Mục lục
Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Diệc Thu khiến Huân Trì phải đưa mắt nhìn về phía Giang Vũ Dao.

Lúc này, dưới sự trợ giúp của Mộc Thanh Sương, Giang Vũ Dao đang xử lý đơn giản miệng vết thương trên người Lạc Minh Uyên.

"Sao lại bị thương nặng như vậy?" Giang Hiên đứng kế bên, trông thấy vết thương cũ lẫn vết thương mới trên người Lạc Minh Uyển, hắn nhíu mi.

"Lần trước sư đệ bị chim yêu đả thương, vết thương vẫn chưa lành hẳn, nửa tháng trước bọn con đi đến Vu Châu theo dấu chân chim yêu, sau đó giao đấu với Họa Đấu suýt chút nữa là mất mạng..." Giang Vũ Dao kể, sự đau lòng chứa đầy trong mắt, "Đêm qua, không biết người ở đâu tung tin tức, nói Họa Đâu muốn tiêu diệt Tiên Lộc Môn, sư đệ sợ không kịp nên đã mang con bay suốt đường về, vết thương trên người cũng vì thế mà tăng thêm, hơn nữa..."

Nói đến đây, Giang Vũ Dao cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Có một vài lời không cần nói ra mọi người ai cũng hiểu rõ, Lạc Minh Uyên vốn dĩ bị thương, nhưng lại mang nhiều người qua vách núi, hơn nữa còn giao đấu với Họa Đấu một lúc lâu.

Hắn bị thương thành như vậy là vì muốn bảo vệ mọi người, chỉ cười Tiên Lộc Môn chưa từng có nhiều người đối xử tử tế với hắn.

Trong lúc nhất thời, có không ít người bao gồm cả tam tôn Tiên Lộc Môn đều rơi vào trầm tư.

Huân Trì đi đến bên cạnh Lạc Minh Uyên, từ từ ngồi xổm xuống, truyền linh lực vào trong cơ thể hắn.

Giang Vũ Dao vô cùng cảm kích, rồi lại không kiềm được mà hỏi: "Tiên thượng, ngài vẫn còn bị thương, liệu truyền linh lực cho sư đệ ta có..."

Huân Trì im lặng một lúc mới khẽ thở dài: "Đừng để ý, cứu hắn là việc nên làm, huống chi ta còn có việc cầu ngươi."

Giang Vũ Dao nói với vẻ kiên quyết: "Hôm nay cảm ơn tiên thượng mang thần lộc đến đây giúp đỡ, nếu tiên thượng có việc phân phó, Vũ Dao chắc chắn sẽ cố gắng hết sức!"

Huân Trì giương mắt hỏi: "Một bộ phận thần lực của ngươi đã thức tỉnh, ngươi đã nhớ ra gì rồi?"

Giang Vũ Dao nhíu mày suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trả lời: "Ta chỉ biết ta là một gốc cây thần trên một tiên đảo, ngoại trừ điều này ra ta chưa từng nhớ được những thứ khác."

Nghe xong, Huân Trì thở dài: "Trước tiên dưỡng thương cho tốt, ngày sau rồi hãy bàn lại."

Người Tiên Lộc Môn tìm được đường sống trong chỗ chết, nơi từng ở giờ đây đã hóa thành tro tàn, muốn dựng lại cũng chẳng phải chuyện một sớm một chiều, lúc này đành phải tạm thời xuống núi, thuê hai nhà trọ ở trong thành Mạch Thuỷ.



Những người trong tiên môn chuyên trảm yêu trừ ma đã gặp vô số tiểu yêu tiểu quỷ nhưng chưa từng gặp tiên thần, thế nên khi đám người bọn họ có cơ hội gặp được ai cũng vô cùng phấn khích.

Đối với trận tai bay vạ gió cùng với việc tiên thần chạy đến giúp đỡ cứu nguy lần này, trong đầu bọn họ có vô số dấu chấm hỏi nhưng không một ai dám đến làm phiền, thế là một câu chuyện kỳ quái đã được ra đời bởi vô vàn suy đoán trong đầu họ.

U Nghiên thích yên tĩnh nên ở nơi khá xa, vào những ngày Diệc Thu chăm sóc vết thương cho U Nghiên, nếu quá nhàn rỗi nàng sẽ chạy đến hai căn nhà trọ được Tiên Lộc Môn thuê để nghe ngóng. Mỗi lần nghe được những đệ tử không biết gì mà đoán già đoán non kia, nàng đều cảm thấy như đang nghe chuyện cười, bản thân nghe xong thấy còn chưa đủ, một hai phải về kể cho U Nghiên nghe thêm lần nữa.

Có người nói: "Hung thú giáng thế, nhân gian sẽ gặp tai kiếp, Vũ Dao sư tỷ là thiên thần nhưng lại nguyện dấn thân vào thế gian để cứu mọi người ra khỏi biển lửa."

Nếu người bịa ra câu chuyện này biết trong đầu Phù Tang chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, xuống hạ giới là vì Kim Ô, chắc hẳn sẽ xấu hổ lắm nhỉ?

Có người nói: "Hung thú làm hại nhân gian, mà vị thần tiên đầu bạc tên Huân Trì kia lại là bạn cũ của Vũ Dao sư tỷ, biết Vũ Dao sư tỷ gặp nạn ở nhân gian nên cố ý mang bạch lộc đến giúp đỡ."

Rất đáng tiếc khi mà phải nói rằng Huân Trì và Phù Tang không hề biết nhau, ít nhất biểu hiện ra ngoài là không biết, có lẽ trong nguyên tác cũng không quen biết, bởi trong nguyên tác chưa hề xuất hiện nhân vật nào tên Huân Trì.

Còn có người nói: "Bạch cô nương lợi hại như vậy có lẽ là thần chim nào đó trên trời, Sở sư thúc được nàng chọn trúng, khả năng cao là tiên duyên không cạn, sau này chắc chắn có thể thành tiên."

Câu này cần phải phản bác một cách kịch liệt, được "Bạch cô nương chọn trúng" có lẽ nên gọi là ma duyên không cạn, thành tiên khó, nhập ma có thể sẽ dễ hơn chút —— đương nhiên, nàng sẽ không để U Nghiên làm như vậy.

Ngoại trừ những suy đoán trên, còn có câu buồn cười hơn, đó là: "Tuy rằng Lạc sư đệ là bán yêu nhưng tam tôn tốt bụng thu nhận hắn, để hắn lớn lên ở Tiên Lộc Môn từ nhỏ, giờ đây tâm hắn tu ra thiện, tiên thần thấy cũng không chán ghét từ bỏ."

Không khó nghe ra được sự thành kiến đối với "yêu" trong lời nói của người này.

Nếu để bọn họ biết sư đệ bán yêu của bọn họ là con trai Thiên Đế, mà những năm qua bọn họ lại đối xử tệ với hắn, liệu một đám có sợ tới mức tè ra quần không?

Nhưng nhắc đến thân phận tiên yêu thần ma, người có cảm xúc phức tạp nhất ắt hẳn phải là Giang Hiên và Lạc Minh Uyên.

Thử hỏi người trong tiên môn có ai mà không tôn kính tiên thần?

Giang Hiên bị người trong tiên môn gọi là Kiếm Tôn, mỗi người đều xem hắn như tiền bối đáng kính, thế mà sau khi phát hiện con gái duy nhất của mình là một vị thần đến thế gian lịch kiếp, hắn vẫn luôn trong trạng thái khiếp sợ, ngạc nhiên vui mừng và hoài nghi nhân sinh. Mỗi lần đến xem vết thương của con gái, trong mắt không chỉ chứa sự qua tâm mà còn xuất hiện vài phần xấu hổ cung kính.

Nói câu đau lòng mà buồn cười là khi đối mặt với Giang Vũ Dao, Giang Hiên cũng không dám tỏ vẻ tự cao nghiêm khắc khi dạy dỗ con gái như lúc xưa.

Còn tiểu tử ngốc Lạc Minh Uyên kia vẫn xem mình như bán yêu, bây giờ chứng kiến vị sư tỷ tốt với hắn nhất, người mà hắn vẫn luôn đặt trong lòng thích thầm bỗng dưng biến thành thần nữ chuyển thế, sự tự ti được khắc trong xương cốt của hắn lại càng nhiều thêm.

Lần này Hoạ Đấu đại náo ở Tiên Lộc Môn tuy làm nhiều đệ tử Tiên Lộc Môn bị thương nhưng phần lớn đều là vết thương nhẹ, nhìn tới nhìn lui bị thương nặng nhất vẫn là tiểu tử Lạc Minh Uyên kia.

Kể từ lần đầu tiên bị thương cách đây hơn một tháng trước, hắn vẫn luôn trong trạng thái bị thương liên tục, vào cái đêm cứu người của Tiên Lộc Môn ấy, nếu không phải do Huân Trì ngăn cản Họa Đấu, khả năng cao là hắn sẽ đi đời nhà ma, và sự nghiệp xuyên thư của tiểu Dương Đà xui xẻo cũng lập tức bị đánh dấu bằng hai chữ "GG" [1] thật to.

Hào quang nhân vật chính trong tiểu thuyết của người ta đều sẽ được BUFF rất nhiều, đi chỗ nào cũng ra vẻ làm màu, thế mà vai chính trong《 Cành Héo Úa 》 lại hoàn toàn trái ngược, đi đến đâu cũng bị thương, đi đến đâu cũng bị đánh, máu thường xuyên cạn kiệt.

Thảm, thật sự quá thảm, thảm đến mức Diệc Thu muốn khắc một chữ "thảm" thật to ngay trên trán của hắn.

Cũng may bây giờ hắn đã được hầu hết các đệ tử Tiên Lộc Môn tán thành, thỉnh thoảng có vài kẻ lắm mồm đều sẽ bị những đệ tử khác dỗi lại.

Tiểu phế tài từng bị mọi người xem thường bỗng chốc trở thành miếng bánh thơm ngon, lần đầu có không ít sư tỷ sư muội của tam các tranh nhau chạy đến chăm sóc, nhưng sau khi Giang Vũ Dao đến, mọi người đều biết ý mà rời đi.

"Thấy chưa, ta đã nói Vũ Dao sư tỷ vẫn luôn chăm sóc cho Lạc sư đệ rồi mà..."



"Ngay cả người mù còn nhìn ra được sự quan tâm mà Vũ Dao sư tỷ dành cho Lạc sư đệ không bình thường nữa là."

"Ta cứ tưởng bên trong tam các, người mà Vũ Dao sư tỷ nhìn trúng chỉ có Hạ sư huynh thôi đấy, quân tử như ngọc giống hệt Sở sư thúc thứ hai... Cơ mà nói về tướng mạo thì Hạ sư huynh quả thật không bằng Lạc sư đệ, hèn gì Vũ Dao sư tỷ thích hắn."

"Lại chẳng đúng sao? Khi Lạc sư đệ bị chim yêu bắt đi chỉ có mình Vũ Dao sư tỷ vội vã đi tìm hắn, lúc ấy vì chuyện này mà Vũ Dao sư tỷ và chưởng môn đã cãi nhau một trận lớn đấy."

Sau khi tình cờ nghe được những lời nhiều chuyện sau lưng ấy, thừa dịp Giang Vũ Dao không ở Diệc Thu lén thuật lại cho Lạc Minh Uyên nghe.

Tính cách của tiểu trư chân hoàn toàn khác với tra nam trong nguyên tác, duy chỉ có mặt dày là mỏng hệt như miêu tả lúc ban đầu, Diệc Thu còn chưa nói xong, hắn đã xấu hổ đến mức nhanh chóng "phủ nhận ba lần liên tục".

Nghe xong lời phủ nhận kịch liệt ấy mặt Diệc Thu trợn trắng lên.

Vai chính trong những tiểu thuyết này cũng thật là, rõ ràng trong mắt người ngoài bọn họ đã là vợ chồng cùng chung hoạn nạn, sống chết có nhau, quan hệ tốt đến mức có thể lăn giường bất cứ lúc nào. Ấy thế mà ở trong mắt bọn họ, cả hai vẫn chỉ là quan hệ nam nữ bình thường, nhất quyết phải trình diễn tiết mục "yêu trong lòng không thể nói" hoặc là "ta yêu nàng nhưng chưa chắc nàng đã yêu ta".

Không biết với cái tiến độ này thì khi nào hai kẻ khờ khạo kia mới bắt đầu nói chuyện yêu đương đây, đúng là làm người ta sốt ruột chết đi được.

Vả lại sau khi Tiên Lộc Môn bị thiêu rụi, những đệ tử rời núi đi rèn luyện ở khắp nơi cũng lập tức chạy về.

Khi Triều Vân trở về đã là ngày thứ hai lửa lớn đốt sau núi. Nàng thông thạo dược lý, vừa về bèn tiến đến chăm sóc cho những đệ tử bị thương, đồng thời cũng chưa từng để lộ ra bất kỳ sự dị thường nào.

Nhưng suốt mấy ngày nay, càng nghĩ Diệc Thu càng cảm thấy có vấn đề, vì thế nàng nhịn không được mà bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm với U Nghiên đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Từ lúc chúng ta rời khỏi Hi thành cho đến lúc Tiên Lộc Môn xảy ra chuyện tổng cộng chỉ có hai ngày, trước khi đi Triều Vân vẫn còn ở Hi thành chăm sóc cho Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao, sao mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi của nàng rồi?"

"Giang Vũ Dao nói Triều Vân đột ngột rời đi là vì đi tìm Họa Đấu, nhưng Họa Đấu dùng lửa thiêu rụi Tiên Lộc Môn, hơn nữa còn tung tin ở khắp nơi, hiển nhiên không có ý định giấu giếm, Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao đều biết phải về Tiên Lộc Môn tìm Họa Đấu, nhưng tại sao Triều Vân lại đến tìm ở nơi khác, hơn nữa còn tới trễ như vậy?"

"Ta không hiểu lắm... Ngươi nói đi U Nghiên, rốt cuộc chuyện Triều Vân là sao? Vào cái lần ở Vu Châu, chim Ế muốn lợi dụng Họa Đấu để giết Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên, rồi lại không muốn Triều Vân bị thương mà từ bỏ kế hoạch." Diệc Thu ngồi ở trên thảm trải gần mép giường, vừa nói vừa xoa huyệt thái dương của mình, "Vậy nếu hôm ấy Triều Vân vẫn còn ở bên, có lẽ chim Ế sẽ có điều kiêng nể, nhưng tại sao Triều Vân lại mất tích vào đúng khoảng thời gian này? Nàng đã đi đâu?"

Diệc Thu nói, thấy U Nghiên không lên tiếng, mày không khỏi nhíu lại: "U Nghiên, ngươi ngủ rồi hả?"

"Chưa."

"Ngươi có đang nghe ta nói không?" Diệc Thu lại hỏi.

"Vào cái đêm mà Tiên Lộc Môn bị thiêu rụi, ta tưởng ngươi đã thông minh hơn rồi." U Nghiên từ từ nói, mắt nàng còn chẳng buồn mở ra, "Thì ra vẫn ngốc như vậy."

"Phải rồi, phải rồi, ta ngốc, ta ngốc nhất." Diệc Thu thản nhiên đáp lời, trong giọng nói không hề có sự bất mãn, đôi tay nàng đặt lên mép giường, cằm gác trên cánh tay, tiếp tục hỏi với giọng tò mò, "Vậy là ngươi đã hiểu ra rồi?"

"Không khó hiểu." U Nghiên đáp.

Diệc Thu hít sâu một hơi, đảo mắt, nàng đoán là U Nghiên đang nói gần nói xa để phủ nhận chỉ số thông minh của nàng, nhưng nàng quá lười phản bác lại.

Gần đây sức miễn dịch của nàng càng ngày càng tốt khi nghe những lời trào phúng từ U Nghiên, bởi so với việc đấu tranh giữa "ngốc và không ngốc", nàng càng tò mò U Nghiên đã hiểu và biết được điều gì.

Chính bởi lý do ấy nên sau khi bị khinh bỉ, nàng vươn một bàn tay về phía trước, khẽ lôi kéo ống tay áo U Nghiên: "Nói cho ta nghe đi! Mấy ngày gần đây tốn ít sức lực trong việc ăn uống là vì ta hầu hạ ngươi đấy, ta còn kể chuyện cho ngươi nghe nữa, ngươi không thể nói thêm nhiều hơn cho ta nghe được à?"

Nghe nàng nói vậy, U Nghiên khẽ bật cười, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xong chưa?"



Diệc Thu nhăn mặt, nói với giọng không vui: "Ngươi có ý gì đây? Chẳng lẽ những lời vừa rồi ta nói khiến ngươi cảm thấy ngu ngốc sao?"

"Không, đột nhiên ta cảm thấy âm thanh khi ngươi luôn miệng nói thật dễ nghe." U Nghiên mở đôi mắt chứa đầy ý cười, cong mi nói, "Chưa nói xong, có thể tiếp tục nói."

"......" Diệc Thu dùng giật ống tay áo U Nghiên, nhíu mày nói, "Ta nói xong rồi, đến lượt ngươi nói!"

"Ừ." U Nghiên trầm mặc một lát, bình tĩnh nói, "Sau khi chúng ta rời đi, Triều Vân đã che giấu linh tức của Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao, sau đó nàng lên đường đến núi Ngao Ngạn, đáng tiếc lại chậm hơn chúng ta một bước, đi một chuyến tay không."

"Gì? Sao ngươi biết được?"

"Gặp trên đường về." U Nghiên trả lời.

"Khi nào?"

U Nghiên suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Đại khái là khi ta nói 'có thứ gì đó đi ngang qua chúng ta'."

Diệc Thu hồi tưởng lại, nhớ đến lời nói lúc ấy của U Nghiên khoé mắt nàng hơi giật giật: "Vậy ngươi biết đó là Triều Vân, cũng biết nàng muốn đi tìm Phu Chư nhờ giúp đỡ?"


U Nghiên: "Ừ hử."


Diệc Thu cả kinh: "Vậy sao ngươi không nhân tiện gọi nàng lại luôn!"


U Nghiên nhắm mắt trả lời: "Lười quay đầu lại."


Diệc Thu: "......"


- ---o o----


Chú thích:

[1] GG: Viết tắt của từ Good Game, thuật ngữ trò chơi điện tử, bên thua sẽ gõ "GG" nhận thua và bên thắng sẽ đáp lễ lại bằng "GG" để tỏ vẻ kết thúc trận đấu một cách xuất sắc. Nghĩa rộng là "xong đời" hoặc kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK