Diệc Thu tự nhận khả năng đọc hiểu lúc học cấp 2 cấp 3 cũng không đến nỗi, U Nghiên vừa nói ra lời này, nàng liền get được hàm ý của nó.
—— Ngươi dám không đứng về phía ta, ta sẽ mang ngươi đi hầm canh Dương Đà ngay lập tức.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Diệc Thu hít hít cái mũi, tủi thân "ừm" một tiếng, đồng thời buông hai chân đang ôm chặt mắt cá của U Nghiên ra.
Ngày thường điểu nữ nhân U Nghiên đi đâu cũng chậm rì rì, nhưng một khi có chuyện xảy ra, "vèo" một chút đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Diệc Thu thừ người nhìn chằm chằm trời và đất trống rỗng ở ngoài cửa lúc lâu, thở dài một tiếng, rũ sạch bụi đất dính trên người, nàng uể oải trở về nằm xuống tấm chăn đã được trải sẵn trên đất.
Giờ này khắc này, trong phòng chỉ còn mỗi mình nàng, đầu óc thường hay bị đơ vào khoảng thời gian gần đây đang cố gắng vận hành lại.
Mới vừa rồi, cỡ một cái chớp mắt, rất rõ ràng chỉ là một cái chớp mắt, trên người U Nghiên thật sự đã tỏa ra một nguồn sát ý vô hình.
Diệc Thu nhớ đến lúc nãy, U Nghiên hỏi nàng có phải do Thiên giới phái tới không, nếu trả lời là phải, chắc chắn nàng sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ.
Nhưng nếu không phải, U Nghiên sẽ không để ý nàng đến từ nơi nào, hay có mục đích gì khác.
Đây là lời cảnh cáo, đồng thời cũng là một lời cho phép.
U Nghiên muốn nói cho nàng —— ngươi có thể có điều giấu giếm ta, cũng có thể lén có mục đích riêng, chỉ cần ngươi không thuộc về Thiên giới, ta có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Hai giới Thiên Ma đối nghịch đã lâu, thân là Ma Tôn Ma giới, U Nghiên có phản ứng như vậy tính ra cũng bình thường.
Bởi vì lúc trước, U Nghiên ngàn dặm xa xôi đi vào nơi này vốn định làm thịt Lạc Minh Uyên, nếu không phải bị Dương Đà ở bên cạnh mình ngăn cản, tiểu trư chân kia sao có thể sống được đến tận giờ này ngày này?
U Nghiên dù gì cũng là đại vai ác, tuy nàng đã không còn hứng thú với vai chính, nhưng xét đến khía cạnh Ma giới và Thiên giới ở mặt đối lập, nàng đi chuyến này xem như cũng chẳng uổng công chút nào.
Với cái tính cách của U Nghiên, Diệc Thu nghiêm trọng hoài nghi rằng trước khi rời đi, nàng sẽ lựa chọn một thời gian cụ thể để ra tay làm thịt nam nữ chủ và vị Mộc thần tự phong ấn thần lực kia, sau đó rải hoa kết thúc vở kịch.
Bởi vì suy cho cùng, U Nghiên không phải là người thiện lượng, mặc dù có lười lá mặt lá trái với người ta cỡ nào, hay luôn khinh thường chuyện bỏ đá xuống giếng khi gặp kẻ nghèo túng, thì cũng không hề gây trở ngại đến việc nàng cho những kẻ ở bên phía Thiên giới đó một cái chết thống khoái.
Nếu thật là vậy, nàng có thể tìm một chỗ an tĩnh chờ chết.
Không được, chờ U Nghiên trở lại, nàng vẫn nên tìm cách thăm dò suy nghĩ của U Nghiên một chút.
Tuy hiện tại bản thân đại khái đã bại lộ đến mức chỉ dư mỗi một cái quần lót, mà còn tính toán thử U Nghiên thì đây chắc chắn là tự tìm con đường chết khỏi phải nghi ngờ, nhưng bây giờ nàng đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành căng da đầu, biết rõ không thể vẫn cứ cố làm.
Tiểu Dương Đà không khỏi thở dài.
Làm người khó, làm Dương Đà càng khó, nếu một người bị nhốt trong cơ thể Dương Đà thì đó chính là hình thức địa ngục, khó càng thêm khó!
Diệc Thu lôi bảng thuộc tính ra nhìn, 920 độ thiện cảm kia tựa như một cọng rơm, lắc qua lắc lại ở trước mặt nàng, nàng không thể xác định được đó rốt cuộc là cọng rơm cứu mạng tiểu Dương Đà, hay là cọng rơm cuối cùng đè chết tiểu Dương Đà.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm lại, trước khi tia sáng cuối cùng của mặt trời tắt lịm, U Nghiên đã trở về.
U Nghiên rời đi không lâu lắm, lúc trở lại cũng không mang theo bất kỳ một món ăn nấu sẵn như thường ngày, tay nàng chỉ xách theo một con thỏ béo múp xù xù lông.
Diệc Thu vội vàng đứng dậy, tiến lên đón, đảo mắt nhìn vào con thỏ kia, sau đó lại nhìn sang U Nghiên, bắt đầu tự hỏi bản thân nên tìm cách gì để đi thăm dò suy nghĩ của U Nghiên.
Và chính vào lúc này đây, U Nghiên rũ mi nhìn nàng, khoé môi bỗng gợi lên một nụ cười nhạt.
Giây tiếp theo, móng tay nàng dài ra vài phân, nó đột nhiên trở nên sắc bén và đen xì, lập tức đâm xuyên qua da lông trên cổ con thỏ ấy.
Đồng tử tiểu Dương Đà chấn động kịch liệt, chỉ thấy đầu ngón tay của điểu nữ nhân tựa như lưỡi dao, vừa nhìn nàng cười như không cười, vừa từ từ rạch con thỏ ra theo vết rách ở cổ.
Máu tươi bắn toé từng giọt từng giọt theo con thỏ, theo ngón tay U Nghiên xuống mặt đất, dần dần thấm vào vạt áo trắng tinh, cứ như mai đỏ nở trong tuyết.
Một nữ ma đầu như U Nghiên, e là giết người cũng có thể tạo ra cảm giác xinh đẹp.
Diệc Thu lại hít sâu một hơi, lui về sau hai bước, nói: "Ta, ta về nằm một lát."
Dứt lời, lùi về sau bình phong.
Quê Diệc Thu ở vùng nông thôn, lúc tuổi nhỏ thường sẽ về một hai lần mỗi năm. Đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ, ông ngoại nuôi gà ở sân nhỏ, mỗi lần thấy nàng tới, đều sẽ giết một con làm thành bữa ăn ngon. Ngay từ đầu, nàng không dám nhìn, mãi đến một năm nọ vì tò mò mới đi nhìn một chút, sau này thậm chí còn sẽ đi phụ một tay.
Nàng thật sự không phải người có đạo đức giả đến mức không xem được cảnh giết động vật, nếu bây giờ nàng là con người, đứng ở nơi đó bảo đảm không có bất kỳ áp lực tâm lý gì.
Nhưng hiện tại nàng chỉ là một con Dương Đà, nói trắng ra là giống y con thỏ kia, đều là nguyên liệu nấu ăn sẽ được đưa vào bụng sau khi đã được giết mổ làm sạch và nấu chín.
Và trước khi U Nghiên giết con thỏ, vẫn luôn cố ý nhìn nàng cười một chút, rõ ràng là có ý đe doạ.
Sao nàng có thể không khiếp đảm được?
Tiểu Dương Đà co rúm lại ở phía sau bình phòng hồi lâu, bên ngoài vẫn luôn có tiếng động phát ra, không biết U Nghiên đang muốn làm cái gì.
Không bao lâu sau, sắc trời ngoài phòng hoàn toàn tối đen, Diệc Thu thấy ánh lửa bập bùng, cũng nghe thấy mùi thơm của thịt nướng.
Nàng cảm thấy bụng hơi hơi đói nên từ từ đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi bức bình phong, đi từng bước do dự đến đằng sau U Nghiên.
Ngoài phòng, vết máu trên mặt đất đã bị rửa sạch sẽ, U Nghiên đốt lửa ở bên cạnh cửa không gây cản trở đường đi, giờ phút này nàng ngồi ở trên bậc cửa, nướng con thỏ bị hai cây xiên tre xâu ở đầu và chân, lâu lâu sẽ lật lại và rắc thêm một chút ít gia vị nào đó lên bề mặt miếng thịt.
Thơm quá đi.
Tuy lâu rồi U Nghiên chưa từng xuống bếp tự tay làm đồ ăn, nhưng ở phương diện nấu nướng, nàng dường như rất là lành nghề.
Có lẽ sắp đến giữa tháng, mặt trăng đêm nay chỉ thiếu vài phần là tròn.
Ánh trăng mềm mại tựa như tấm lụa mỏng, chiếu xuống từ phía chân trời xa xăm thưa thớt những vì sao, hòa quyện cùng với ánh lửa không ngừng bập bùng do gió đêm ở trên núi thổi qua.
Tiểu Dương Đà nằm sấp ở bên cạnh chủ nhân, đôi mắt mắt nhìn chằm chằm cái tay ngọc đang cầm nướng con thỏ.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, U Nghiên bỗng nhiên quay sang, lẳng lặng nhìn tiểu Dương Đà một cái, rồi sau đó lại không tiếng động dời mắt.
Sau một hồi lặng im, nàng không tự chủ được mà nở một nụ cười nhạt.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +10 】
Diệc Thu: "!!!"
Tiểu Dương Đà nâng cổ đưa mắt nhìn về phía U Nghiên, thấy khóe miệng mỉm cười, nàng khó hiểu chớp mắt một chút.
Ngồi xổm nướng thỏ cũng có thể tăng độ thiện cảm nữa hả?
Hiện tại tâm trạng U Nghiên trông khá là tốt, có phải điều này đang chứng tỏ rằng các nàng có thể tâm sự với nhau rồi đúng không?
Diệc Thu đấu tranh dưới đáy lòng trong một lát, cuối cùng đánh bạo duỗi cái chân phải đằng trước ra, chạm nhẹ vào tay trái đang buông xuống của U Nghiên.
U Nghiên nhìn thoáng qua, không nói gì.
Hiện tại tâm trạng đại vai ác đang rất tốt, nếu đột ngột nói sang chuyện chính sự, có lẽ sẽ gây mất hứng, đành vòng vo trước đã.
Diệc Thu nghĩ vậy, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía con thỏ nướng kia: "Cái này, khi nào mới chín ạ?"
"Đói bụng à?"
"Dạ." Tiểu Dương Đà gật gật đầu.
"Bị đói chứ."
"Ta..." Tiểu Dương Đà nghẹn họng.
"Còn một chút nữa là xong." U Nghiên dứt lời, mặt mày cong lên.
Ánh lửa chiếu vào người nàng, phản chiếu ra khuôn mặt không tỳ vết khiến người ta chẳng thể nào rời mắt được, không biết liệu đây có phải là ảo giác không, nhưng dưới đáy mắt nàng dường như có chất chứa vài phần dịu dàng.
Diệc Thu ngây ngẩn nhìn chằm chằm, hơn nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần.
Nàng nghĩ, có lẽ đối với U Nghiên mà nói, bản thân đúng thật rất là đặc biệt.
Đặc biệt đến nỗi cho dù giấu giếm hay thậm chí lừa gạt, chỉ cần không gây thương tổn là có thể khoan dung được.
Nàng nghĩ, bản thân có lẽ không cần phải quanh co lòng vòng, có thể trực tiếp nói thẳng ra.
Không thể nói thì đừng nói, có thể nói thì phải đúng sự thật, như vậy mới không làm thất vọng phần khoan dung ấy.
Không sai, nàng quyết định rồi, nàng muốn hỏi thẳng những dự định mà U Nghiên tính làm ở trong tương lai.
"U Nghiên, ta có lời muốn nói với ngươi!"
"Ta không muốn nghe."
"Cũng không phải là lời muốn nói đâu, là ta có vấn đề muốn hỏi ngươi!"
"Câm miệng." U Nghiên nói, nhìn sang chỗ khác.
Câm miệng!
Hai chữ ngắn ngủn, tựa như một tấm giẻ lau bị vò thành cục nhét thẳng vào miệng tiểu Dương Đà.
Diệc Thu tức giận nghiến răng, khuôn mặt lông lá dần dần trở nên uất ức đến biến dạng.
Nàng hận, hận bản thân ăn quá ít gan hùm mật gấu, U Nghiên vừa nói câm miệng thì ngay cả nửa âm tiết nàng cũng chẳng dám phun ra ngoài.
Sau một lúc trầm mặc thật dài, U Nghiên đưa con thỏ nướng trên đống lửa đến trước mặt, nhắm mắt ngửi thử.
Diệc Thu không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước miếng, cái mũi giật giật cố sức hít một ngụm mùi thơm vào.
U Nghiên thấy thế, xé một miếng thịt thỏ, thổi thổi trong chốc lát mới đưa đến bên miệng Diệc Thu.
Diệc Thu đang muốn há mồm thì sực nhớ tới câu "câm miệng" U Nghiên mới vừa nói, nhất thời lên cơn cáu kỉnh, trùng hợp sao đến nỗi làm sự cáu kỉnh đánh bại cái bụng đói.
Tiểu Dương Đà chịu đựng thèm thuồng ngửa đầu ra sau, giận dỗi tránh né đầu ngón tay đang cầm miếng thịt thỏ nướng thơm ngon của U Nghiên.
"Hửm?" Đáy mắt U Nghiên gợi lên vài phần hứng thú.
Diệc Thu "hừ" một tiếng từ chóp mũi, tức giận đáp: "Ngươi bảo ta câm miệng, câm miệng không thể ăn được gì cả!"
"Vậy ngươi không ăn?" U Nghiên hỏi lại.
Diệc Thu lại càng tủi thân hơn, ngẩng cổ bướng bỉnh nói: "Ngươi có thể cho ta mở miệng ra được không?"
Tiểu Dương Đà vừa dứt lời, miệng chưa kịp khép lại thì U Nghiên đã nhét miếng thịt ấy vào. Vẫn còn đang trong trạng thái giận dỗi nên khi thịt ở trong khoang miệng, không biết nên ăn hay nên nhổ ra cho phải.
Sau một lúc xấu hổ ngắn ngủi, Diệc Thu ngậm miệng bắt đầu nhai.
Hương vị khá ngon...
Thôi, đành nể mặt con thỏ, không tức giận nữa!
Tiểu Dương Đà thoáng duỗi người, thu hồi những biểu hiện giận dỗi ấy lại, há miệng hướng về chỗ U Nghiên.
U Nghiên cười cười, lại xé thêm một miếng thịt, thổi nguội đưa đến bên miệng Diệc Thu.
Dần dà, một con thỏ đã bị ăn gần hết thịt, U Nghiên vẫn cầm xiên tre trong tay.
Nàng im lặng nhìn đống lửa đang cháy trước mắt, như đi vào cõi thần tiên hồi lâu mới khẽ cười một tiếng.
"Ngươi muốn nói gì với ta?"
"Dạ?" Diệc Thu dại ra một lát, sau đó chợt tỉnh táo lại, bạo gan hỏi, "Ta, ta chỉ muốn hỏi, ngươi... Ngươi còn muốn giết Lạc Minh Uyên không?"
"Ngươi muốn không?" U Nghiên hỏi ngược lại.
Diệc Thu không dám nói tiếp.
Vào lúc đó, các nàng đối diện với nhau không ai nói gì.
Mãi đến khi sự im lặng trôi qua một lúc, U Nghiên mới duỗi cánh tay về trước, ném xiên tre trong tay xuống, đứng dậy nói: "Ta đã biết."
"Ơ..."
Biết gì cơ?
U Nghiên xoay người đi vào trong phòng, ống tay áo vung lên, ngọn lửa bên ngoài liền dập tắt.
Diệc Thu vội vàng theo vào trong, ngoan ngoãn hiểu chuyện mà dùng chân sau đóng cửa phòng lại, lúng túng nhìn U Nghiên đang đứng bên cạnh bàn uống nước.
Uống xong một chén nước lã, U Nghiên thắp giá cắm nến trong phòng lên, hờ hững nói: "Không giết."
"A!"
U Nghiên xoay người lại: "Còn muốn ta giúp ngươi làm gì nữa không?"
Diệc Thu không thể tin được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
Cái đãi ngộ này, tiểu Dương Đà xứng đáng được đến sao?
Đêm nay, U Nghiên tốt đến mức có chút giả dối, nàng có quyền nghi ngờ bản thân mình đang nằm mơ.
Ánh nến hơi mờ, không biết tác động nỗi lòng của ai.
Bỗng, tiểu Dương Đà giống như con cua, tựa mông vào cửa, đi ngang vài bước, đụng tới vách tường lạnh băng mới chịu dừng.
Giây tiếp theo, nàng quay ngoắt đầu lại, đập trán vào tường.
"Bốp!"
Vào cái khoảnh khắc ấy, vẻ khiếp sợ hiện lên bên trong đôi mắt U Nghiên.
Dương Đà chậm rãi vùi đầu vào hai cẳng chân trước, chóp mũi phát ra một tiếng hừ như chó con kêu —— là sự thật không phải mơ.
Đau, đau đau đau...