Mục lục
Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71: Ta xấu, ta xấu được chưa!

Vào khoảnh khắc ấy, trời tối đen, mây xám xịt, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ tí tách tí tách, không tính là ồn.

Dương Đà tiểu yêu có diện mạo bình thường lại chợt thấy cõi lòng giá lạnh, mảnh hoang vu cằn cỗi dưới đáy lòng như thể bị hàng ngàn hạng vạn đồng loại gào thét điên cuồng, chạy băng băng qua.

Thân là một xã súc từng xem qua rất nhiều bộ tiểu thuyết tổng tài, mộng tưởng lớn nhất của cuộc đời Diệc Thu chính là có thể gặp được một vị tổng tài, mỗi ngày cho nàng một tờ chi phiếu, sau đó nói với nàng một câu: "Nữ nhân, ta không quan tâm ngươi sẽ dùng cách gì, trước khi trời tối ta muốn ngươi phải xài hết số tiền này."

Chỉ nghĩ đến loại chuyện tốt ấy cũng đủ khiến người ta bật cười thành tiếng rồi.

Mà ngay ngày hôm qua, U Nghiên cho nàng không ít ngân lượng, bảo nàng tự mình đi ra ngoài mua thêm xiêm y và trang sức.

Tuy U Nghiên không phải tổng tài bá đạo gì gì đó nhưng có thể xài tiền tuỳ ý lại là sự thật, Diệc Thu lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được hưởng loại đãi ngộ này, vì thế tâm trạng vô cùng tốt, một lần mua là mua cả đống lớn.

Sở dĩ yêu tinh có thể biến ra đồ vật theo ý muốn đều không phải là từ không thành có, mà là vì trên người bọn họ có linh túi chứa đồ vật, bất kể là gửi vào hay lấy ra đều hết sức thuận tiện.

Món đồ thuận tiện như thế đương nhiên là sau ngày thứ hai trở thành người, nàng đã xin U Nghiên một cái để đeo trên eo cùng với chiếc túi thơm xấu hoắc kia.

Truyện đề cử: Một Kiếp Vấn Vương

Hôm qua, bởi vì dùng linh túi này nên Diệc Thu mới có thể mang một đống y phục và đồ trang sức mới về được.

Nào ngờ, hôm nay mới vừa điệu đà một buổi sáng, còn chưa mặc thử hết đống đồ vừa mua nàng đã bị U Nghiên dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt.

Gì mà diện mạo bình thường chứ?

Vừa nãy nàng thấy không khí nặng nề, cố ý thay một bộ y phục mới, muốn tìm cái cớ để nói chuyện với điểu nữ nhân cho đỡ buồn chán.

Nhưng điểu nữ nhân thì sao? Không những không cảm kích mà còn mở miệng nói ra câu "diện mạo bình thường", lập tức mạt sát hết tất cả vui sướng của nàng!

Sao diện mạo nàng có thể bình thường được chứ?

Nàng từng nhìn chính mình ở trong nước rồi, rõ ràng... Rõ ràng là không tệ lắm.

Rõ ràng hôm qua ở trong tiệm quần áo, ở quầy trang sức, ở quầy hàng rong bên đường nàng được rất nhiều người khen xinh đẹp mà...

Nàng biết bản thân mình chỉ là một con tiểu Dương Đà, là một nguyên liệu nấu ăn dưới ngòi bút của Tiểu Điểu Cô Cô Phi.

Ở trong nguyên tác, một cái bia đỡ đạn ngay cả hình người còn không có thì đã biến thành mỹ vị trong nồi hầm như nàng đương nhiên sẽ không tài nào kế thừa được vẻ đẹp kinh diễm tuyệt thế do tác giả dùng văn tự ban cho.

Nhưng nàng thay xiêm y mới mua, háo hức chạy đến bên cạnh U Nghiên, không phải để nghe U Nghiên nhận xét về diện mạo của nàng!



Rốt cuộc thì điểu nữ nhân này có nói được một câu tiếng người không vậy? Thử hỏi dưới bầu trời này, khi đi dạo phố mua quần áo cùng bạn bè, ai sẽ thốt ra câu "diện mạo bình thường" với người bạn vừa bước ra từ phòng thử đồ chứ?

Diệc Thu càng nghĩ càng tức giận, giận đến mức muốn mất đi lý trí vốn phải có của người trưởng thành, hận không thể biến về hình dạng Dương Đà để phun đầy nước miếng vào mặt điểu nữ nhân này.

Nàng nghiến răng nhìn U Nghiên nửa ngày, cố gắng kìm nén ngọn lửa giận dữ trong lòng xuống, đôi tay nhỏ siết chặt thành quyền từng chút từng chút.

"Bày ra vẻ mặt này là có ý gì đây?" U Nghiên hờ hững hỏi với một giọng điệu không hề có nửa phần áy náy.

Xem ra, điểu nữ nhân này chưa từng nghe qua câu tục ngữ "một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng".

(*) Nguyên văn: Một câu nói tốt ấm ba mùa đông, một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng.

Hoặc có lẽ điểu nữ nhân nghe qua rồi nhưng nàng hoàn toàn chẳng thèm để ý. Bởi vì nàng trưởng thành dựa vào việc ăn măng, gấu trúc cũng chưa thích măng bằng nàng, nàng làm người ta tổn thương nên mới lười đi quan tâm xem họ có thương tâm khổ sở hay không!

Diệc Thu nhắm mắt hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.

Lặp lại ba lần liên tiếp nàng mới xách váy quay về giường, gom hết tất cả những đồ vật chất đống lộn xộn trên đó vào trong linh túi.

Rồi sau đó, đặt mông ngồi ở trên đệm trải dưới đất, tựa lưng vào thành giường, khoanh tay bắt đầu hờn dỗi.

U Nghiên ngồi bên cửa sổ trong chốc lát, không nghe thấy tiếng động ở đằng sau nên nhịn không được mà quay đầu nhìn thoáng qua Diệc Thu, nhàn nhạt hỏi: "Sao vậy?"

Diệc Thu nhíu mày "Hừ" một tiếng, quay đầu không xem U Nghiên, hai chữ không vui viết rõ trên mặt.

Điểu nữ nhân này thế mà còn dám hỏi nàng sao vậy nữa chứ!

Bị chọc tức chứ gì nữa, quá rõ ràng rồi còn hỏi gì mà hỏi?!

U Nghiên đứng dậy, chậm rãi đi đến bên bàn, nhíu mày uống xong thuốc mà Giang Vũ Dao đưa tới.

Theo bản năng, Diệc Thu lén nhìn một cái, cắn cắn môi trong, biến một bao mứt hoa quả được gói kỹ lưỡng bằng giấy dầu từ trong linh túi ra, giơ tay ném mạnh về phía U Nghiên.

U Nghiên bình tĩnh nâng ngón tay, vẽ ra một độ cung duyên dáng giữa không trung, sau đó hơi hơi cong tay, mứt hoa quả đang dừng giữa không trung lập tức bay đến trong tay nàng.

"Mua vào ngày hôm qua, nếu thấy đắng thì ăn chút đi." Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, nghiêng đầu bắt đầu hờn dỗi lần nữa.

Nàng đã là người hai mươi tám tuổi rồi, đã qua độ tuổi thích ăn đồ ngọt từ lâu, khi đi trên đường thấy quầy bán mứt hoa quả vốn không có ý định mua nên đi ngang qua, mãi một lúc lâu mới chợt nhớ ra mấy ngày gần đây U Nghiên vẫn đang uống thuốc.

Nàng nghĩ, ngửi mùi thuốc thôi cũng đã thấy đắng, mùi vị uống vào chắc chắn sẽ rất khó chịu, nếu có một chút đồ ngọt lấn át đi vị đắng trong miệng, có lẽ nó sẽ đỡ hơn được phần nào.

Cho nên... Cho nên nàng xoay người thuận đường mua một ít.

Thật sự chỉ thuận đường mà thôi!

U Nghiên mở bao giấy dầu ra, nhìn mứt hoa quả bên trong, một tia ấm áp không khỏi hiện lên bên trong đôi mắt.

Diệc Thu vô thức dùng phần tầm nhìn nơi khoé mắt để nhìn chăm chú vào U Nghiên, thấy nàng đứng bên bàn ăn hai viên mứt hoa quả nàng mua, cơn lửa giận trong bụng cũng nguôi ngoai đi chút ít.

U Nghiên ăn xong hai viên mứt hoa quả, sau đó làm như không thích, nàng khẽ gạt tay, đẩy nó ra xa một chút.

Tiếp theo nàng kéo chiếc ghế kế bên ra rồi ngồi xuống, nhìn Diệc Thu một cái, không nhanh không chậm hỏi: "Ngươi mua cho ta?"

Diệc Thu nhíu nhíu mày, phản bác: "Không phải mua cho ngươi đâu!"

U Nghiên bình tĩnh nói: "Xem ra ngươi rất thích ăn mấy món dành cho con nít này."

"Ta không thích! Ngươi nghĩ ta thích mua chắc? Sở dĩ mua nó về là bởi vì ta..." Nói đến đây, Diệc Thu bỗng nhiên tạm dừng một lát, vô thức chớp chớp mắt vì chột dạ.

"Bởi vì?" U Nghiên tiếp tục hỏi với giọng điệu đầy hứng thú, "Vì cái gì?"

"Là bởi vì..." Mày Diệc Thu không khỏi nhíu lại.



Phiền chết đi được, diện mạo mới vừa bị U Nghiên ghét bỏ nên bây giờ nàng thật sự không muốn thừa nhận nàng mua mứt hoa quả này là vì U Nghiên đâu.

"Bởi vì mấy ngày gần đây mọi người đều đang uống thuốc!" Diệc Thu nói, nhấc gối đầu lên, quay đầu trừng mắt lườm U Nghiên một cái, gào to, "Ngươi ăn ít thôi, lát nữa ta còn phải đi đưa cho Giang Vũ Dao và tiểu trư chân đấy!"

U Nghiên nghe vậy, ngón trỏ khẽ nâng, kéo bao mứt hoa quả bị mình đẩy ra xa khi nãy về, duỗi tay lấy một viên trong đó đưa vào miệng, lặng lặng nhấm nháp.

Rồi sau đó, điểu nữ nhân như bị nghiện ăn vậy, lấy hết miếng này đến miếng khác bỏ vào trong miệng.

Thấy thế, Diệc Thu không khỏi ngả người ra sau vài phần, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

"Ngươi, ngươi..." Diệc Thu do dự một lát, bỗng nhiên nhướng mày, ăn miếng trả miếng nói, "Xem ra ngươi cũng rất thích ăn mấy món dành cho con nít này ha?"

U Nghiên không tỏ vẻ phản đối, nàng chỉ bình tĩnh nói câu: "Cái bao này là của ta, ai thích ăn thì để người đó tự lấy ngân lượng của mình đi mua."

"Chậc..." Keo kiệt bủn xỉn.

Nghe người ta nói muốn tặng đồ ăn cho người khác là lại bắt đầu bá đạo lên liền.

Mắt Diệc Thu trợn trắng, ôm gối đầu nghiêng người ngã xuống.

U Nghiên nâng mi nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi ở đó cáu kỉnh chuyện gì đấy?"

"Ngươi không biết xấu hổ mà còn hỏi nữa hả!" Diệc Thu lập tức tức giận đến mức ngồi bật dậy, một đôi mắt hung dữ lườm liếc khuôn mặt đạm nhiên của U Nghiên.

"Ta làm gì ngươi?" U Nghiên hỏi lại.

"Ta, ta mới vừa hỏi ngươi... Hỏi ngươi đẹp hay không đẹp!" Diệc Thu nói, đôi tay siết chặt làn váy trên người, kích động đến mức nện thật mạnh xuống đệm giường.

"À." U Nghiên bừng tỉnh ngộ ra, "Ngươi nói cái này à!"

"Chứ còn gì nữa!" Diệc Thu nghiến răng hỏi.

U Nghiên trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại với vẻ mặt vô tội: "Ta nói diện mạo ngươi bình thường, ngươi có ý kiến gì không?"

"Ta..." Diệc Thu nghẹn ngào nhìn U Nghiên hơn nửa ngày, lúc này mới rống ra được vài câu, "Ta xấu, ta xấu được chưa! Nhưng ta hỏi ngươi về diện mạo sao? Ta hỏi về cái váy này, cái váy này đẹp không!"

Diệc Thu tức giận muốn nổ phổi, cả người đều nhảy dựng lên, một đôi chân trần dậm điên cuồng trên tấm đêm trải phẳng.

Đời này nàng chưa từng thấy một người đáng giận như U Nghiên!

Không đúng, nàng sai rồi, U Nghiên căn bản không phải là người!

Đây là một con chim ruồi khổng lồ siêu độc! Trên mông có gai độc nhưng miệng còn độc hơn cả cái gai kia!

Diệc Thu buồn bực nghĩ, điểu nữ nhân này độc như vậy sao không chích chết Họa Đấu luôn cho rồi?

"Đừng dậm." U Nghiên nhíu nhíu mày.

"......" Nghe vậy Diệc Thu dừng lại nửa giây, càng nghĩ càng không cam lòng, vì thế không nghe lời mà tiếp tục dậm chân.

"Đứng yên, thấy không rõ." U Nghiên lại nói lần nữa.

Diệc Thu không khỏi sửng sốt, sau một lúc chần chừ, nàng ngoan ngoãn đứng ở mép giường.

Thấy không rõ là ý gì đây?

Bây giờ U Nghiên đang xem xiêm y trên người nàng à?

Diệc Thu do dự trong chốc lát, theo bản năng cúi đầu sửa sửa lại đầu tóc bù xù và váy áo, dáng đứng nghiêm chỉnh còn hơn cả lúc phỏng vấn xin việc.



U Nghiên nhìn từ trên xuống dưới một phen rồi đưa ra đánh giá: "Cũng được."

"Cũng được á?" Cổ Diệc Thu duỗi duỗi về phía trước theo thói quen.

"Ừ." U Nghiên đáp lời, uống một ngụm nước trà.

Diệc Thu thụt cổ về, mím môi, chợt lắc người thay đổi một bộ xiêm y, nhướng mày hỏi: "U Nghiên! Vậy bộ này thì sao?"

U Nghiên đặt ly xuống, nâng mi nhìn Diệc Thu.

Qua một lúc sau, không khỏi bật cười thành tiếng, nói: "Mua bao nhiêu? Thay hết để ta xem."

Diệc Thu nghe xong, vui mừng khôn xiết: "Nhiều lắm!"

Đôi chân trần của nàng chạy đến trước mặt U Nghiên, ăn miếng mứt hoa quả, uống một ngụm nước trà, vui vẻ nói, "Ngươi mau giúp ta chọn thử, khó coi ta sẽ đi trả lại ngay!"

"Không cần phiền phức như vậy, không thiếu chút bạc này."

"Vậy ngươi đúng là nữ bá tổng hàng thật giá thật nha!"

U Nghiên trầm tư mấy giây rồi bảo: "Nói tiếng người."

Diệc Thu cong mày, cười hì hì: "Khen ngươi đấy!"

Không đùa đâu, nàng thật sự đang khen điểu nữ nhân này mà.


Nàng nghĩ, nàng chắc chắc mình là một Dương Đà dễ dỗ nhất trên đời, mới một giây trước còn nổi trận lôi đình mà một giây sau khi U Nghiên tốt với nàng chút chút, nàng đã quên hết trời trăng mây đất rồi.


Chắc... Có lẽ là do U Nghiên hay nói những lời làm người phát bực nhưng cũng chưa bao giờ bạc đãi nàng mảy may.


Như thế làm Diệc Thu không thể không nhớ về Ma Tôn U Nghiên máu lạnh vô tình trong tiểu thuyết.


Nàng nhớ rất rõ, Tiểu Điểu Cô Cô Phi đã từng viết, U Nghiên độ linh lực cho tiểu Dương Đà chưa khai linh trí không chỉ một lần duy nhất, mãi đến khi kiên nhẫn mất hết mới đưa nó đi làm thịt.


Một kẻ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như đại vai ác, tại sao cứ phải dồn hết tất cả tâm tư của mình vào một con Dương Đà ngốc nghếch chứ?


Một con Dương Đà có đáng yêu đến mức ấy sao?


- ---o o----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK