Người sau lưng nói gì y đã chẳng còn nghe nữa, y siết chặt kiếm, mắt không nhìn thấy phía trước. Lúc này bóng lưng hiện lên trong đầu lại là Sở Tẫn Tiêu.
Huyền long ấy vô số lần vì y mà rơi vào hiểm cảnh, lần nào lần nấy đều không thèm đếm xỉa gì đến mạng sống.
Y dừng lại khiến lòng Tạ Dữ Khanh chùng xuống.
Ninh Tễ nói: "Giữa ta và Tạ lâu chủ chỉ có tình bằng hữu, ngoài ra chẳng còn bất kỳ thứ gì khác."
"Nếu việc lúc trước ta đi Quỷ vực khiến lâu chủ hiểu lầm thì hôm nay nói rõ vậy."
Giọng y vẫn rất lạnh.
Tạ Dữ Khanh đã biết kết quả từ sớm, mái tóc vốn trắng bạc mơ hồ thêm chút ánh chiều hôm, hắn siết chặt tay duy trì vẻ xa cách trên mặt.
"Kiếm tôn mãi mãi không thể rung động ư?"
Hắn nhớ đến lời nói của Ninh Tễ.
Bóng người đứng trước khối đá Đạo trên Giải Kiếm phong khi ấy đã khắc sâu vào lòng hắn.
Tim Ninh Tễ như đá tảng, nhưng nếu tim y vẫn luôn như đá tảng thì tốt biết bao.
Nếu vậy thì y sẽ không rung động vì ai khác nữa.
Tạ Dữ Khanh thông minh như thế, sao hắn không biết một phần đặc thù kia của Ninh Tễ mà chính y cũng không hề nhận ra.
—— Y có tình cảm với Sở Tẫn Tiêu.
Từ sau khi ra Quỷ vực cùng Sở Tẫn Tiêu, y đã rung động.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, dù là lúc này vẫn kéo dài thời gian.
Hắn hèn hạ dùng ảo cảnh này giữ Ninh Tễ lại, để y không biết tình hình bên ngoài, để y không cách nào cứu được Sở Tẫn Tiêu.
Hắn đã sớm tính ra chuyện Lâu Nguy Yến sẽ ra tay trong bí cảnh, Tạ Dữ Khanh siết chặt tay.
Ninh Tễ quay đầu lại. Hai mắt y thất thần, nhưng lại vẫn rất nhạy cảm với hơi thở.
Ngay khi Tạ Dữ Khanh nghĩ đến đây, y nói: "Ngươi đang giữ chân ta."
"Nói vậy thì Sở Tẫn Tiêu ở nơi đó cũng không ổn áp gì."
Tạ Dữ Khanh không ngờ y lại biết.
Hắn hỏi y mãi mãi sẽ không rung động ư. Y không đáp.
Tạ Dữ Khanh mím môi: "Ngươi lo cho Sở Tẫn Tiêu sao?"
Ninh Tễ không hỏi ép hắn ra ngoài bằng cách nào.
Y chỉ vuốt ve mũi kiếm, cảm nhận được dòng chảy ấm áp từ chỗ trái tim. Vừa rồi khi Quỷ vực đột ngột xuất hiện, dòng chảy ấm áp này đã giúp y giữ tỉnh táo.
Đuôi chân mày của y thoáng đè xuống, nhàn nhạt nói: "Hắn có thể."
Lúc Tạ Dữ Khanh ngẩn người, Ninh Tễ nói: "Hắn sẽ sống sót trở về."
Y không nói thêm gì khác, chỉ khẳng định thế thôi.
Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, khẽ cười khổ.
...............
Đường núi bên ngoài cấp tốc thay đổi, Sở Tẫn Tiêu tìm tiên khí vẫn luôn đi về phía trước, cuối cùng cũng đến bí cảnh.
Sen xanh Tịnh Thế được cất giấu ở bên trong. Hắn vừa định bước vào thì bỗng nhận ra một luồng hơi thở xa lạ, sau khi nghiêng người né tránh thì ngẩng đầu lên, phát hiện thế mà là yêu vương mặc một thân bích bào.
Khổng Linh tốn không ít công sức mới tìm được nơi này. Còn chưa kịp vui mừng bản thân có thể tức khắc lấy sen xanh Tịnh Thế đi tìm Ninh Tễ thì thấy có người cũng đi về phía này.
Sau khi đi qua, nào ngờ thế mà là Sở Tẫn Tiêu!
"Sao ngươi cũng đến đây?" Sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Sở Tẫn Tiêu không để ý tới hắn, chỉ dùng đôi con ngươi đỏ dựng thẳng liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người đi vào bí cốc.
Khổng Linh lo sẽ rớt lại đằng sau nên cũng vội theo vào.
Lúc này sen xanh Tịnh Thế vẫn còn non, sau một nén nhang mới thể phá chướng mà ra.
Lâu Nguy Yến cầm đao đứng bên cạnh, ma tức trên người bao trùm cả nơi này.
Lúc này Tô Phong Diễm bị bào mòn không thể xuất hiện trước mặt người khác. Gã không muốn một thân một mình đối diện với Lâu Nguy Yến, huống hồ mối đe dọa lớn nhất của gã là Sở Tẫn Tiêu.
Từ trước đến nay ác ý của gã với Sở Tẫn Tiêu là đồng bệnh tương liên, hiện giờ là vì Ninh Tễ.
Không một kẻ nào lớn lên trong bóng tối thích nhìn tia sáng duy nhất được giao cho người khác. Tô Phong Diễm làm vô số chuyện ác, nhưng điều duy nhất gã hối hận mấy năm lại chỉ có Ninh Tễ.
Gã sớm đã nát đến tận xương tủy.
Trong núi rừng tĩnh lặng, một hồi gió thổi lay động cỏ cây cũng có thể bị phát hiện.
Sau khi vào bí cốc Khổng Linh bắt đầu trở nên nghiêm túc. Vào bí cốc này rồi thì kẻ địch của hắn sẽ không chỉ có Sở Tẫn Tiêu, mà còn có Lâu Nguy Yến và Tô Phong Diễm.
Trước kia hai người này chưa từng xuất hiện, nhưng Khổng Linh chắn chắn hai kẻ này đang giấu bí mật nào đó.
Hắn chau mày che hơi thở của mình, lúc này hắn dùng bản thể nên sẽ không bị khoanh tay bó gối nữa.
Trong ảo cảnh yên tĩnh.
Qua hồi lâu Tạ Dữ Khanh mới nói: "Lâu Nguy Yến không phải là kẻ duy nhất sẽ ra tay với Sở Tẫn Tiêu."
Ninh Tễ ngẩng đầu lên thì nghe hắn nói: "Khổng Linh, Tô Phong Diễm đều sẽ ra tay với hắn."
Ninh Tễ cũng không muốn biết vì sao. Đuôi chân mày của y thoáng khựng lại, sắc mặt lạnh băng rút kiếm ra không định hỏi Tạ Dữ Khanh nữa.
Y định dùng sức phá bí cảnh.
Trước đó đã thử vài lần nhưng vì lo tử khí sẽ phát tác nên Ninh Tễ chỉ dùng bảy phần tu vi, hiện giờ thì không cần nữa.
Tu vi Hóa Thần kỳ hoàn toàn ngập tràn không gian, nhóm người hầu đang tới lui cách đó không xa lộ vẻ mờ mịt. Chỉ thấy hơi thở của vị tiên sinh mù lòa ấy đã thay đổi.
Đã lâu rồi không có ai thấy Ninh Tễ xuất kiếm.
Thanh kiếm trong tay kiếm tu đứng đầu đại lục đã ẩn mình nhiều năm, lòng Tạ Dữ Khanh như bị kim đâm.
Hắn đã hèn hạ một lần rồi, bây giờ cầm lệnh Hàn băng trong tay, hắn không nhúc nhích được.
Tạ Dữ Khanh rũ mắt đốt ngón tay trắng bệch, lam y nhuộm máu đỏ biến thành màu khác.
Ninh Tễ đưa lệnh Hàn Băng cho hắn là vì y tin tưởng hắn.
Lòng tin có không quá nhiều nhưng y cũng trao cho hắn một phần, nhưng hắn... chung quy không cam tâm.
Ninh Tễ biết mình đã giao lệnh Hàn Băng cho sai người rồi.
Ánh mắt y trống rỗng, sau khi đè nén tử khí xuống, linh khí trên người điên cuồng đổ vào.
Trường kiếm kêu vang. Khi Tạ Dữ Khanh ngẩng đầu lên, y nhàn nhạt nói: "Ta không muốn ra tay với ngươi."
Chỉ một câu đã khiến Tạ Dữ Khanh suy sụp nhắm mắt lại.
Kiếm khí trên người Ninh Tễ càng thịnh, y là kiếm giả tiếng tăm vang dội nhất trên đại lục này. Mười năm sau một kiếm này chỉ mạnh hơn chứ không yếu đi được.
Lấy Ninh Tễ làm trung tâm, sau khi trường kiếm kết hợp, vô số kiếm nhỏ từ cơ thể trào ra, tấn công ảo cảnh từ bốn phương tám hướng.
Mỗi khi hắc khí phản phệ một chút, Ninh Tễ lập tức cau mày đè nén một chút ấy lại.
Máu bên khóe môi nhuộm đỏ bạch y, tay cầm kiếm chưa từng lung lay.
Lấy toàn bộ tu vi Hóa Thần cưỡng ép chống lại bí cảnh này, biểu tình Ninh Tễ hờ hững.
Cuối cùng, động tác của những kẻ trong ảo cảnh chậm dần rồi dừng hẳn. Đôi mắt trống rỗng của Ninh Tễ chậm rãi xuất hiện chút ánh sáng.
Lúc này tử khí điên cuồng phản công, đôi tay y run rẩy, dùng một kiếm cuối cùng xoẹt xuống.
Cuối cùng Tạ Dữ Khanh mở miệng: "Đâm cái bóng dưới chân ta."
Đây ký ức trong mộng cảnh của hắn, Tạ Dữ Khanh không biết làm thế nào để rời đi mãi đến khi Ninh Tễ ra tay.
Lúc này hắn đứng dậy, nhưng cái bóng vẫn... ngồi trên xe lăn.
—— Cách để loại bỏ hư ảo là tìm ra điểm khác biệt duy nhất.
Trước đó ảo cảnh này vốn là đường cùng với Ninh Tễ là vì muốn phá bỏ nó y phải bắt đầu từ cái bóng, mà Ninh Tễ lại không thấy đường.
Ninh Tễ cũng biết hiểm ác trong đó, có điều lúc này y chỉ hỏi: "Ngươi sẽ chịu ảnh hưởng gì?"
Phá ảo cảnh từ cái bóng, nhất định sẽ có ảnh hưởng đến chủ nhân.
Tạ Dữ Khanh tự giễu nói: "Ta chịu được."
"Đây cũng là ta nên chịu."
Tay Ninh Tễ thoáng dừng lại trong chớp mắt, sau đó y không do dự nữa.
Đâm vào bóng, muôn vàn lưỡi dao sắc bén hướng về ảo cảnh, trong khoảng khắc từng mảnh vỡ sụp đổ, rốt cuộc ảo cảnh này cũng biến mất.
Sau một hồi choáng váng, Ninh Tễ xuất hiện trước rừng rậm.
Y vừa định đi tìm Sở Tẫn Tiêu thì lòng như bị thứ gì đó sắc bén đâm vào.
Sở Tẫn Tiêu không biết khi đưa máu đầu tim vào người sư tôn, ngoại trừ hắn có thể cảm nhận được cảm giác của sư tôn ra thì sư tôn cũng có thể cảm nhận được hắn.
Lúc này hắn cầm chặt sen xanh Tịnh Thế trong tay, đứng trước sự vây công của ba người. Lúc tránh né Quỷ cổ của Tô Phong Diễm thì lại bị đao Tu La từ bên sườn đâm đến.
Liệt diễm từ miệng vết thương từng chút từng chút ăn mòn máu thịt.
Đao Tu La chỉ thấy Tu La chứ không thấy da xương.
Lượng lớn ma diễm đột nhiên bùng cháy trên mặt đất, Sở Tẫn Tiêu bị lửa vây quanh, lúc này hắn đã chống cự không nổi nữa.
Liên tiếp đối chiến với ba trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ của Ma tộc, rồi đánh nhau với Khổng Linh và Tô Phong Diễm, lúc này lại bị đao Tu La đâm trúng, Sở Tẫn Tiêu đã kiệt sức.
Cơ thể cạn kiệt linh khí, ma diễm trực tiếp xuyên qua xác thịt, đốt cháy long hồn của hắn.
Lúc máu điên điên cuồng dâng trào, Sở Tẫn Tiêu ngã vào biển lửa, từng chút từng chút bị ma diễm cắn nuốt. Trong tình huống mất máu quá nhiều, Sở Tẫn Tiêu không cách nào duy trì hình người được nữa.
Huyền long bị lửa thiêu rụi.
"Sở Tẫn Tiêu, hôm nay ngươi nhất định phải chết." Giọng Lâu Nguy Yến mang theo sát ý, ngay lúc hắn ta chậm rãi đến gần Sở Tẫn Tiêu để móc tim hắn ra thì thấy con rồng đen kia chậm rãi đứng dậy.
Sở Tẫn Tiêu mất máu quá nhiều, ý thức rơi vào mơ màng trong nháy mắt, rồi đáy lòng hắn bỗng vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc.
"—— Sở Tẫn Tiêu, sống sót trở về."
"Nếu ngươi có thể sống sót quay về..."
Câu cuối cùng đã khiến tay cầm kiếm của hắn siết chặt, khóe môi máu tươi chảy, mắt hắn chậm rãi trở nên kiên định.
(////v////)
Ở một khía cạnh nào đó thì tính cách của kiếm tôn vừa là mật ngọt vừa là kịch độc với Sở Tẫn Tiêu...