tẫn Tiêu khinh bạc Ninh Tễ.
Lúc này lửa giận vô danh bùng lên.
Sở Tẫn Tiêu ra tay, Khổng Linh thật sự đánh lại với hắn. Tu vi hai người không phân cao thấp, nhưng cuối cùng Long tộc vượt bậc vẫn thắng một cấp.
Sở Tẫn Tiêu nghĩ đến cái lỗ nhỏ vừa rồi trên cửa sổ, sát khí trên người dâng lên, lúc này mắt đỏ lên trong thoáng chốc.
Động tĩnh trong viện cũng chẳng nhỏ, Ninh Tễ đã sớm chú ý đến khi Khổng Linh phát ra tiếng, y vốn muốn ra tay nào ngờ Sở Tẫn Tiêu lại đi trước y một bước.
Y khoác áo khoác lên rồi mở cửa ra.
Trên người Khổng Linh đã bị thương, trong sân rơi mấy chiếc lông đuôi.
Trên tay cổ tay Sở Tẫn Tiêu cũng bị cắt mấy đường, lúc này còn muốn tiến lên, nhưng trông thấy sư tôn thì dừng lại.
"Sư tôn."
Ninh Tễ thấy cả người hắn nháy mắt nhuộm tà khí thì khẽ cau mày.
Có điều lúc này y vẫn nhìn Khổng Linh trước, giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi lại đến đây làm gì?"
Mái tóc y còn ướt, chỉ khoác áo choàng chứ không đeo mặt nạ, gương mặt thanh nhã tuyệt diễm lại lộ ra. Lúc này cau mày lại khiến cả viện lạnh xuống.
Sau khi Khổng Linh bị thương thì cả người như chuột lột, chẳng có chút rực rỡ nào của khổng tước. Lúc hắn đánh nhau với Sở Tẫn Tiêu còn đỡ, lúc này không biết vì sao thấy Ninh Tễ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn mình thì lòng có hơi gượng gạo. Có điều ngoài miệng vẫn cứng rắn lên tiếng: "Lần trước ngươi không nhận vòng hoa của ta."
"Ta tới là để tìm bạn đời mà."
Dưới ánh mắt gần như giết người của Sở Tẫn Tiêu.
Hắn sửa sang lại y phục rồi nói: "Ninh Tễ, ta thích ngươi."
"Chừng nào ngươi đồng ý làm bạn đời của ta thì ta mới rời đi."
Bạn đời?
Ninh Tễ cau mày, lúc này mới hiểu mấy lần vô cớ xòe đuôi trước đây của hắn.
Khi Khổng Linh nhìn y, Ninh Tễ chỉ nhàn nhạt nói: "Yêu vương có nói đùa thì cũng phải xem đó là ai."
"Bản tôn không có hứng thú chơi mấy trò này với ngươi."
Nếu đổi thành người khác thì có lẽ sẽ tin lời này, nhưng Ninh Tễ biết tính của Khổng Linh, cũng biết trong sách người hắn thích là ai.
Kể cả hiện giờ cốt truyện trong sách thay đổi, nhưng trước đây Khổng Linh luôn miệng nói thích Sở Tẫn Tiêu cũng chẳng phải giả vờ.
Hiện giờ mười năm không gặp lại chạy tới nói với y gì mà "lòng ta có ngươi" thì không khỏi quá mức buồn cười.