Mục lục
Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệc Thu cảm thấy thế giới này thật sự có rất nhiều thứ nàng khó lý giải được.

Tỷ như, tính cách của Lạc Minh Uyên không quá giống với những gì được miêu tả trong tiểu thuyết, hơn nữa khi hắn nghe được lời thoại mấu chốt kia, phản ứng mà hắn biểu hiện ra vô cùng khác với tiểu thuyết.

Hoặc là tình tiết U Nghiên đến lừa dối Lạc Minh Uyên chẳng hạn, nàng đúng thật có đến nhưng đến rồi chỉ nói một câu với Lạc Minh Uyên, nói xong nàng liền nhéo lỗ tai lôi kéo tiểu Dương Đà nhà mình đi ngay.

Đi thì đi thôi, U Nghiên vậy mà lại nói là ra đây tìm nàng, còn đi theo linh tức của nàng suốt một đường nữa chứ.

Quá buồn cười, sao có thể?!

Và cái mấu chốt nhất chính là, sáng sớm tinh mơ nàng phát hiện U Nghiên không ở, sau đó mới ra ngoài tìm U Nghiên. Bây giờ thì hay rồi, nàng ôm cây đợi thỏ chờ U Nghiên đến, lại bị U Nghiên trả đũa, giống như nàng lẻn đi ra ngoài tìm Lạc Minh Uyên là bởi vì có ý đồ xấu vậy đó!

Tuy rằng cũng có, nhưng nàng dám chắc rằng phần tâm tư này của nàng tuyệt đối đơn thuần hơn điểu nữ nhân rất nhiều!

"Ngươi có ý gì đây, ta ra ngoài tìm ngươi, ngươi không tin, ta đây mới là người không dám tin ngươi ra ngoài tìm ta đấy!" Tiểu Dương Đà duỗi thẳng cổ, ngưỡng đầu mặt đối mặt với U Nghiên, ánh mắt không có bất kỳ né tránh nào, nghiễm nhiên bày ra tư thế đuối lý nhưng nói năng vô cùng hùng hồn, "Rõ ràng, rõ ràng là lúc mở mắt ra, ta không nhìn thấy bóng dáng của ngươi! Tối hôm qua ta chưa ăn gì hết, cái bụng đói meo, trước khi rời đi ngươi đâu có chừa đồ ăn lại cho ta, nên ta mới đi ra ngoài tìm ngươi chứ bộ!"

"Tìm ta, nếu như thật sự đi tìm ta, sao lại tìm đến trước mặt Lạc Minh Uyên rồi?" U Nghiên đạm cười hỏi, "Ta cảm thấy, có vẻ như ngươi rất để ý hắn, ngay từ đầu không cho ta giết hắn, nói gì mà giết người tru tâm mới thú vị..."

"Đó chẳng phải là kế hoạch của ngươi sao!" Diệc Thu vội vàng đánh gãy lời nói của U Nghiên, ức đến mức nhe răng về phía nàng.

U Nghiên như nghe không thấy lời ấy, tiếp tục hỏi: "Ta giữ lại mạng của hắn, là vì cảm thấy để dành chơi từ từ cũng được, nhưng hắn không phải là đồ chơi của ta sao?"

"Ta..."

"Tại sao ngươi lại lén ta đi tìm hắn "chơi"?" Một câu chất vấn, lạnh lẽo như băng.

Giọng nói vừa dứt, U Nghiên nhẹ nhàng vỗ vỗ má phải của tiểu Dương Đà, trên khuôn mặt thon dài ấy hiện lên một loại nguy hiểm làm người đoán không ra.

Diệc Thu không tự chủ được mà rùng mình, nhưng ngoài miệng vẫn chưa từ bỏ biện giải cho bản thân: "Ta, ta ra ngoài tìm ngươi thật mà..."

【 Độ thiện cảm của U Nghiên -50 】

Lại giảm! Độ thiện cảm lại giảm nữa! Phiền quá đi mất, hủy diệt đi, đừng có giày vò người ta nữa!

Quỷ Kiến Sầu, điểu nữ nhân, tốt nhất là ngươi cho ta một cái chết thống khoái, dứt khoát đưa độ thiện cảm về không đi!

U Nghiên lạnh lùng nói: "Nói thật."

"Ngươi muốn ta nói thật gì đây? Ta có nói dối đâu chứ!" Diệc Thu chợt cảm thấy như hết đường chối cãi, sốt ruột đến mức bắt đầu nói năng lộn xộn hết cả lên, "Ta biết, ta biết, biết ngươi sẽ đến nơi này! Ngươi nói, tên kia là món đồ chơi của ngươi, sáng sớm tỉnh dậy không thấy ngươi đâu... Không thấy ngươi, nên ta mới tưởng rằng ngươi đi tìm hắn! Ngươi xem đi, chính ngươi xem thử, ta ôm cây đợi thỏ, chẳng phải đã đợi được ngươi đến sao!"

"Tại sao ngươi không tin ta, ta thật sự đi ra ngoài tìm ngươi mà, tại sao ngươi không chịu tin ta!" Diệc Thu càng nói càng ấm ức, trong lúc nhất thời nóng nảy đến độ xoay vòng, dậm dậm chân phát tiết.

Giây tiếp theo, hai tay U Nghiên cầm lấy đôi chân trước không an phận của tiểu Dương Đà.

Tiểu gia hoả đang xao động nhanh chóng an tĩnh lại, ngơ ngác nhìn vẻ mặt đạm nhiên, không hiện buồn vui của nữ nhân trước mặt mình.

Sau một lát im lặng, U Nghiên nhẹ giọng hỏi: "Thật sự ra ngoài tìm ta?"

Diệc Thu cắn chặt răng, dùng ngón chân moi moi đất, không vui gật gật đầu, rồi sau đó gục đầu xuống, cả người tản ra hơi thở ấm ức.



Sáng sớm mặt trời lên cao, tuy không mang đến vài phần ấm áp, nhưng cũng làm cho sương mù trong rừng dần dần tan đi.

U Nghiên vẫn không nói gì, làm như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Diệc Thu cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết mình đứng lâu lắm, lâu đến chân mỏi mà tay U Nghiên vẫn luôn giữ chặt làm nàng muốn nhúc nhích nhưng lại chẳng dám.

Rồi đột nhiên, U Nghiên buông lỏng hai cái chân trước của nàng ra, duỗi tay khẽ xoa đầu nàng.

Chẳng lẽ, không tức giận nữa?

Diệc Thu cẩn thận ngước mắt lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của U Nghiên.

Không biết có phải là ảo giác không, vào giây phút ấy, trong mắt U Nghiên có chứa vài phần áy náy, sắc mặt dịu dàng đến kỳ cục.

Chắc là ảo giác rồi, gần đây nàng cứ luôn sinh ra loại ảo giác ấy, khờ dại cảm thấy độ thiện cảm tăng cao, U Nghiên sẽ càng lúc càng đối xử tốt với nàng.

"Ta thật sự đi tìm ngươi." U Nghiên bỗng nhiên mở miệng nói, "Ngươi nói ta không tin ngươi, vậy ngươi tin ta sao?"

"A..." Trong mắt Diệc Thu có vài phần mờ mịt.

U Nghiên không giải thích gì thêm, chỉ vỗ vào ót Diệc Thu, đứng dậy nói: "Về thôi, bữa sáng chắc nguội rồi."

Bữa sáng...

Diệc Thu không dám nhiều lời, đi theo sát phía sau U Nghiên, một đường về đến nơi mà Giang Vũ Dao đã sắp xếp cho các nàng.

Lúc bước vào trong phòng, nàng thấy được bữa sáng đã bày biện sẵn trên cái bàn tròn bằng gỗ.

Màn thầu, trứng gà, cháo hạt kê, cách đây không lâu có hẳn là nóng hôi hổi, còn bây giờ đã không bốc khói nữa rồi.

"Mấy thứ này là..."

"Đi Hoạ Mặc các, khi về đã không thấy tăm hơi của ngươi." U Nghiên nói, phất tay áo đóng cánh cửa đằng sau lưng lại, bước vài bước đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống.

Tối hôm qua Giang Vũ Dao có nói, Hoạ Mặc các gần chỗ này nhất, hầu hết đệ tử trong các đều là nữ, nếu đói bụng, đến đó là thuận tiện nhất.

Chẳng nhẽ, U Nghiên thật sự đi ra ngoài bưng bữa sáng về cho nàng?

Vậy, sự thật chính là —— U Nghiên bưng bữa sáng về, phát hiện tiểu linh sủng không thấy, không yên lòng, nên một đường đi theo linh tức tìm thấy Lạc Minh Uyên, rồi nàng nảy sinh hiểu lầm, do đó cảm thấy không vui?

Nói ra lời này liệu sẽ có người tin sao?

Về việc vai ác chạy đến trước mặt nam chủ vào sáng sớm tinh mơ, là bởi vì muốn bắt tiểu Dương Đà nhà mình về ăn sáng, ai nghe xong mà không nói một câu thái quá?

Mặc dù thái quá, nhưng hình như nó thật sự đã xảy ra.

Đường đường là một đại vai ác, gạt nam chủ sang một bên không thèm lừa, đem hết tất cả sự chú ý đều chuyển dời đến trên người tiểu Dương Đà.

Phải chăng, đây là sức mạnh của độ thiện cảm?

Không phải độ thiện cảm đang tụt dốc không phanh sao?

"Ọt~~~"

Kháng nghị đến từ chiếc bụng nhỏ đói meo tựa hồ kéo những dòng suy nghĩ lộn xộn của Diệc Thu về.

Nàng không chịu được mà nuốt nước miếng, gục đầu xuống, chậm rãi đi đến chỗ U Nghiên, ngoan ngoãn vươn dài cổ.

U Nghiên nâng tay lên, dùng linh lực hâm nóng từng món ăn nguội lạnh trên bàn, như thường lệ, không chê phiền lụy mà đút từng miếng từng miếng đến bên miệng Diệc Thu.

Bữa cơm này, Diệc Thu càng ăn càng cảm thấy chột dạ.

Không sai, sáng sớm tinh mơ nàng chạy ra ngoài để tìm U Nghiên là sự thật, không có nửa phần gạt người.

Mà khi nàng phát hiện U Nghiên cũng không ở chỗ của Lạc Minh Uyên, nàng nói với Lạc Minh Uyên một ít lời không nên nói cũng là sự thật.

Ví dụ như, thử thăm dò Lạc Minh Uyên.

Hay ví dụ như, trước tiên nói ra những lời thoại mà U Nghiên sẽ nói với Lạc Minh Uyên trong tương lai.

Những hành động nhỏ này, U Nghiên không biết đến, và cũng chính những biến hoá nhỏ này, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của U Nghiên...

Diệc Thu biết, nàng đến nơi này là để ngăn chặn những hành vi tổn thương mà U Nghiên sẽ gây ra cho vai chính, lén lút làm sau lưng là điều không thể tránh khỏi, không có gì phải rồi rắm. Nhưng hiện tại, U Nghiên càng lúc càng đối xử tốt với nàng, mà nàng cũng càng lúc càng không biết phải làm thế nào.



Vai ác vẫn luôn là người gây ra thương tổn cho vai chính, nếu kết cục của hai vai chính thật sự có thể HE, thì vai ác sẽ ra sao đây?

Vấn đề này, nếu đặt ở lúc trước, nàng nhất định sẽ cho rằng "Sinh tử của điểu nữ nhân không có chút liên quan gì đến ta".

Nhưng nếu đặt ở hiện tại, nàng thật sự không dám suy nghĩ đến.

Khi tiểu Dương Đà nuốt xong ngụm cháo cuối cùng ở trong chén, đại vai ác nhẹ nhàng xoa đầu nàng một phen.

Đại vai ác thật sự rất thích vò nàng, tương lai biến thành con người, cảm thấy nàng không còn mềm mại, có lẽ đại vai ác sẽ không hề thích nàng nữa.

Không thích nàng, thì sẽ không đối xử tốt với nàng.

Không đối xử tốt với nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không thèm suy nghĩ đến những gì sẽ xảy ra sau khi mọi chuyện kết thúc đâu nhỉ?

Diệc Thu đang suy nghĩ lung tung thì bất thình lình cằm bị U Nghiên nắm lấy, sự sợ hãi nhanh chóng dâng lên trong lòng.

Ánh mắt ta đã bại lộ thứ gì sao?

Nàng kinh ngạc nhìn U Nghiên, lại chỉ thấy U Nghiên lấy một tấm khăn lụa ra, lau miệng cho nàng, rồi sau đó làm ra vẻ ghét bỏ ném nó sang một bên.

Từ khi nào mà, lau miệng cần phải niết cằm người ta vậy...

Cái hành động mà chỉ có tổng tài bá đạo trong mấy bộ truyện thời xưa mới có thể làm này, làm ơn lượt bớt giùm ta được không?

"Ánh mắt này của ngươi có ý gì đây?" U Nghiên buông lỏng cằm của tiểu Dương Đà.

Diệc Thu vội dời mắt, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Có thể đừng niết cằm ta được không..."

U Nghiên nhịn không được cười khẽ một tiếng, không có ý định đáp lại câu nói ấy.

Diệc Thu hít hít cái mũi, nói tiếp: "Còn nữa, có thể đừng nhéo lỗ tai, túm cổ, cũng như đừng lấy roi của ngươi quấn ta được không..."

Nói xong, nàng nghĩ, nhất định sẽ bị trừ độ thiện cảm nhỉ?

Tình cảm U Nghiên dành cho tiểu Dương Đà quả thật không thể chịu nổi một kích, nếu không thì ở trong nguyên văn cũng sẽ không có tình tiết nuôi một hồi rồi bỗng dưng đem đi làm thịt ăn.

Phản bội nàng chẳng qua là vì biết trước tương lai, cho nên phòng ngừa chu đáo, cũng không phải là chuyện quá đáng gì...

U Nghiên nhướng mày, hỏi ngược lại: "Có ý kiến?"

Diệc Thu giương mắt trừng U Nghiên: "Có ý kiến!"

"Ồ?" Đáy mắt U Nghiên hiện lên một ít kinh ngạc.

Diệc Thu cắn chặt răng, thầm nghĩ độ thiện cảm này thích trừ thì trừ đi, trò chơi công lược rác rưởi này, nàng không muốn chơi nữa.

Không biết hệ thống hố cha này có tật xấu gì, đang êm đẹp lại cứ khăng khăng bắt nàng kiếm thật nhiều độ thiện cảm từ vai ác, sau đó lại nương theo thuộc tính ấy biến thành con người, qua cầu rút ván, đi thọc dao sau lưng...

Thú vị sao? Không thú vị chút nào!

Chi bằng từ giờ trở đi, nàng sẽ làm cho U Nghiên càng ngày càng chán ghét nàng, ít nhất là phải ghét đến mức ra tay đánh nàng mắng nàng, để sau này nàng có giở trò sau lưng, lương tâm cũng không cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Đến nỗi nàng có thành người được không, bộ quan trọng lắm hả?

Nàng chính là một con Thảo Nê Mã được trời chọn, biết hết tất cả các hướng đi của cốt truyện, chẳng lẽ chỉ vì thiếu hình người mà nàng không thể thành công ư?

Nghĩ đến đây, Diệc Thu hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Ý kiến vô cùng lớn!"

U Nghiên nghe xong, nâng mu bàn tay chống nửa bên mặt tỏ vẻ hứng thú, dựa vào lưng ghế, cười nói: "Nói ta nghe xem."

"Ta đã chịu đựng đủ rồi! Ngươi cứ luôn khi dễ ta, chê cười ta, không có việc gì là ngươi lại hù dọa ta!" Diệc Thu rống to vào mặt U Nghiên, "Ngươi không cảm thấy mình rất quá đáng sao!"

"Thí dụ như?" U Nghiên hỏi nàng.

"Thí dụ như, như..." Diệc Thu cắn chặt răng, cố gắng tìm kiếm trong đầu.

Không lâu sau, tiểu Dương Đà bắt đầu khóc hu hu và lên án những hành vi mà đại vai ác dùng để dễ nàng, từ chuyện lặt vặt như cười châm biếm nàng, cho đến chuyện lớn... Lớn nhất cũng chỉ là cái lần đá nàng xuống giường vào buổi tối nào đó.

Nói tóm gọn lại thì ý chính chính là —— cứ hễ mà ta bắt đầu thích ngươi một chút, thì ngươi lại làm ta cảm thấy cực kỳ chán ghét!

Nói ấm ức cũng không hẳn là ấm ức, sợ hãi có lẽ chiếm càng nhiều, nàng sợ nói xong những lời gây tổn thương ấy, độ thiện cảm sẽ dần dần giảm thấp xuống, rồi sau này U Nghiên cũng sẽ còn không đối xử tốt với nàng, chỉ xem Dương Đà nàng như là một công cụ —— dù đây là kết quả mà nàng muốn.



Bởi vì, nàng thật sự không muốn lừa gạt cảm tình của bất kỳ ai, ít nhất là không muốn lừa gạt người tốt với nàng —— cho dù người này, không hẳn là một người tốt.

Cứ thế, U Nghiên lẳng lặng nhìn tiểu Dương Đà dùng chất giọng non nớt rống mình hơn nửa ngày.

Cuối cùng, đôi mắt đỏ hoe của Diệc Thu trừng U Nghiên, trong mắt hiện lên sự kiên nghị hiếm thấy: "Đừng tưởng ta là con Dương Đà mà thích khi dễ là khi dễ, ta cũng biết cáu giận đấy!"

"Lá gan không nhỏ, tiếng rống thật lớn." U Nghiên khẽ nói.

"Ngươi cần phải tôn trọng ta!" Giọng điệu Diệc Thu vô cùng càn rỡ, chỉ hận không thể leo lên nóc nhà lật ngói.

Đến đây đi, ta sẵn sàng rồi, lần này cần phải trừ nhiều vào để cho ta thống khoái!

【 Độ thiện cảm của U Nghiên +300 】

Hừ, điểu nữ nhân, ngươi tàn nhẫn lắm, uổng công chúng ta ngày ngày làm bạn, vậy mà ngươi lại trừ đến tận 300!

Tuy tất đều ở trong dự kiến, đồng thời cũng là kết quả mà Diệc Thu muốn, nhưng khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, trái tim nàng nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy giá lạnh.

Thành thật mà nói thì nàng thật sự khá thích U Nghiên, ngặt nỗi là tình cảm giữa các nàng không chịu được một kích, nói ăn bữa hôm lo bữa mai cũng không điêu.

Thôi, thôi.

Diệc Thu, sau này tập trung vào sự nghiệp đi, điểu nữ nhân không đáng ngươi thương...

Ủa?

Khoan đã!

Tiểu Dương Đà sững lại, đầu hơi nghiêng một chút, trong đôi mắt nhỏ chứa đầy khó hiểu.

Nàng nhìn lướt qua bảng thuộc tính của hệ thống.

Độ độ thiện cảm của U Nghiên: 900

Dấu đi kèm bên con số 300 vừa nãy chính là dấu cộng, chứ không phải là dấu trừ!


"Ngươi, ngươi ngươi, ngươi..."


Diệc Thu ngơ ngác nói "ngươi" hồi lâu vẫn không thể nói ra được từ nào khác.


Vào giấy phút ấy, mang theo sự mờ mịt dưới đáy lòng, nàng thấy U Nghiên cúi người đến gần nàng, dùng cái trán lạnh lẽo đụng nhẹ vào cái trán xù xù lông của nàng.


Sau đó hỏi nàng với giọng điệu trầm thấp mà lại dịu dàng.


"Tiểu Diệc Thu, ngươi có bao giờ nghĩ đến việc tu luyện thành người không?"


- ---o o----


- Chúc mọi người có một ngày 8/3 vui vẻ bên gia đình và người iu nha:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK