Mục lục
Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Mạch Thuỷ dựa núi gần sông, là nơi hội tụ nhiều linh khí của thiên địa nhất.

Tiên Lộc Môn tọa lạc trên một ngọn núi vô danh nào đó trong dãy núi dài ở phía nam thành Mạch Thuỷ, quanh năm sống trong một tầng kết giới bằng tiên thuật, chỉ có đệ tử Tiên Lộc Môn biết rõ vị trí của nó, người thường khó có thể tìm thấy, nên họ vẫn luôn cho rằng tiên nhân sống ở trên trời.

Vì vậy mới có người nói —— đường núi xa tựa trời, tiên môn lạc đám mây.

Dùng từ đám mây để tả quả là không sai, Tiên Lộc Môn xác thật có thể xưng là núi cao trời rét, dân cư thưa thớt.

Trong tiểu thuyết từng viết, chỉ có bước lên đỉnh núi lượn lờ mây mù kia, đi đến tận cuối con đường, sẽ thấy được một vách đá cheo leo sâu không thấy đáy.

Mà ở đầu kia của vách đá, chính là Tiên Lộc Môn, người ngoài vô pháp đi qua, chỉ có đệ tử Tiên Lộc Môn mới biết cách kêu gọi linh cầu nối liền hai bên đầu lại với nhau.

Diệc Thu đi theo sát U Nghiên một đoạn đường, đi dọc đường núi theo hai người Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên.

Chân núi còn đỡ, càng lên trên núi, con đường càng gập ghềnh khó đi. Đi rồi đi, sắc trời liền trở nên tối đen.

Phải nói nguyên tiểu thuyết này cũng tuyệt thật, đệ tử Tiên Lộc Môn rõ ràng là người tu tiên, nhưng lại không dùng pháp thuật ngự kiếm phi hành, toàn bộ mọi người đều sẽ tự lên xuống núi bằng cách đi bộ trên chính đôi chân của mình.

Tuy nói thể chất của những người tu tiên này bỏ xa người thường, ngay cả người luôn bị xem thường ở trong Tiên Lộc Môn như Lạc Minh Uyên, công phu cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều, nên đi suốt một quãng đường gồ ghề cũng không tính là quá sức.

Nhưng mà...

Thật sự quá sức của tiểu Dương Đà!

Mặc dù thân phận hiện tại của nàng là một con Dương Đà yêu "khai linh trí", nàng cũng vẫn là một con yêu tinh có tu vi yếu kém, thuộc tính tuy có hai trăm linh căn, nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến thân thể, ước chừng tác dụng của nó chính là giúp cho tứ chi của nàng linh hoạt hơn Dương Đà tầm thường một chút, thân thể chịu rét kháng nóng tốt hơn Dương Đà tầm thường một chút, tạm thời không có biện pháp làm cho thân thể của nàng trở nên cường tráng hơn.

Nửa đường, Lạc Minh Uyên thấy bộ dáng sống còn gì luyến tiếc của tiểu Dương Đà, chủ động nói mình có thể cõng nàng đoạn đường.

Diệc Thu nghe vậy, hai mắt sáng ngời, còn chưa kịp vui vẻ, bèn nghe U Nghiên nói lời từ chối với lý do "Gần đây nàng ăn béo, cần phải rèn luyện".

Không! Nàng không hề béo! Nàng không cần rèn luyện!

Nàng biết, nàng không xứng được đai vai ác cao quý cõng, cũng không xứng được đại vai ác cao quý ôm.

Nhưng, nhưng mà...

Lúc đầu trong tiểu thuyết, vị nam chủ ai cũng có thể sai sử này đã từng làm nhiều việc nặng, giờ đây chủ động nói nguyện ý cõng nàng, hơn nữa thân thể của thiếu niên vốn khoẻ mạnh, lại không phải cõng không nổi, chẳng lẽ ngay cả như vậy nàng cũng không xứng sao!

"Hưm ~ ô ô..."

"Ô ~ hưm ~~ ô ô ô..."

"Ô ô ô ô ô ô!!!"

Trong lúc nhất thời, tiểu Dương Đà biến thành một con yêu tinh mít ướt, đôi mắt ngấn lệ, đuổi theo sau U Nghiên bắt đầu náo loạn.

Nhưng từ trước đến nay, bán manh và làm nũng không bao giờ có bất kỳ tác dụng gì với nữ ma đầu.

Cứ như vậy, Diệc Thu huhu một đường đến tận đỉnh núi.

Đi suốt cả một quãng đường, nàng nhìn con số "thể lực" trong bảng thuộc tính của mình đang càng lúc càng giảm, giảm như thể sắp thấy đáy, mới hiểu rõ tại sao đại thi nhân Lý Bạch lại nói câu —— Đường Thục khó khăn, khó như lên trời rồi.

Giờ này khắc này đến được đỉnh núi, nàng đã rất là mệt mỏi, lập tức nằm bò ngay tại chỗ, thở hồng hộc hồng hộc.

Giang Vũ Dao đi đến bên mép vách đá, đôi tay kết ấn, niệm linh chú, một vầng sáng mãnh liệt hiện lên, chiếu sáng khắp một vùng trời đêm, mây mù trên núi cũng dần dần ngưng kết thành một cây cầu dài, bắc ngang qua hai đầu vách núi.

Diệc Thu nhớ rõ, pháp trận ngưng kết thành cây cầu bằng mây này do chính tổ sư đã mọc cánh thành tiên của Tiên Lộc Môn tạo ra, đệ tử của Tiên Lộc Môn ai cũng biết phương pháp kích hoạt nó.

Nhưng mà ở giai đoạn giữa và sau của tiểu thuyết, để kích thích nữ chủ, nữ số ba ác độc đã kêu gọi chim muông ở Xà Sơn đến phá huỷ nó, cũng bởi vì mất đi cầu mây không kịp thời rút lui khỏi nơi này mà tất cả những để tử Tiên Lộc Môn đều bị tàn sát, sau đó đốt quách thi thể của họ.

Mua dây buộc mình, chẳng lẽ đang nói về cái này?

Phàm là những người tu tiên này đừng ẩn tàng sâu như vậy, khi tai ách đến có lẽ không đến mức muốn chạy trốn cũng trốn không được.

"Đi thôi." U Nghiên duỗi tay xoa đầu Diệc Thu.

Diệc Thu hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn U Nghiên một cái, rồi sau đó rầm rì đứng dậy, tiến lên vài bước theo sau U Nghiên.

Nàng cho rằng bản thân mình không sợ độ cao, nề hà nhân loại luôn dễ sinh ra những ý nghĩ kỳ quái như "ta cho rằng".

Tiểu Dương Đà leo núi lâu rồi, tứ chi vốn đã bủn rủn rã rời, giờ này khắc này đi đến bên mép vực, nàng liếc mắt thoáng nhìn phía dưới một cái, lập tức liền nằm xụi lơ ngay trên mặt đất.

"Vãi thật!" Tiểu Dương Đà bị dọa sợ đến mức phun ra tiếng người.

Trong nháy mắt ấy, đã bước lên cầu mây Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên đều quay đầu lại, chuyển ánh mắt kinh ngạc đến tiểu Dương Đà đang ghé vào mép đá run bần bật ở đằng sau mình.

"Ưm!" Diệc Thu vội vàng sửa miệng.

U Nghiên làm mẫu dùng chân dậm hai cái ở trên cầu mây: "Bền chắc, đi thôi."

"Hưm ~~" Tiểu Dương Đà lắc đầu điên cuồng.

Đạo lý nàng hiểu, người của Tiên Lộc Môn mỗi năm đều đi ngang qua đây rất nhiều lần, đương nhiên là bền chắc.

Nhưng ngọn núi này, vách đá này, còn có cây cầu mây thoạt nhìn mềm như bông, đung đưa qua lại, không có bất kỳ một biện pháp bảo vệ an toàn nào cả!

Không, không không, không không không!

Nàng không thể! Đây là nỗi sợ khó có thể thừa nhận trong sinh mệnh của người bình thường!

Chân nàng mềm nhũn, thật sự đã mềm nhũn ra, ngay cả đứng còn không vững, thì nói gì đến việc đi trên một cây cầu lớn như vậy.

"Đừng sợ, ngươi đi đằng trước, ta ở đằng sau nhìn, không có việc gì." U Nghiên dứt lời, duỗi tay vỗ vỗ ót tiểu Dương Đà, thấy nàng thà chết cũng không chịu đứng dậy, liền hù dọa, "Nếu không đi, ta sẽ bỏ ngươi ở lại đây đấy."

U Nghiên vừa dứt lời, Diệc Thu vội vàng vươn hai cái móng trước, ôm chặt lấy mắt cá chân của nàng.

U Nghiên: "......"

"Hu hu!" Quỷ Kiến Sầu, ngươi đừng có bỏ ta ở chỗ này một mình mà!

"U hu..." Trên núi chim bay cá nhảy gì cũng có, nhưng một con Thảo Nê Mã như ta lại có thể sống được bao lâu!

"Ú ~ hu ~~ hu!" Đáng thương đáng thương Thảo Nê Mã đi, mọi thứ ở nơi này thật sự rất đáng sợ!

Giang Vũ Dao: "Bạch cô nương, tiểu dương nhà ngươi có khỏe không?"

U Nghiên: "Nàng không dám đi."

Giang Vũ Dao nghĩ nghĩ, hỏi: "Nó nặng bao nhiêu vậy? Nếu không cõng nó qua cho rồi?"

Lạc Minh Uyên gật đầu phụ họa nói: "Có thể cõng qua, nhắm mắt sẽ không thấy sợ nữa."

U Nghiên không khỏi lâm vào trầm tư, cúi đầu nhìn chằm chằm Diệc Thu một hồi lâu.

"Hu..." Diệc Thu ôm chặt mắt cá chân của U Nghiên không chịu buông, mỗi một chỗ trên cơ thể đều run bần bật.

"Làm gì đến nỗi vậy?" Đáy mắt U Nghiên tràn đầy khó tin.

"Hu hu..." Tiểu Dương Đà dùng hành động nói cho nàng —— đến nỗi, đương nhiên là đến nỗi rồi!

"Bạch cô nương, hay để ta cõng cho, ta làm rất nhiều việc, sức lực xem như khá tốt..." Lạc Minh Uyên nói, trở về đi rồi hai bước, nghiêm túc nói, "Tiểu dương nhà ngươi không lớn, nhìn qua cũng chỉ thấy có 50-60 cân, ta cõng được."

(*) 1 cân = 1/2 kg nên 50-60 cân khoảng 25-30 kg.

Diệc Thu nhìn U Nghiên, lại nhìn sang Lạc Minh Uyên, cái đầu nhỏ xù xù lông không khỏi gật gật.

Đêm nay dù gì cũng sẽ đi qua, có lẽ nhắm mắt không xem, là sẽ không thấy sợ hãi nữa?

U Nghiên trầm mặc một lát, nhíu nhíu mày: "Yếu ớt."

Diệc Thu: "......"

Lại nữa, đại vai ác lại mắng tiểu Dương Đà!

Nhưng sợ hãi là nhân chi thường tình mà, vả lại nàng cũng đâu phải chim chóc, đối mặt với chứng sợ độ, sao có thể nói khắc phục là khắc phục được!

Trong lòng tiểu Dương Đà cực kỳ cực kỳ tủi thân, tuy không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ không biết cố gắng mà tuôn trào ra khỏi hốc mắt.

Nào ngờ ngay lúc nàng buông mắt cá chân của U Nghiên ra, để lấy lông chân của mình lau nước mắt thì U Nghiên đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa lưng về phía nàng, dang hai tay.

Diệc Thu: "Hả???"

U Nghiên: "Lên đi!"

Diệc Thu không khỏi sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? U Nghiên muốn cõng nàng?

Thiệt hay giả vậy?

Không phải nói không xứng sao?

Chẳng lẽ hôm nay... Mặt trời mọc ở hướng tây?

U Nghiên đang ngồi xổm trước mặt nàng, chỉ cần dùng một tí sức lực là có thể nhảy lên lưng của U Nghiên.

Nhưng nàng có nên nhảy lên không?

Nàng đi đường núi suốt cả một ngày, trên người có rất nhiều bụi bẩn bám vào, nhất định sẽ làm dơ xiêm y của U Nghiên.

Lạc Minh Uyên nhịn không được hỏi: "Bạch cô nương, thật sự không cần hỗ trợ sao?"

U Nghiên từ chối không chút do dự: "Không cần."

Cổ Diệc Thu ngưỡng vài phần về phía sau theo bản năng, sự khó tin viết hết lên trên mặt.

U Nghiên thấy tiểu Dương Đà đứng đờ nguyên nửa ngày, nên khẽ chạm vào chân trước của nàng, thúc giục: "Mau đi lên."

Diệc Thu thấy thế, vội vàng bổ nhào vào người U Nghiên.

Tiểu Dương Đà nhìn không lớn, nhưng cũng không tính là nhẹ, khi cõng ở trên lưng người nàng càng lớn hơn nữa, trông chẳng khác gì đang cõng một người trưởng thành.

Có điều U Nghiên tuy là thân nữ nhi, nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào, lúc Diệc Thu nhảy lên trên người nàng, nàng liền dùng đôi tay đỡ lấy hai cái chân sau Diệc Thu rồi nhấc bổng lên.

Vào khoảnh khắc tứ chi cách mặt đất, tim Diệc Thu đột nhiên đập nhanh.

Có trong chớp mắt, nàng tựa như phạm phải lỗi lầm, rụt rụt chân, rồi lại bị U Nghiên giữ càng chặt hơn.

Dương Đà không giống nhân loại, cổ tương đối dài, khi được cõng lên, cái đầu lớn không có chỗ để đặt, lung lay nửa ngày mới vững vàng gác ở trên đỉnh đầu U Nghiên, rồi nhau đó nhắm chặt đôi mắt.

May là U Nghiên không thích cài những phụ kiện trang sức linh tinh ở trên đầu, nếu không cằm nàng có thể bị mấy thứ đó đâm đau mất.

Khi còn nhỏ, ba mẹ từng cõng nàng.

Nhưng mà, đó chỉ là ký ức lúc nàng còn rất nhỏ, nhỏ và xa xăm đến độ nàng hoàn toàn không nhớ rõ cảm giác được người cõng rốt cuộc là cảm giác như thế nào.

Nói thật, đây là lần đầu tiên nàng được người cõng ở lưng sau khi mình đã khôn lớn.

Cơ thể U Nghiên rất là gầy yếu, vai lưng không có một tí thịt, cảm giác dựa vào trên đó... Nói thật ra thì, nó cứng lắm, không thoải mái chút nào.

Nhưng không biết vì lý do gì, Diệc Thu lại cảm thấy tấm lưng này tạo cho nàng một cảm giác rất an tâm.

Dù cho có nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng vẫn thấy vô cùng an toàn, như thể hôm nay cõng nàng trên lưng, Quỷ Kiến Sầu sẽ vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi nàng.

Nàng nhớ cách đây không lâu đại vai ác khẩu thị tâm phi này có từng nói rằng nàng không xứng được ôm bế các kiểu, vậy mà hôm nay lại tranh giành quyền cõng nàng với người khác, quá là kỳ lạ.

Chẳng lẽ...

Hôm nay Ma Tôn đại nhân không sợ trời không sợ đất, đang lo sợ tiểu Dương Đà nhà mình sẽ bị "kẻ địch" tuổi trẻ anh tuấn hớp hồn liền quay lại làm phản chăng?

Diệc Thu nghĩ đến đây, nhịn không được mà cười phát ra tiếng, ở một nơi không ai chú ý đến cái đuôi nhỏ ngắn ngủn đằng sau mông vô thức vẫy vẫy hai cái.

Chợt, U Nghiên dừng bước chân.

Có gió thổi qua, lạnh căm căm.

U Nghiên: "Tới rồi."

Diệc Thu cẩn thận mở mắt phải, nhìn xuống dưới —— giờ phút này quả thật đã đi qua cầu mây, làm đến nơi đến chốn.

U Nghiên: "Đi xuống."

Diệc Thu thấy khoảng cách của mình và hai người Giang Vũ Dao Lạc Minh Uyên khá xa rồi, mới đưa đầu tiến sát đến bên tai U Nghiên, ngây thơ nói một câu: "Nhưng chân ta vẫn còn mềm nhũn, ngươi cõng ta thêm chút nữa đi."

U Nghiên nghiêng đầu nhìn Diệc Thu một cái, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉm: "Cõng thêm chút nữa?"


"Ừ ừ." Diệc Thu chớp chớp mắt, trong giọng nói toàn là ỷ sủng mà kiêu.


"Tưởng bở."


Giây tiếp theo, tiểu Dương Đà bị chủ nhân ném xuống đất.


"Ui da..."


Đau, mông đau!


- ---o o----


Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Dương Đà điên cuồng mang thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK