Đương nhiên đây là cảm giác của Dược Mục.
Không biết sao Ninh Tễ lại thấy người trước mặt mơ hồ có chút quen quen.
Nhưng rõ ràng là y chưa từng gặp người này.
Mặt y vốn vô cùng lạnh nhạt, giờ phút này cau mày lại càng trông rét lạnh.
Lòng Tô Phong Diễm thoáng khựng lại, nhưng động tác hành lễ vẫn không thay đổi.
Vì không để lộ thân phận, Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu đều đè tu vi xuống Nguyên Anh kỳ.
Nhưng dù là thế, Tô Phong Diễm có tu vi thấp nhất vẫn hành lễ với y.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Dược Mục thấp giọng truyền âm giới thiệu: "Vị trước mắt là nhị hoàng tử của hoàng thất Nam Chiếu."
"Tịnh Chi."
Dược Mục cười cười: "Trước đó ta đã nói với ngươi có hai bằng hữu muốn đến ở tạm một thời gian. Chính là hai vị tiên sinh này."
Tô Phong Diễm khẽ gật đầu, lòng lại thầm nghĩ cái khác. Trước đó gã mất một nửa ký ức, sau khi tỉnh lại thì biết mình tên Tịnh Chi, là con cháu của hoàng thất Nam Chiếu. Nhưng đáy lòng lại có âm thanh khác nói với gã rằng gã tên Tô Phong diễm.
Suy nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất, gã thu ánh mắt từ trên người vị tiên sinh đằng trước về.
"Mời ngài đi theo ta."
Ninh Tễ nhàn nhạt nói: "Làm phiền rồi."
Giọng y cũng có hơi lạnh, tựa như hàn băng trên Côn Sơn. Nhưng đầu ngón tay Tô Phong Diễm lại run lên, nháy mắt lòng lại có hơi rung động.
Dựa theo tính cách của gã thì lẽ ra không nên có biểu hiện như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gã gặp y, không hiểu sao lại miệng đắng lưỡi khô.
Gã khẽ chau mày, cũng không có để lộ biểu hiện này ra ngoài.
Tô Phong Diễm dẫn họ đến căn phòng đã chuẩn bị từ nửa ngày trước.
"Chính là chỗ này."
"Nhưng vì lánh đời nên nơi này cũng không có người hầu, mong hai vị khách nhân đừng chê trách."
Ninh Tễ khẽ lắc đầu.
Không biết sao Tô Phong Diễm như có thiện cảm với y, ánh mắt vẫn luôn nhịn không được mà đặt lên người y. Gã thoáng chững lại, trước khi đi lại lấy lệnh bài đưa cho y.
"Đây là lệnh bài của ta, ta ở ngay kế bên, nếu ngài có việc gì thì bất cứ lúc này cũng có thể tìm ta thông qua lệnh bài này."
Hành động này của gã có hơi nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng Ninh Tễ cũng không biết dáng vẻ trước đó của Tịnh Chi này là gì, chỉ nhàn nhạt nhận lấy lệnh bài.
"Vậy ta sẽ không quấy rầy các vị khách quý nữa."
Tô Phong Diễm cười cười, cũng chẳng để ý đến sự lạnh nhạt của y.
Ngay lúc gã định xoay người rời đi, Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn không nói gì bỗng mở miệng.
"Trong thủy cung này còn con cháu nào khác của Nam Chiếu không?" Hắn vốn đã đẹp, giờ phút này cười hỏi chuyện lại khiến người ta lơ là cảnh giác.
Nhưng Tô Phong Diễm lại theo bản năng không thích người này.
Lòng gã thầm cảnh giác, trên mặt lại cười nói: "Nơi này trừ ta ra còn có trên trăm tộc nhân đều ở đây."
"Nếu Sở tiên trưởng muốn gặp thì hôm nào Tịnh Chi có thể dẫn đến."
Vốn tưởng Sở Tẫn Tiêu sẽ từ chối, nào ngờ hắn lại nói: "Được thôi."
Dược Mục có chút kinh ngạc.
Lòng Tịnh Chi thoáng khựng lại, lại liếc mắt nhìn Ninh Tễ một cái.
Vừa bị Sở Tẫn Tiêu kích thích trở lại bình thường, đuôi chân mày gã thoáng dừng lại: "Hôm nay chư vị đến đây chắc cũng mệt rồi, Tịnh Chi sẽ không quấy rầy nữa."
"Ôn tuyền và cơm nước sớm đã chuẩn bị xong, các vị nghỉ ngơi trước đi."
Ninh Tễ ngước mắt nói: "Đa tạ nhị hoàng tử."
Mãi đến khi rời khỏi tầm mắt của họ, Tô Phong Diễm mới sầm mặt.
Vừa rồi khi đối diện với Ninh Tễ tim gã đập nhanh đến mức kỳ cục. Gã dừng chân, đi đến bóng râm rồi giơ tay ấn lên ngực, không biết sao như có gì đó muốn trào ra.
Tô Phong Diễm chậm rãi rũ mắt, nghi hoặc nhẩm tên người nọ
"Ninh Tễ."
Khi nhẩm hai từ này, chúng như chạm đến cảm xúc ứ đọng trong lòng gã, khiến đầu ngón tay gã run rẩy.
Đúng lúc này, trước đại đường có không ít người đi ra thấy gã đứng ở đây thì không khỏi có hơi nghi hoặc.
"Hoàng huynh ơi, không phải huynh đi nghênh đón người ta sao? Sao giờ lại ở đây?"
Giọng nói bên tai đột ngột đánh vỡ phút trầm tư của gã, kéo gã ra khỏi dòng suy tư. Tô Phong Diễm mím môi, lại treo nụ cười ấm áp ôn hòa lên mặt.
"Ta nghênh tiếp xong nên mới về đấy."
"Ta đang định đi phục lệnh [1] với phụ vương đây."
[1] 复命 (Phục lệnh): Báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.
"Vậy thì tốt rồi." Lục hoàng tử khẽ gật đầu, lại có hơi tò mò.
"Hoàng huynh, nghe nói mấy vị tiên trưởng kia đều là đại năng Nguyên Anh, rốt cuộc tu sĩ Nguyên Anh kỳ trông như thế nào vậy?"
Hoàng tộc Nam Chiếu ở ẩn nhiều năm, tu sĩ cao nhất hiện giờ cũng chỉ có Kết Đan kỳ là Tô Phong Diễm. Đúng là chưa từng gặp tu sĩ Nguyên Anh bao giờ thật.
Trong đầu Tô Phong Diễm chợt lóe lên khuôn mặt thanh nhã tuyệt diễm của Ninh Tễ, tim gã nảy lên, mím môi nói: "Dáng vẻ tiên nhân."
"Hả?"
Tam hoàng tử không nghe rõ có hơi ngạc nhiên.
Tô Phong Diễm không nói thêm gì nữa, chỉ ghi tạc khuôn mặt thật của Ninh Tễ xuống đáy lòng.
.............
Sau khi đưa người đến, Dược Mục lập tức rời đi. Ông để lại thuốc của một tháng, sau khi Sở Tẫn Tiêu dùng xong thì sẽ có thuốc mới được đưa đến.
"Kiếm tôn à..." Trước khi đi Dược Mục vẫn có hơi do dự.
Mãi đến khi Ninh Tễ mở miệng: "Nếu có việc thì ta sẽ liên hệ với ngươi." Lúc này Dược Mục mới yên tâm.
Đến khi mọi người đi cả rồi, Sở Tẫn Tiêu mới khẽ nhíu mày thu tầm mắt về.
"Ngươi cũng cảm thấy nhị hoàng tử Tịnh Chi kia có vấn đề?" Ninh Tễ bỗng mở miệng hỏi.
Sở Tẫn Tiêu vốn hoài nghi bản thân, thấy sư tôn nói thế thì đuôi chân mày tức khắc giãn ra.
"Sư tôn cũng cảm thấy vậy?"
Ninh Tễ không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, sống tạm ở đây mấy ngày chẳng qua cũng chỉ để tu luyện mà thôi. Nhưng lại không thể không chú ý đến cảm giác quá mức quen thuộc trên người vị Tịnh Chi kia.
Y dám khẳng định mình chưa từng gặp người này, mà người này cũng không phải là thứ gì khác ngụy trang thành.
Nhưng lạ là ở chỗ này.
Y rũ mắt thoáng nghĩ rồi nói: "Tóm lại mấy ngày nay vẫn nên cẩn thận một chút."
Sở Tẫn Tiêu khẽ gật đầu.
Bên kia.
Tạ Dữ Khanh nắm lệnh Hàn Băng trong tay, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Ngô Cương không biết đây là gì, thấy lâu chủ cứ nhìn chằm chằm nó thì không khỏi tò mò, nhưng lại không dám hỏi.
Lúc này Tạ Dữ Khanh nhắm mắt lại, trong đầu là dáng vẻ Ninh Tễ giao lệnh Hàn Băng cho hắn. Khi đó y vẫn tin tưởng hắn nên mới có thể đưa điểm yếu quan trọng như vậy cho hắn.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn phụ lòng tin tưởng của y. Kể từ lúc hắn kéo dài thời gian, hắn và Ninh Tễ đã không thể như trước được nữa.
Nhưng hối hận ư?
Tạ Dữ Khanh hỏi.
Đáp án này ngay cả chính hắn cũng không biết.
Nếu hắn không làm gì cả thì đã sớm nén tình cảm như tằm ăn lá này xuống như lúc trước, và rồi Ninh Tễ vẫn sẽ đi.
Lòng hắn đã sớm biết. So với trơ mắt nhìn y từng bước đi bên người khác, hắn tình nguyện bị hận cũng muốn liều một phen.
Cùng lắm thì xương cốt cả người bị tổn hại thôi.
Tóc bạc Tạ Dữ Khanh ảm đạm, hắn lại khẽ cười khổ.
Hắn không biết mình có sai hay không. Nhưng từ lúc Ninh Tễ vì hắn mà vào Quỷ vực, tên người nọ đã từng đao từng đao khắc vào lòng hắn, chỉ chạm một chút thôi hắn đã đau rồi.
Hắn bỗng nghĩ. Nếu lúc trước hắn tìm được Ninh Tễ sớm hơn một bước, trước khi Sở Tẫn Tiêu mang y rời khỏi Kiếm cốc.
Người nọ có... là của hắn hay không.
Ý nghĩ này khiến lòng hắn đau nhức, hắn chậm rãi rũ mắt xuống.
Linh khí trên lệnh Hàn Băng khẽ nhúc nhích. Cùng lúc đó, Ninh Tễ đang tu luyện bỗng cảm thấy người mình lạnh xuống.
Thấy y dừng lại, Sở Tẫn Tiêu đi đến, tay đặt lên tay sư tôn.
"Tay sư tôn lạnh quá." Thật ra lúc này hắn không có ý kiều diễm gì, chỉ cảm thấy trên người sư tôn lạnh, muốn giúp sư tôn ủ một chút.
Linh khí của Sở Tẫn Tiêu lại bị phong bế, không cách đưa dẫn linh khí qua nên dùng đôi tay giúp sư tôn ủ ấm.
Trong mắt hắn có chút lo lắng. Vừa ngẩng đầu lên thì vết thương nhợt nhạt ở đuôi mắt lập tức lộ ra trên khuôn mặt tuấn mỹ.
Ninh Tễ cảm nhận được độ ấm từ đầu ngón tay, lòng khẽ nhúc nhích, rồi y bỗng mở miệng: "Lại đây."
Sở Tẫn Tiêu nhích qua.
Khi hai người ở gần nhau, hắn ngửi được hương thơm lành lạnh thoang thoảng trên người sư tôn, thơm vô cùng.
Đầu ngón tay của sư tôn vẫn rất lạnh. Ánh mắt tựa như sao lạnh rồi lại có chút biểu tình mà Sở Tẫn Tiêu nhìn không hiểu.
Sau khi Sở Tẫn Tiêu nhích sang, Ninh Tễ bỗng chủ động cầm lấy tay hắn. Trong khoảng khắc hắn ngây người, y bình tĩnh nói: "Không phải ngươi muốn sưởi ấm cho ta sao?"
Sư tôn mặc bạch y trắng tinh, phát quan vẫn còn buộc, trông lạnh nhạt uy nghiêm nhưng da dẻ lại nhợt nhạt đẹp đẽ. Lông mi rũ xuống tạo thành một hàng bóng mờ.
Màu môi tái nhợt của Ninh Tễ thoáng có chút màu máu, lúc này y bình tĩnh nhìn Sở Tẫn Tiêu.
—— Khiến bên tai Sở Tẫn Tiêu vang lên tiếng nổ oanh tạc.
=================
Bù cho mấy ngày nghỉ nhó:333